Chỉ là, trên người hai người kia đều ăn mặc chỉnh tề, cũng không giống như ăn mày.

Mà Vu Hữu Vi, sau khi thấy rõ bộ dáng hai người, tươi cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, thậm chí từng chút từng chút trở nên trắng bệch, trong mắt hiện lên một tia dự cảm không tốt.

Hai người kia quỳ xuống: "Thảo dân Cao Phương, Cao Viên, bái kiến đại nhân.”

“Hai người các ngươi là ai, cáo buộc ai?”

"Đại nhân, thảo dân Cao Phương, người thôn Bán Nguyệt, đây là đệ đệ ta Cao Viên, chúng ta muốn cáo Vu Hữu Vi xem mạng người như cỏ rác, hại chết mẹ ta."

Hai huynh đệ nói xong, phẫn nộ nhìn về phía Vu Hữu Vi.

Vu Hữu Vi vội vàng phủ nhận: "Nói bậy, nói bậy, ta không có.”

Cố Vân Đông yên lặng di chuyển sang bên cạnh, giống như không liên quan gì đến cô.

"Ngươi có." Cao Viên càng thêm nóng nảy: "Nửa tháng trước, mẹ ta bệnh nặng, ta cùng đại ca dẫn bà ấy đến y quán Nhân Tâm, vốn muốn tìm Lý đại phu, nhưng Lý đại phu lúc ấy đang bận rộn, không thể ra tay. Vu đại phu ngược lại nhàn rỗi, liền chủ động tới giúp mẹ ta chẩn trị. Sau đó kê đơn thuốc, để cho chúng ta trở về sắc uống mỗi ngày là tốt rồi, nhưng không nghĩ tới, uống ba ngày, mẹ ta lại không tỉnh lại nữa.”

Hai huynh đệ nói xong liền khóc lên, trong năm tai ương bọn họ không đi ra ngoài, nhưng phụ thân vẫn không còn. Trước khi chết nói bọn họ chiếu cố nương thật tốt, hiện giờ thật vất vả mới tốt lên, lúc này mới bao lâu, nương cũng đi theo.”

"Hai huynh đệ chúng ta lúc ấy liền khiêng nương tìm đến y quán Nhân Tâm, Vu Hữu Vi không thừa nhận, nói là chúng ta không chiếu cố tốt nương, còn nói chúng ta cố ý tới cửa đòi tiền, nói không có chứng cớ. Ta đem phương thuốc hắn kê ra, hắn trực tiếp xé rách, trách huynh đệ chúng ta ngu ngốc, lúc trước không nên đến đòi giải thích, mà nên trực tiếp đến nha môn cáo trạng.”

Sư gia gật gật đầu, hỏi: "Phương thuốc không còn, bã thuốc vẫn còn, vì sao lúc ấy không lên nha môn?”

Huynh đệ Cao gia lắc đầu, khóc không thành tiếng: "Lúc chúng ta khiêng thi thể nương trở về, mới phát hiện trong nhà có kẻ trộm, cái gì cũng không mất, chỉ mất bã thuốc. Là ông chủ Cảnh của ya quán Nhân Tâm lặng lẽ sai người làm, nhưng chúng ta không có chứng cớ, thôn trưởng nói căn bản không kiện được bọn họ.”

Sư gia: "Nhưng các ngươi hiện tại cũng không có chứng cớ, vì sao lại đến cáo trạng? "

Huynh đệ chúng ta nghe nói Vu Hữu Vi lại hại người khác, nghĩ cho dù không có chứng cớ cũng phải đứng ra, để cho mọi người đều biết bộ mặt thật của hắn, miễn cho còn có người khác bị hại."

Cố Vân Đông nghe được nhắc tới mình, vội vàng thẳng người, nói với bọn họ: "Hai vị có đức độ. "Dù sao cô cũng không làm được.

Vu Hữu Vi tức giận đến run tay, Cố Vân Đông bên kia hắn không có chứng cớ, nhưng hai người này thì sao? Cũng không có.

Hắn chỉ có thể hừ lạnh hai tiếng: "Các ngươi cùng nhau nói bậy, thật sự là há miệng có thể đem đen nói thành trắng, ta thấy các ngươi chính là người nha đầu này tìm tới nhờ giúp đỡ chứ?”

Cố Vân Đông chớp chớp mắt: "Trời đất chứng giám, ta thật sự không biết bọn họ."

“Đó chính là do bọn họ coi trọng ngươi, ngươi cũng không nhìn một chút bộ dạng quyến rũ của mình."

Mặt Cố Vân Đông trầm xuống, mẹ nó không biết xấu hổ, thật sự cho rằng cô ở trên công đường không dám động thủ đúng không?

Cô đang âm thầm chà xát tay bắt đầu xắn tay áo, chợt nghe được bộ khoái mặt lạnh nói: "Mấy tên ăn mày kia đã tìm được.”

Nói xong, hắn còn thần sắc cổ quái nhìn Hữu Vi một cái.

Vu Hữu Vi lại rất cao hứng, rốt cuộc cũng tìm được tên ăn mày, hắn hiện tại xem nha đầu thối này chết như thế nào.

Cố Vân Đông lại rất bình tĩnh, có một câu nói như thế nào? Đã đến, thì yên tâm mà ở lại.

Mấy tên ăn mày đã tới, chỉ là tất cả mọi người đều ngạc nhiên phát hiện bọn họ rõ ràng ăn mặc rất ra dáng đấy.

Sư gia cũng kinh ngạc, hắn gọi tiểu nhị kia tới: "Ngươi đến nhận dạng, bọn họ có phải là mấy tên ăn mày mà ngươi từng gặp qua hay không?”

Tiểu nhị cũng không cần nhìn kỹ, liếc mắt một cái liền nhận ra, gật gật đầu tỏ vẻ không sai.

Mấy tên ăn mày này cũng không phải là ngày đầu tiên đứng ở xung quanh khách điếm bọn họ, hầu như mỗi ngày đều tới, đuổi cũng không đuổi được.

Sư gia để cho hắn đi xuống, hỏi mấy tên ăn mày kia: "Các ngươi có nhận ra người này hay không?”

Hắn chỉ vào Cố Vân Đông.

Mấy tên ăn mày gật đầu: "Quen biết."

Một người trong đó nói: "Cô nương này ngày hôm qua đến khách điếm Phúc Long ngủ lại, sau đó thấy mấy người chúng ta đói không có cơm ăn, đã phát thiện tâm cho chúng ta chút bạc vụn, để cho mấy người chúng ta đi mua chút đồ ăn ngon, lại mua quần áo chống lạnh. Cô nương này thực sự là một người tốt."

“Đúng vậy đúng vậy, là người tốt, chúng ta muốn báo đáp nàng cũng nói không cần, chỉ nói nàng muốn tích phúc cho mẫu thân."

"Bộ quần áo trên người chúng ta chính là mới mua."

"Buổi sáng chúng ta còn được ăn đồ nóng."

Cố Vân Đông yên lặng nghe, chỉ cảm thấy thập phần quỷ dị.

Cô chưa từng dạy bọn họ nói những lời này, nhưng lời đáp của bọn họ lại hoàn toàn trùng khớp với cách nói lúc trước của mình.

Vu Hữu Vi lại càng nghe càng cảm thấy đầu óc muốn nổ tung.

Nhưng triệt để làm cho hắn sụp đổ còn ở phía sau.

Một trong số mấy tên ăn mày đột nhiên ấp úng do dự nói: "Kỳ thật, ngọn lửa tối hôm qua được đốt lên như thế nào, chúng ta có nhìn thấy.”

Tinh thần mọi người chấn động, ngay cả Vu Hữu Vi cũng kinh ngạc nhìn về phía người nọ.

Mấy người khác cũng gật đầu: "Chúng ta có nghe một người nói, đem y quán Nhân Tâm đốt cháy. "

“Ai nói." Bên ngoài có quần chúng háo hức hỏi.

"Chính là Vu đại phu kia."

Bàn tay của mấy tên ăn mày đồng loạt chỉ vào Vu Hữu Vi.

Vu Hữu Vi sợ ngây người, ngạc nhiên nhìn mấy người trước mặt.

Tri phủ đại nhân hơi đứng thẳng người: "Nói rõ đầu đuôi xem."

“Vâng, đại nhân."

"Ngày hôm qua chúng ta nhìn thấy Vu đại phu cùng một nam tử đội mũ to che nửa mặt nói chuyện, nói y quán Nhân Tâm dù sao cũng đã suy tàn, không bằng đốt sạch, còn có thể lợi dụng trận hỏa hoạn này làm chút gì đó, hắn còn cho người nọ một cái chìa khóa y quán. Chúng ta lúc ấy không coi là thật, liền rời đi, kết quả y quán Nhân Tâm thật sự bốc cháy, lúc ấy vẫn là chúng ta gọi người nhanh chóng đến dập lửa.”

Thật ra là bọn họ muốn thay Cố Vân Đông cắt đứt tay Hữu Vi, trước đó đi qua xem một chút, không nghĩ tới lại gặp phải hỏa hoạn lớn.

Bên ngoài công đường có người nói: "Đúng, ta làm chứng, là mấy tên ăn mày lớn tiếng la hét có cháy, ta ở phòng bên cạnh, bọn họ còn hỗ trợ dập lửa."

“Mấy thanh niên này rất ra sức, sau khi dập tắt đám cháy, bọn họ nói đói bụng rồi mới đi."

Vu Hữu Vi giống như bị sét đánh, trực tiếp nhảy dựng lên: "Các ngươi nói dối, các ngươi nói dối.”

“Ngươi làm gì?” Bộ khoái mặt lạnh tiến lên đá vào đầu gối hắn, làm người đạp quỳ xuống.

Hắn ôm quyền nói: "Đại nhân, y quán đúng là bắt đầu bốc cháy từ bên trong."

Lúc này ông chủ Cảnh đã băng bó được mang tới nghe vụ án, mắt muốn nứt ra chỉ vào Vu Hữu Vi: "Được a hóa ra là ngươi, ta nói hôm qua ngươi chạy về sao lại hoảng hốt như vậy, lửa vừa cháy liền chạy ra ngoài, Cảnh gia chúng ta đối đãi với ngươi không tệ ngươi lại làm ra loại chuyện này.”

Vu Hữu Vi vội vàng lắc đầu: "Ta không có.”

Tri phủ đại nhân lại gõ búa một cái: "Đừng có ngụy biện nữa, hiện giờ nhân chứng vật chứng đều có, lửa ở y quán Nhân Tâm chính là do ngươi phóng, người đâu, đem hắn áp giải vào đại lao. Về phần chuyện hắn hại chết Cao mẫu còn phải điều tra thêm, nếu đúng như vậy đến lúc đó cùng nhau phán, lui đường.”

Nói xong người liền rời đi, sư gia cùng bộ khoái cũng không còn bóng dáng.

Khóe miệng Cố Vân Đông co giật một chút, qua loa như vậy sao? Không phải là còn có một nhân chứng phóng hỏa chưa tìm thấy sao?

Cô có chút ngơ ngác đi ra, nắm tay Dương thị rời khỏi phủ nha.

Sau đó liền nhìn thấy xe ngựa của mình dừng cách đó không xa, cô sửng sốt một chút, rèm xe ngựa vén lên, lộ ra một gương mặt làm cho cô không dám tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play