Đây là lần đầu tiên Cố Vân Đông nghe được loại chuyện này.
Bất quá đây là chuyện xảy ra trước khi chạy trốn, bởi vậy cô rất cố gắng nhớ lại một lần, một chút ấn tượng cũng không có.
Ngay cả chuyện cô cũng không biết, Thiệu Thanh Viễn làm sao biết được?
Cô hồ nghi nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn: "Ai nói cho ngươi biết, ta có vị hôn phu?"
“Vân Thư nói cho ta biết.” Hắn chính vì chuyện này, mới ra roi thúc ngựa đuổi tới đây.
Sợ lúc nàng trở về chẳng những mang về Cố Đại Giang, còn mang về một nam nhân không giải thích được.
Cố Vân Đông lần này thật sự sợ ngây người, Vân Thư nói?
Tên nhóc kia sao lại có được tin tức không đáng tin cậy như vậy?
Cố Vân Đông nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, quay đầu lại hỏi Dương thị đang ghép hình ở một bên: "Mẹ, trước kia con đã từng đính thân với người khác chưa?”
Dương thị mờ mịt ngẩng đầu: "Đính thân? Đông Đông đính hôn rồi sao? Ai vậy?"
Cố Vân Đông xòe tay với Thiệu Thanh Viễn: "Ta không có vị hôn phu, mẹ ta cũng không có ấn tượng. Nếu như là cha ta định ra, hắn nhất định sẽ nói cho ta cùng nương ta. "
Trong lòng Thiệu Thanh Viễn hơi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt bảo trì trấn định: "Ta biết rồi, có thể là ta nghe nhầm. Ta về phòng nghỉ ngơi trước, ngươi có chuyện gì trực tiếp gọi ta là tốt rồi."
“Ừm."
Cố Vân Đông nhìn hắn cứng ngắc ra cửa, nghe được tiếng cửa phòng mở ra đóng lại, rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng.
"Đông Đông, cười cái gì? A, vị hôn phu, Thiệu Thanh Viễn?"
“Khụ..." Cố Vân Đông bị sặc nước miếng của mình, cô nhìn về phía Dương thị vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng lắc đầu: "Không có, mẹ nghĩ nhiều rồi, nào, chúng ta ghép hình. Con sẽ làm một cái khác vẽ năm người nhà chúng ta nhé.”
Dương thị quả nhiên bị dời đi lực chú ý, nghĩ đến một nhà năm người, liền gật đầu: "Vậy phải vẽ rất lớn, lớn như vậy.”
Cố Vân Đông gật đầu, ngồi bên cạnh chơi với bà.
Thiệu Thanh Viễn sau khi trở về phòng trực tiếp nằm lên giường, trong lòng thả lỏng, khóe miệng khẽ nhếch, một giây sau liền ngủ.
Có lẽ thật sự đã lâu không nghỉ ngơi tốt, giấc ngủ này ngủ một mạch đến khi trời tối mới tỉnh lại.
Chờ hắn đi xuống lầu, đầu bếp khách điếm đã đi ngủ. Hắn sờ sờ bụng mình, chỉ có thể trở về phòng lấy bánh ngọt cứng rắn mang theo ra, gian nan cắn một miếng.
Khi đang ăn một miếng thứ hai, có tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn vừa ngẩng đầu, chỉ thấy ngoài cửa phòng mở rộng, Cố Vân Đông đang hai tay khoanh ngực dựa vào bên cạnh.
"Ta đói bụng, nấu chút đồ ăn khuya, ngươi muốn ăn cái gì?"
Thiệu Thanh Viễn lập tức buông bánh xuống: "Cái gì cũng được.” Dừng một chút, lại nói: "Cơm chiên trứng đi." Nó khá đơn giản.
"Nhóm lửa cho ta." Cô nói xong và rời đi.
Thiệu Thanh Viễn liền đóng cửa phòng lại, theo Cố Vân Đông xuống lầu.
Thiệu Thanh Viễn đốt lửa rất lưu loát, ngồi dưới bếp yên tĩnh, nghe bên tai truyền đến tiếng trứng gà xuống nồi , hai người ai cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt của hắn luôn như có như không bay về phía Cố Vân Đông.
Không biết vì cái gì, Thiệu Thanh Viễn cảm giác lúc này gặp lại cô ấy, hình như có cái gì không giống với lúc trước.
Nói là ăn khuya, Cố Vân Đông cũng chỉ dùng một chén nhỏ, những thứ khác toàn bộ vào bụng Thiệu Thanh Viễn.
Hắn tất nhiên biết đây là cô ấy cố ý nấu cho hắn.
Ở trong khách điếm một đêm, sáng sớm hôm sau, ba người đều sớm thu thập đồ đạc, rời khỏi phủ Vĩnh Ninh, đi tới huyện Giang Dụ, thôn Cố Gia trực thuộc huyện Giang Dụ.
Thiệu Thanh Viễn đến cửa hàng ngựa dắt con ngựa kia về, con ngựa này hắn mua trước khi tới, đặc biệt chọn tuổi nhỏ cường tráng lại chịu được vất vả, nhìn cũng rất có tinh thần.
Dọc theo đường đi đều cùng Thiệu Thanh Viễn ở chung, một người một ngựa thế nhưng còn nảy sinh tình cảm.
Hắn còn âm thầm lấy cho con ngựa này một cái tên không khác gì Truy Phong, gọi là Cuồng Phong.
Cố Vân Đông nghe được cái tên này: "..." Ta còn mưa to đây này.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Cuồng Phong lại trở nên tràn đầy năng lượng.
Cố Vân Đông có lòng muốn thử xem, để Thiệu Thanh Viễn điều khiển xe ngựa, mình lại lên lưng ngựa Cuồng Phong, một đường chạy ra ngoài thật xa, mới dừng lại.
Ba người đi cho đến khi trời sắp tối mới đến huyện Giang Dụ.
Huyện Giang Dụ hiện tại rất vắng vẻ, nhất là lúc này trên đường cơ hồ đều không có người.
Cũng đúng, trận thiên tai kia, huyện Giang Dụ bị hao tổn nghiêm trọng, nhân khẩu giảm mạnh, tuy rằng rất nhiều người đã trở lại, nhưng rốt cuộc tinh khí cũng giảm mạnh, nhất thời chưa khôi phục lại được.
Mấy người Cố Vân Đông tìm một khách điếm ở, nơi này hiện tại khó có được một khách nhân, tiểu nhị vốn còn trầm lặng, nhìn thấy bọn họ lập tức lên tinh thần, vội vàng không ngừng mời người vào.
"Khách quan đây là đi ngang qua huyện Giang Dụ chúng ta, hay là đến tìm thân nhân? Có bất cứ điều gì tiểu nhân có thể giúp đỡ, cứ nói. Đừng thấy khách điếm chúng ta nhỏ, nhưng cũng cam đoan khách quan có thể xem chỗ này như ở nhà, đúng, xem như ở nhà, cần cái gì ta cũng có thể giúp các ngươi tìm được. "
Cố Vân Đông liền hỏi thăm tình huống của huyện Giang Dụ: "Huyện thành này không náo nhiệt lắm, trên đường cũng không có người, ta thấy những cửa hàng kia phần lớn đều đã sớm đóng cửa, lúc nãy ta còn muốn mua chút đồ ăn, kết quả không thấy mấy cửa hàng.
"Ai." Tiểu nhị nói đến đây liền nhịn không được thở dài, vừa dắt xe ngựa của bọn họ đi vào bên trong, vừa nói: "Chuyện này cũng không có biện pháp, tai nạn vừa đến, rất nhiều người đều rời đi. Hơn nữa khi đó có rất nhiều người không có cơm ăn bị bức bách bắt đầu vào thành cướp đồ, chủ cửa hàng ở huyện thành này đều sợ hãi, đây, chuyện này đã qua rất lâu, triều đình cũng phái đại nhân đến cứu trợ thiên tai, nhưng không phải mọi người đều đã thành thói quen sao? Trời tối liền nhịn không được mà đóng cửa hàng.”
Giống như sợ dọa hai người, tiểu nhị vội vàng nói: "Bất quá khách quan yên tâm, chúng ta bây giờ an ổn, tất cả mọi người đã trồng lương thực mới, những ngày khổ đã trôi qua, sẽ càng ngày càng tốt. Ngươi đừng nhìn hiện tại những cửa hàng này đóng cửa sớm giống như không có người, nhưng ban ngày vẫn náo nhiệt."
“Phải không?" Cố Vân Đông theo hắn vào phòng, nhìn căn phòng được thu thập sạch sẽ, rất hài lòng, chờ tiểu nhị muốn đi lại giống như lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, ta nghe người ta nói trước khi thiên tai ở huyện thành có cửa hàng mỳ hoành thánh Hưng Thịnh rất tuyệt, hiện tại cửa hàng này còn mở không?”
Cửa hàng Hưng Thịnh, chính là cửa hàng lúc trước Cố Đại Giang làm kế toán.
Tiểu nhị ngẩn người: "Cửa hàng Hưng Thịnh? Đi vòng qua bên kia một đoạn đường ngược lại có một nhà, còn mở, nhưng nhà kia không bán hoành thánh a."
“Vậy có thể là ta nhớ sai." Cố Vân Đông cười cười, không tiếp tục hỏi nữa.
Cô không có định trực tiếp đến thôn Cố Gia, cho nên ngày mai phải đến cửa hàng Hưng Thịnh kia xem một chút, không biết ông chủ có tin tức của Cố Đại Giang hay không.
Chỉ là không nghĩ tới, ngày hôm sau bọn họ vừa mới vào cửa hàng Hưng Thịnh, liền nhìn thấy một người có chút quen thuộc.
Phải nói Cố Vân Đông cảm giác có chút quen thuộc, người nọ ngồi ở cái bàn bên cạnh cửa không xa, đối diện cửa.