Cố Vân Đông nhặt lên nhìn, lúc này mới nhận ra đây là quyển y thư Tống đại phu đưa cho mình.
Cô mở ra nhìn một chút, nói là sách y, thật ra là một quyển sách giới thiệu dược liệu.
Lời giải thích ở trên rất chi tiết, có một hình ảnh giới thiệu tập tính.
Cố Vân Đông lật đến trang Bạch Mộc Tử, cố gắng nhớ hai lần, rốt cuộc có chút đau đầu thừa nhận. Học y nhớ dược liệu cũng là phải có thiên phú đấy, cô đọc nó hai lần sau đó nhắm mắt lại, lại lẫn lộn.
Suy nghĩ một chút, cô dứt khoát lấy giấy bút từ trong không gian ra.
Từ sau khi cô ổn định lại, liền bắt đầu học viết chữ bút lông, hiện giờ dần dần cũng khá ra dáng rồi.
Cô sao chép lại phần giới thiệu về Bạch Mộc Tử, còn vẽ lại hình dáng dược liệu.
Sau khi sao chép xong, cô suy nghĩ một chút, dù sao cũng không ngủ được, dứt khoát chép lại các loại thuốc khác trong sách một lần đi.
Tống Đức Giang ném y thư cho cô, khẳng định là không ngại cô nhìn những thứ khác.
Cô sao chép một lần liền coi như xem qua một lần càng khắc sâu thêm ấn tượng, ngày mai lại hỏi bản sao này có thể mang đi hay không, nếu không thể, cô sẽ đem quyển này cũng đưa cho Tống đại phu.
Cố Vân Đông trầm xuống, đặt đèn dầu gần một chút, bắt đầu viết chữ.
Y thư không quá dày, Cố Vân Đông sao chép xong khi trời còn chưa sáng.
Và rồi...Cô bi thương phát hiện tên dược liệu của trang trước mình đã quên.
Ông trời muốn chơi cô đây mà.
Cô đóng sách lại, bỏ đi, vẫn là đem Bạch Mộc Tử ghi chép lại cho tốt.
Dương thị vừa lúc tỉnh lại, lúc Cố Vân Đông đi qua, phát hiện bà ấy có chút sững sờ ngồi ở trên giường, hơi nhíu nhíu mày.
"Mẹ, làm sao vậy?"
"Đói."
Cố Vân Đông bật cười: "Tối hôm qua cũng không ăn, đi, chúng ta xuống lầu.”
Ăn xong điểm tâm, cô lại mang theo Dương thị đến y quán Huệ Dân.
Tống Đức Giang giúp bà ấy châm một lần nữa, mới nói: "Được rồi, hiện tại chỉ chờ Bạch Mộc Tử.”
Cố Vân Đông cảm ơn Tống đại phu, lúc này mới đem trả y thư cho ông ta, cũng đem quyển sách mình chép ra.
Tống Đức Giang vừa uống trà vừa không thèm để ý mở miệng: "Cứ việc sao chép, đã cho ngươi xem thì không có gì phải giấu diếm. Phần kia ngươi cứ cầm xem nhiều một chút, về sau nếu nhìn thấy dược liệu tốt trên đó thì hãy bảo tồn thật tốt, tương lai có thể cho ta, nếu là số lượng nhiều, ta nói không chừng còn có thể thu ngươi làm đồ đệ.”
Cố Vân Đông nghĩ đến tư chất của mình nhìn ba lần cũng không thể nhớ kỹ được dược tính, vẫn là quên đi.
Tống Đức Giang thuận tay thu hồi quyển sổ kia của mình, vừa mới cất xong, bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó, đập bàn một cái: "Không đúng, sao ngươi có thể tùy tiện chép sách y của ta?"
Cố Vân Đông: "..." Ha? Cho nên ngài quả nhiên có nhân cách phân liệt?
Tống Đức Giang lạnh mặt: "Ngươi có biết y thư này là do ta tự mình viết hay không, trên đời này chỉ có một quyển này, phi thường trân quý. Mà dược liệu ghi chép bên trong y quán bình thường căn bản là không mua được, có không ít đại phu thậm chí cũng không nhận ra, y thư trân quý như thế, ngươi lại ngay cả hỏi cũng chưa hỏi qua đã sao chép, như vậy làm sao được?"
Khóe miệng Cố Vân Đông co giật một chút: "Vậy ta trả lại cho ngài?”
“Trả lại cho ta là xong sao?” Tống Đức Giang trừng mắt: "Ngươi đã xem qua rồi, xem xong rồi."
“Nhưng ta đã quên hết rồi."
"Cái gì? Nói ngươi ngu ngốc ngươi còn sống chết không thừa nhận, cái này cũng có thể quên. Không đúng, ta mới không tin, ngươi khẳng định đều nhớ rõ ràng, nói không chừng ngươi hiện tại đem quyển này trả lại cho ta, trở về lại có thể viết ra một cuốn khác.”
Cố Vân Đông cảm thấy sau này nếu không cần thiết, vẫn nên ít tiếp xúc với tên nhân cách phân liệt này.
"Cho nên, ngài muốn ta phải làm như thế nào?"
Tống đại phu hừ lạnh một tiếng, sờ sờ cằm ra vẻ tự hỏi, một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi cầm đồ của người khác, khẳng định cũng phải trả giá một cái gì đó."
“Được, ta trả bạc, muốn bao nhiêu? Đúng rồi, còn có tiền khám bệnh của mẹ ta, cũng trả cho ngài.”
Tống Đức Giang tức giận: "Ai muốn bạc thối của ngươi? Ngươi nghĩ ta là gì? Chữa bệnh cho mẹ ngươi là vì giúp Bạch Dương trả lại nhân tình cho ngươi. Hơn nữa quyển y thư trân quý của ta, một chút bạc trắng kia có thể so sánh được sao?”
Cố Vân Đông quả thực bị ông già bệnh thần kinh này làm cho phát điên, kiên nhẫn của cô cũng hoàn toàn không còn.
"Vậy rốt cuộc ngài muốn thế nào? Ngài muốn ta trả cái gì? Nhanh chóng nói."
“Hừ, vậy ngươi cho ta hai cân đường trắng đi." Tống Đức Giang vẻ mặt kiêu ngạo.
"A?" Cố Vân Đông thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình.
"Ah cái gì? Ngươi có thể cho tên họ Tào kia, không thể cho ta sao?”
Tối hôm qua Tống Đức Giang thiếu chút nữa nghiêm hình bức cung, rốt cuộc cũng làm cho Tào chưởng quỹ nói ra bí mật thần bí mà Cố Vân Đông đã nói với hắn lúc rời đi, mới khiến hắn cao hứng rời đi không truy cứu trách nhiệm của ông ta.
Cũng mới biết được, thì ra túi đường trắng kia hóa ra là nàng tặng.
Cố Vân Đông vẻ mặt hắc tuyến, cho nên ông diễn nửa ngày như vậy, chính là vì hai cân đường trắng?
Tống Đức Giang thấy cô nửa ngày không nói lời nào, nhíu nhíu mày, do dự một chút nói: "Hai cân nhiều lắm sao? Vậy, quên đi, chỉ một cân thôi, yêu cầu này cũng không cao chứ?”
Cố Vân Đông vẫn không nói gì.
Tống Đức Giang có chút nhịn không được: "Một cân ngươi khẳng định có chứ? Nếu thật sự không có ngươi đem phần của họ Tào kia cho ta không phải là được sao? Dù sao ngươi cũng không nợ nhân tình của tên họ Tào kia, ngươi nợ ta. Nếu như ngươi cảm thấy không thể thay đổi, vậy ngươi liền cho hắn, cho hắn một lượng, dù sao ngươi cũng không đáp ứng cho bao nhiêu.”
“Tống đại phu, thích ăn ngọt?” Cố Vân Đông suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cũng hỏi ra.
Tống Đức Giang không thừa nhận: "Ta không có."
Cố Vân Đông nhíu mày: "Được rồi, ta cho ngươi là được. Tống đại phu ngài ở đây chờ một chút, giúp ta chiếu cố mẹ ta một chút, ta rất nhanh sẽ trở về."
“Được rồi không thành vấn đề."
Cố Vân Đông về khách điếm một chuyến, lúc từ trong phòng đi ra, túi vải trong tay cũng có chút nặng.
Tống Đức Giang đang đứng trong phòng đi tới đi lui, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng nghênh đón.
Cố Vân Đông đặt túi vải lên bàn, tay kia còn cầm một cái chén.
Tống Đức Giang ngẩn người: "Cái gì vậy? "
“Ngài mở ra xem một chút."
Tống Đức Giang cảm thấy như có thuốc nổ, nhưng vẫn không khống chế được bàn tay rục rịch của mình, mở túi vải ra.
Sau đó, đồng tử của ông ta co rụt lại, lông tơ trên người phảng phất đều muốn nổ tung.
Đường, đường, đường, đường cát trắng?
Ông ta vừa rồi căn bản cũng không nghĩ tới sẽ nhiều như vậy, dù sao ông cũng nhận định Cố Vân Đông cho dù tặng đường cũng chỉ tặng một cân.
Nhưng nơi này, có tầm mười cân phải không?
Mẹ nó, nha đầu này lấy đâu ra nhiều như vậy? Không phải nói thủ đô bên kia rất khó mua sao?
"Số này đều cho ngài, ngài không chịu nhận tiền khám bệnh của mẹ ta, ta đành phải dùng cái này thay thế." Cố Vân Đông lại xốc lên cái nắp đậy trên chén: "Đây là kẹo, ta tự làm, thanh ngọt ngon miệng, ngài có thể nếm thử xem.”
Tống Đức Giang nhìn thoáng qua, cầm một viên kẹo nhét vào miệng.
Ah ah ah ah, ngon muốn khóc, vừa thơm lại ngọt ngào, cảm thấy cuộc sống đã đạt đến đỉnh cao.
Cố Vân Đông hỏi ông ta: "Hương vị thế nào?”
Tống Đức Giang vô cùng bình tĩnh gật đầu: "Cũng được. "
“Vậy ngài chậm rãi ăn, ta trước tiên mang mẹ ta trở về nghỉ ngơi."
Tống Đức Giang vẫn gật đầu như trước, chỉ là chờ cô vừa ra khỏi cửa, trong nháy mắt lại nhét thêm hai viên kẹo hoa quả vào miệng, lập tức ôm túi đường trắng ngồi xuống đất, nước mắt giàn giụa.
Quá kích động, rất nhiều đường trắng a, không cần ăn vụng của người khác nữa, ông trời đối đãi với ông ta không tệ.
"Đúng rồi, còn có một chuyện..." Cố Vân Đông lại đột nhiên đi trở về.
Tống Đức Giang liền đứng dậy, kiên cường khống chế biểu tình trên mặt mình.