Tống Đức Giang thở dài một hơi: "Bởi vì Bạch Mộc Tử kia ở trong khố phòng, không chỉ Bạch Mộc Tử, những dược liệu quý mà sư phụ trân quý đều ở bên trong. Thật không may, chìa khóa của nhà kho đã bị mất."
Cố Vân Đông: "…”
Cô chần chờ hỏi: "Không thể tìm người cạy mở sao?”
Tống Đức Giang cười lạnh: "Chìa khóa kia không phải chìa khóa bình thường, đừng nói cạy mở, không cẩn thận khóa mắt đều sẽ bị hủy hoại.”
“Vậy, dùng đá đao kiếm trực tiếp đập vỡ cửa kia?”
Tống Đức Giang vẻ mặt cổ quái: "Không thể đập.”
“Dùng thuốc nổ thì thế nào?”
Tống Đức Giang nổi trận, mạnh mẽ đứng lên chỉ vào cô mắng to: "Nổ tung, sao ngươi lại bạo lực như vậy? Ngươi có biết cánh cửa đó được làm bằng gì không? Vừa muốn đập vừa muốn nổ?”
Cố Vân Đông chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ, hiện tại hung ác không nhẫn nại, không phải là ngài sao? "Ta không biết, không phải cửa gỗ?”
“Đó là cửa ngọc thạch, một khối ngọc thạch lớn điêu khắc thành cánh cửa phi thường hoàn mỹ, hư hỏng một chút cũng có thể lấy mạng sư phụ ta có biết hay không? Ngươi vì một gốc Bạch Mộc Tử, còn muốn hủy diệt cửa ngọc thạch do lão tổ tông Bạch gia truyền xuống, lương tâm của ngươi đã bị chó ăn sao.”
Tống Đức Giang chửi ầm lên, dọa Dương thị ở một bên đã muốn cầm ấm trà bên cạnh đập vào đầu ông ta.
Thế nhưng Đông Đông đã nói qua, đối phương không động thủ, chính mình cũng không thể động thủ, cái này gọi là địch bất động ta bất động.
Nhưng bà vẫn lặng lẽ nắm lấy ấm trà trong tay.
Cố Vân Đông cũng có chút kinh ngạc, cả cánh cửa đều dùng ngọc thạch làm? Bạch gia này... Thật sự giàu có.
Bạch Dương tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói thầm: "Cánh cửa kia không lớn, Cao thúc thúc đi vào cũng phải khom lưng một chút, bất quá Tống gia gia không cần, nhưng trong khố phòng rất lớn.”
Tống Đức Giang nắm lấy cổ áo hắn muốn ném ra ngoài.
Cố Vân Đông vội vàng ngăn lại: "Được rồi được rồi, Tống đại phu, ta không có ý định vì Bạch Mộc Tử mà hủy diệt cửa ngọc thạch của sư phụ ngài, ngài bình tĩnh, bằng không trong chốc lát máu lên não chậm trí nhớ càng kém, ngay cả chính mình tên là gì cũng quên thì hỏng rồi.”
Tống Đức Giang thật muốn phun máu vào mặt cô, nữ oa này sao lại khiến người ta chán ghét như vậy?
Cố Vân Đông quyết định không cần kích thích ông ta nữa, lập tức chuyển đề tài: "Bất quá theo như ngài nói, chẳng lẽ cánh cửa kia sau này cũng không mở được, dược liệu bên trong không thể lấy ra dùng, chẳng phải đều sẽ bị hỏng hết sao?”
“Đây không phải là đang tìm chìa khóa bị mất sao?” Tống Đức Giang gãi gãi đầu, bộ dáng cũng rất buồn rầu.
"Bao lâu mới có thể tìm được?"
"Không biết, bất quá đã có manh mối, hẳn là nhanh thôi." Tống Đức Giang nhìn thoáng qua Dương thị: "Ngươi muốn chữa khỏi cho mẹ, nếu không thì chờ sư phụ ta tìm được chìa khóa, nể mặt Bạch Dương, Bạch Mộc Tử sẽ cho ngươi. Hoặc là, chính ngươi nghĩ biện pháp tìm được Bạch Mộc Tử kia, sau đó cầm tới cho ta, ta giúp mẹ ngươi hạ châm.”
Cũng chỉ có thể như vậy.
"Hai bút cùng vẽ đi." Cô sẽ tìm người hỗ trợ tìm kiếm dược liệu, cũng may tình huống Dương thị chuyển biến tốt đẹp, bà ấy có thể chờ được.
"Được rồi, ngươi đi đi, nói chuyện với ngươi mệt chết ta, cũng chưa từng thấy qua người nào ngu ngốc như vậy. Tuổi còn trẻ, cái gì cũng phải hỏi hết.” Tống Đức Giang không kiên nhẫn phất phất tay.
Cố Vân Đông chậm rãi thở ra một hơi.
Quên đi, có chuyện cầu người, không nên động thủ thì tốt hơn.
Coi như tu thân dưỡng tính, cô kính già yêu trẻ, xem như ông ta tuổi tác lớn đầu óc không tốt trí nhớ quá kém.
Mỉm cười, Cố Vân Đông đi qua lấy ấm trà trong tay Dương thị ra, một lần nữa đặt trở lại bàn, lúc này mới kéo bà định ra cửa.
Tống Đức Giang nghĩ cuối cùng cũng tiễn người đi, không cần lo lắng Bạch Dương phá hoại nữa, nên rất ân cần đi mở cửa.
Không nghĩ tới vừa mở cửa ra, chỉ thấy một bóng người tức giận chạy tới.
"Tống đại phu, ngài đã trở về, ta hỏi ngài, đường trắng ta để ở trong hiệu thuốc có phải là ngài lấy đi không?" Tào chưởng quỹ như một trận gió thổi tới trước mặt ông ta, trừng mắt thở phì hô hỏi.
"Làm gì làm gì, có gì mà ồn ào?" Tống Đức Giang so với hắn còn hợp tình hợp lý hơn: "Chủ nhân các ngươi đã nói thuốc trong hiệu thuốc tùy ta dùng đúng không? Nếu ngươi đã đặt ở nơi đó, sao ta không thể cầm, nếu không thể thì ngươi không nên để ở đó a.”
Thật là ồn ào, một chút cũng không hiểu được kính già yêu trẻ, đang ở trước mặt mọi người mà dám hét lên với ông ta, không lễ phép.
Tào chưởng quỹ nhất thời nói không nên lời, sau đó nhìn thấy Cố Vân Đông phía sau ông ta, càng ủy khuất vô cùng.
Cố Vân Đông kinh ngạc trừng mắt, lúc trước nghe Bạch Dương nói đến đường trắng, còn tưởng rằng nhà bọn họ vốn đã có, hóa ra là lấy từ Tào chưởng quỹ a.
Cố Vân Đông nhất thời có chút dở khóc dở cười, mắt thấy Tống Đức Giang thở phì phì đi vào bên trong, cô mang theo Dương thị đi ngang qua bên cạnh Tào chưởng quỹ nói một câu: "Sau này lại cho ngươi.”
Ánh mắt Tào chưởng quỹ sáng lên, hắn thề lần sau sẽ không để đường trắng ở hiệu thuốc nữa. Hắn rõ ràng giấu rất sâu, Tống đại phu cũng có thể tìm được.
Tống Đức Giang không nghe thấy câu nói kia của cô, ông ta chỉ nhìn thấy Cố Vân Đông hình như đã nói cái gì đó, Tào chưởng quỹ liền cao hứng xoay người rời đi.
Ông ta hoài nghi nhìn Cố Vân Đông một cái, sau đó liền phát hiện tiểu tử Bạch Dương kia cư nhiên đang lôi kéo ống tay áo của nàng cũng muốn đi theo.
Con sói mắt trắng nhỏ bé này.
Tống Đức Giang quyết định mặc kệ hắn, dặn dò Cố Vân Đông: "Buổi tối hãy đưa người về cho ta. "
“Được."
Sau đó Bạch Dương liền cao hứng đi theo Cố Vân Đông.
Trở về khách điếm, Cố Vân Đông liền để Dương thị đi ngủ, sau khi châm cứu bà ấy liền có chút buồn ngủ.
Lúc này Cố Vân Đông mới mang theo Bạch Dương xuống lầu ăn cơm, hỏi hắn về chuyện Bạch gia: "Y thuật của ông nội ngươi có phải tốt hơn Tống đại phu hay không?”
Bạch Dương gật gật đầu:"Đương nhiên, ông nội đệ ba tuổi đã bắt đầu học y, bảy tuổi gặp Tống gia gia lúc ấy mười tuổi, sau đó liền dạy Tống gia gia nhận biết thảo dược, liền định ra danh phận thầy trò.”
Cố Vân Đông muốn cười, thì ra còn có nguồn gốc như vậy.
"Vị Cao thúc thúc kia của ngươi đâu? Sao hôm nay hắn không đưa ngươi tới đây?”
Bạch Dương cắn một cái đùi gà, mới nói: "Bệnh của Bạch ca ca đã đã không có việc gì, hắn liền rời khỏi phủ Khánh An đi làm việc.”
Cao Phong kia còn rất bận rộn.
"Vậy nhà các ngươi ở đâu?"
Bạch Dương lại lắc đầu: "Bạch ca ca nói chuyện này không thể nói cho người khác biết, bất quá Cố tỷ tỷ sau này gả cho ta, chính là người nhà chúng ta, đến lúc đó tỷ sẽ biết."
“..." Quên đi, cô không hỏi nữa.
Sau đó cô lại hỏi thêm mấy vấn đề, chỉ là Bạch Dương rốt cuộc tuổi còn nhỏ, không phải là không biết, chính là không thể nói, chỉ trả lời một chút vấn đề bình thường.
Hai người ăn cơm xong, Cố Vân Đông liền muốn đưa Bạch Dương trở về, hắn tựa hồ không vui lắm.
Nhưng cũng biết nam nữ còn chưa thành thân luôn ở cùng một chỗ không tốt lắm, bởi vậy vẫn ngoan ngoãn trở về y quán Huệ Dân. Sau đó Bạch Chi Ngôn để xa phu đến đón hắn, hắn vẫn phải trở về.
Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, tiểu hài tử bây giờ đều khủng bố như vậy sao? Vân Thư cũng không như vậy a, cũng chỉ muốn đọc sách mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ lo lắng vấn đề trong nhà có thể không có tiền.
Cô lắc đầu và đi lên lầu để rửa mặt.
Chỉ là đang cởi áo khoác thì trong ngực đột nhiên rơi ra cái gì đó.