Cố Vân Đông cảm thấy, người này... Quả nhiên là có nhân cách phân liệt, đây đại khái chính là thầy thuốc không thể tự chữa được cho mình.

Thật tội nghiệp.

Tống Đức Giang tức giận, đang yên đang lành trở về làm gì?

Ông ta ngẩng đầu, nghiêm túc, muốn giải thích: "Viên đường vừa ăn kia, đem nước mắt của ta đều hun ra.”

Cố Vân Đông nhìn thoáng qua cái chén kia, có phải thiếu mấy cái không?

"Nhưng đường ngọt mà."

"Cảm giác của ta không giống với người thường, không được sao? À, ta phát hiện ngươi là người rất thích phá vỡ nồi đất hỏi đến tận cùng, như vậy rất không vui, ngươi biết không?”

Cố Vân Đông được dạy: "Ta nhất định sẽ rút ra bài học, tranh thủ sửa chữa." Được rồi, ngài nói cái gì chính là cái đó, ngài cao hứng là tốt rồi, ta kính già yêu trẻ.

Tống Đức Giang lúc này mới có chút mất hứng hỏi cô: "Còn có chuyện gì, mau nói, nhìn thấy ngươi liền phiền.”

Thật sự, nếu người này không chữa khỏi cho mẹ cô, Cố Vân Đông rất muốn đánh ông ta.

Cô đi qua và đưa cho ông ta một lá thư.

"Đây là Tần Văn Tranh nhờ ta đưa cho ngài."

"Tần Văn Tranh?" Tống Đức Giang kinh ngạc nhìn về phía cô: "Hiện tại hắn đang ở đâu?”

Cố Vân Đông chỉ chỉ thư: "Ngài nhìn một chút là biết.”

Tống Đức Giang lại có chút chần chờ, qua một lúc lâu mới đưa tay lấy thư.

Phía trên viết cái gì Cố Vân Đông không biết, chỉ biết Tống đại phu vốn không chút để ý lại chậm rãi trở nên nghiêm túc.

Dần dần, ngược lại trùng khớp với bộ dạng của ông ta lúc chữa bệnh.

Cố Vân Đông cảm thấy, đại khái ông ta có... Ba nhân cách?

Cô lặng yên không một tiếng động rời đi, Tống Đức Giang sau khi đọc xong thư một hồi lâu không lên tiếng, ngồi đó hơn nửa ngày, ngay cả sự tồn tại của đường trắng cũng quên mất.

Cố Vân Đông tới phủ Khánh An cũng đã năm sáu ngày, chuyện của Dương thị xem như đã giải quyết được một nửa, ngược lại tung tích của Cố Đại Giang làm cho cô có chút bối rối.

Biển người mênh mông, muốn tìm người cũng không dễ dàng chút nào.

Cố Vân Đông ở trong khách điếm buồn bực suy nghĩ suốt hai ngày, đến sáng thứ ba, Tống Đức Giang tới, vẫn mang theo Bạch Dương cùng đi.

Ông ta nói với Cố Vân Đông: "Ta muốn đi kinh thành, ngươi lưu lại địa chỉ cho ta, chờ Bạch Mộc Tử có tin tức, ta sẽ gửi tin báo cho ngươi.”

Cố Vân Đông kinh ngạc, vội vàng đi viết địa chỉ cho ông ta.

Bạch Dương ở một bên cũng buồn bã: "Cố tỷ tỷ, đệ phải đi điền trang ngoài thành. Bạch ca ca đến bên kia dưỡng bệnh, đệ cũng phải đi, sau này gặp lại tỷ cũng không dễ dàng.”

Nói xong, hắn đi đến bên tay Tống Đức Giang, cầm lấy tờ giấy trong tay ông ta xem kỹ địa chỉ phía trên hai lần, sau đó lại nói với Cố Vân Đông: "Cố tỷ tỷ, đến lúc đó đệ sẽ viết thư cho tỷ."

“Nhà Cố tỷ tỷ có một đệ đệ cũng tầm tuổi đệ, đệ có thể liên lạc với hắn, còn có thể làm bằng hữu nha." Chỉ mong không cần nhắc đến những lời hứa hẹn lấy thân báo đáp nữa, cô không chịu nổi.

Bạch Dương suy nghĩ một chút, gật đầu: "Đệ đều viết.”

Bất kể là Tống Đức Giang hay Bạch Dương, kỳ thật đều đã thu thập đồ đạc, sắp khởi hành rồi, xe ngựa của Tống Đức Giang ở bên ngoài khách, lúc ra khỏi thành trực tiếp đưa Bạch Dương đến điền trang là được, bọn họ đặc biệt tới đây cáo biệt Cố Vân Đông.

Bạch Dương cuối cùng còn ủy khuất, muốn Cố Vân Đông đưa bọn họ đến cửa thành.

Cố Vân Đông vừa lúc cũng muốn đi ra ngoài một chút, ở trong phòng cũng không phải là biện pháp, liền đáp ứng, mang theo Dương thị cùng ra cửa.

Làm cho cô không nghĩ tới chính là, chuyến ra cửa này, thật đúng là làm cho cô nghĩ đến một biện pháp.

Tiễn Tống đại phu xong, Cố Vân Đông đi qua bảng thông báo trước cửa thành, ánh mắt liền không khỏi híp lại.

Trước bảng thông báo này có hai quan binh canh giữ, phía trên dán thông báo của quan phủ công bố chính lệnh, pháp lệnh và các tin tức khác cho dân chúng, bất quá người xem không nhiều.

Ngược lại cách đó không xa có một bức tường, không ngờ lại có không ít người vây quanh.

Lúc trước vào thành, Cố Vân Đông thật đúng là không chú ý.

Cô mang theo Dương thị đi qua, hỏi người bên cạnh, mới biết nơi này xem như bảng thông báo dân gian.

Trước kia không có, là mấy tháng trước tri phủ mới nhậm chức tuyên bố. Từ sau khi đại loạn, không ít người cùng người nhà thất lạc, có người hỏi thăm nơi ở của người nhà, có người ở đầu ngõ nhỏ dán các loại tin tức tìm người tìm đồ.

Tân tri phủ sau khi tới liền nhìn thấy trên các bức tường dán không ít thông báo, hắn đang tính toán đao to búa lớn chỉnh đốn phủ Khánh An này, hoàn cảnh trên đường phố này tất nhiên cũng rất quan trọng.

Về sau có người đề nghị, dứt khoát để cho mọi người thống nhất dán ở một chỗ. Vì thế liền có bức tường này, phía trên dán đầy đủ các loại tin tìm người cùng với một ít tin tức loạn thất bát tao.

Cố Vân Đông nhìn lướt qua những bức tranh trên tường, lại lần nữa cảm khái những người này vẽ quả thực trừu tượng đến không chịu nổi.

Con ngươi cô hơi đảo một cái, cầm bút than viết lại tin tức tìm người trên bảng thông báo, rồi mang theo Dương thị trở về.

Cố Vân Đông muốn tự mình dán tranh tìm người, cho dù đến lúc đó Cố Đại Giang không nhìn thấy, nhưng phàm là có người gặp qua ông ấy sẽ cung cấp một chút tin tức manh mối, cô liền có phương hướng đi tìm.

Nhưng mà, hiện tại Cố Vân Đông có một vấn đề.

Nếu muốn dám tranh tìm người, cô nhất định phải vẽ rất chân thực. Nhưng lần trước khi cô vẽ nhân vật chân thực như vậy, là lệnh truy nã.

Tuy rằng tên cướp kia đã bị bắt, nhưng có trời mới biết tiểu đệ khác của hắn có phải đang âm thầm trốn ở giữa đám người hay không, chờ thời cơ trả thù.

Nếu nhìn thấy bức tranh gần như xuất phát từ cùng một họa sĩ, không tìm tới cô mới là lạ.

Cho dù cô bình an vô sự thoát hiểm, nhưng Cố Đại Giang thì sao? Có phải sẽ trở thành mục tiêu của người ta hay không?

Cho nên việc vẽ tranh tìm người này, không thể chỉ có một mình chân dung của Cố Đại Giang, vậy thì quá khả nghi.

Sau khi trở lại khách điếm, Cố Vân Đông tổng hợp thông tin đã sao chép lại, nhất là địa chỉ phía trên đều sao chép xuống.

Chờ sau khi thu thập xong, cô mới quay đầu nói với Dương thị: "Mẹ, ngày mai chúng ta đi thuê một viện tử ở lại, tìm cha cũng không biết mất bao lâu, luôn ở khách điếm cũng không tiện.”

Lúc trước lựa chọn ở khách điếm, là bởi vì nơi này nằm ngay bên cạnh y quán Huệ Dân, thuận tiện cho Dương thị gặp đại phu.

Dương thị đang chơi ghép hình, mảnh ghép này là Cố Vân Đông tự mình làm.

Dù sao bộ trước kia tuy rằng cũng là mảnh ghép gỗ, nhưng bất kể là hình ảnh hay là chất liệu, chung quy cũng không giống với thời đại này.

Cô liền dỗ Dành Dương thị nói làm cho bà ấy một cái khó khăn hơn một chút, vì thế cô tự mình đi tìm một tấm ván gỗ mỏng, ở trên vẽ hai đứa nhỏ phiên bản Q, hai đứa nhỏ kia chính là Vân Thư cùng Vân Khả, sau đó cắt thành rất nhiều khối.

Dương thị thích vô cùng, mỗi lần bà ghép xong, là có thể nhìn thấy hai đứa nhỏ, cơ hồ đến mức mất ăn mất ngủ.

Lúc này nghe Cố Vân Đông nói, liền ngẩng đầu lên, cười nói: "Được." Lập tức lại tiếp tục.

Ngày hôm sau Cố Vân Đông liền nhờ Tào chưởng quỹ hỏi thăm xem nơi nào có thể thuê được phòng ở giá rẻ thanh tịnh lại an toàn.

Trong ngày liền gặp chủ nhà để định ra thời gian thuê nhà là một tháng, sau đó chuyển vào.

Đến buổi tối, khi sắc trời sắp tối, Cố Vân Đông tự vẽ cho mình một lớp trang điểm già nua, liền rời khỏi tiểu viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play