Đây là một trấn nhỏ, người không nhiều lắm, khách điếm tốt một chút cũng chỉ có hai ba nhà.
Cố Vân Đông chọn lấy một nhà trọ coi như náo nhiệt. Lấy một gian.
Đi ra bên ngoài, tất nhiên phải cùng Dương thị ở chung.
Ngày hôm trước cô ngủ muộn dậy sớm, ăn cơm tối xong vừa dính gối liền ngủ, ngược lại Dương thị thì mở to hai mắt có chút không quen.
A Thư cùng Khả Khả đều không ở đây, nhưng Đông Đông ở đây, không có việc gì.
Dương thị nghiêng người, bà cũng không lộn xộn, sợ ảnh hưởng cố Vân Đông nghỉ ngơi, chỉ là ánh mắt ôn nhu nhìn cô.
Thấy Cố Vân Đông đá chăn ra, bà vội vàng đắp lại cho cô.
Ra ngoài, Cố Vân Đông ngủ không sâu giấc, động tác như vậy cô đột nhiên mở mắt ra.
Dương thị nhất thời luống cuống: “Ầm ĩ, đánh thức con sao? Mẹ chỉ muốn giúp con đắp chăn, sẽ bị cảm lạnh."
Thần sắc Cố Vân Đông lập tức hòa hoãn lại, nhìn chăn trên người, thấp giọng nói: "Không có việc gì, mẹ ngủ đi. "
“Ừm." Lần này Dương thị ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cố gắng để cho mình ngủ.
Cố Vân Đông nhịn không được có chút cong cong khóe miệng, cảm giác trên người ấm vù vù đấy, mẹ cô tuy ngây thơ, nhưng đối với mấy đứa con lại rất yêu thương.
Thực hi vọng lần này có thể thuận lợi tìm được Tống đại phu, thuận lợi để ông ta giúp mẹ trị liệu, thuận lợi chữa khỏi bệnh.
Mình một đường đi tới, đều rất thuận lợi, cũng hy vọng phần thuận lợi này có thể kéo dài.
Cố Vân Đông nhắm mắt lại, lẳng lặng chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, hai người lại dậy sớm xuất phát.
Đường từ thôn Vĩnh Phúc đến phủ Khánh An không ngắn, cũng không có khả năng mỗi ngày đều ra roi thúc ngựa đấy, cho dù các cô có thể chịu nổi, con ngựa cũng không chịu đựng nổi.
Lúc rời khỏi nhà, hai đứa nhóc đã ngàn dặn vạn dặn muốn cô chăm sóc Truy Phong thật tốt.
Bởi vậy Cố Vân Đông chạy hai ngày đường sẽ chậm một ngày, vị Tống đại phu kia cũng chỉ xuất phát sớm hơn cô hai ngày mà thôi, Tần Văn Tranh nói hắn tuổi đã lớn, ngồi xe ngựa khẳng định không thể đi quá nhanh, bằng không chính mình cũng sẽ bệnh ra.
Nên có thể bắt kịp.
Như thế năm sáu ngày trôi qua, đã qua gần một nửa lộ trình.
Các cô cũng không phải lần nào cũng có thể trùng hợp gặp được thị trấn hoặc huyện thành để ở khách điếm.
Có đôi khi nếu trời tối, trùng hợp đến một thôn, cũng sẽ ở bên này ở nhờ một đêm.
Giống như thôn Phú Quý trước mắt này.
Nói là thôn Phú Quý thật đúng là rất... Phù hợp, thôn này so với thôn Vĩnh Phúc còn tốt hơn không ít, dù sao thôn cũng gần đường chính, khách lui tới nhiều, cửa thôn còn có người bán chút đồ ăn vặt.
Bởi vậy lúc xe ngựa cố Vân Đông chạy vào thôn, người lớn lui tới cũng chỉ kinh ngạc đánh giá một chút, chỉ có một ít tiểu hài tử vui vẻ cao hứng đi theo phía sau.
Cố Vân Đông trực tiếp đi tìm thôn trưởng, cho nên nói thôn Phú Quý này không phải kêu không công, vừa nhìn đã thấy thôn trưởng thôn này so với Trần Lương khôn khéo hơn rất nhiều, nói một đống chỗ tốt của thôn, chính vì để nâng phí chỗ ở lên một chút.
Chỗ Cố Vân Đông ở chính là nhà trưởng thôn, nhà bọn họ cũng là nhà gạch ngói xanh, phòng không ít, dành ra một gian cho mẹ con Cố Vân Đông hoàn toàn không thành vấn đề, còn bao cơm sớm tối, giá cả cũng nằm trong phạm vi cô có thể tiếp nhận.
Cố Vân Đông gật đầu, liền tính ra cửa kéo xe ngựa đến hậu viện.
Bên cạnh xe ngựa vẫn là hài tử đứng một dãy, thấy cô đi ra liền cười hì hì chạy đi.
Chỉ có một người còn đứng tại chỗ, người nọ cũng không phải là một đứa trẻ, vóc người cao lớn, hơi nghiêng đầu, nhìn Cố Vân Đông ngây ngốc cười.
Cố Vân Đông lại nhìn rõ mặt người nọ, đồng tử co rụt lại, ngạc nhiên giật mình tại chỗ.
Thôn trường lúc đi ra cũng nhìn thấy người nọ, lông mày có chút nhăn lại, nhưng vẫn kiên nhẫn nói với hắn: "Đã trễ như vậy, nhanh đi về nhà, đừng ở bên ngoài nữa."
Người nọ liền cười hắc hắc, quay người chạy.
Cố Vân Đông lúc này mới lấy lại tinh thần, hỏi: "Đây là ai?"
"Ah, hắn ah, mấy tháng trước đến thôn chúng tôi đấy." Thôn trưởng cũng không để ý nói: "Hình như trước kia là người phủ Vĩnh Ninh bên kia, chạy nạn tới đây. Nghe nói lúc đến phủ Khánh An đã đụng phải đại loạn, cha mẹ còn có vợ và con gái cũng không còn, chính hắn cũng bị thương, người cũng trở nên không rõ ràng. Ngay từ đầu, ban ngày hắn cũng tỉnh táo đấy, hiện tại ah..."
Thôn trưởng nói xong lắc đầu: "Hiện tại trong thời gian hai ngày có một ngày thanh tỉnh đã là tốt rồi, lúc mới tới hắn còn gặp đại phu, đại phu nói có thể chữa khỏi. Thôn chúng ta có một quả phụ, nhìn hắn không một xu dính túi lại sinh bệnh rất đáng thương, liền cùng hắn thành thân cùng nhau sống qua ngày.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, sao vậy, đồng tình thì đồng tình, còn có thể kết thành vợ chồng? Lời này quỷ mới tin, phỏng chừng là quả phụ kia nhìn bộ dạng đẹp trai của hắn a? Điều này quá xấu hổ.
"Mạo muội hỏi một chút, vậy quả phụ kia bao nhiêu tuổi rồi?"
Thôn trưởng ho nhẹ một tiếng, trên mặt có chút cổ quái: "Cũng chỉ... Lớn hơn hắn ta khoảng 10 tuổi.”
“Điều kiện nhà Tôn Quả Phụ cũng không tệ lắm, nam nhân đã chết nhiều năm, tái giá cũng không có gì. Nếu như bệnh của người này có thể chữa khỏi, vậy coi như là một chuyện vui. " Thôn trưởng nói xong lắc đầu: "Đáng tiếc a, tình huống của hắn càng ngày càng tệ, Tôn quả phụ hiện tại đối với hắn cũng không kiên nhẫn nữa, nhìn bộ quần áo trên người hắn mặc, ai.”
Cố Vân Đông phát hiện, thôn trưởng này, rất bát quái. Nhưng lại rất cởi mở đấy, cô thế nhưng biết không ít thôn không cho phép quả phụ tái giá đấy, ví dụ như thôn của nhà cũ Cố gia bên kia.
"Người nọ nói vợ và con gái đều chết hết sao?"
Thôn trưởng gật đầu: "Đúng vậy a, lúc hắn thanh tỉnh đã nói, còn rất thương tâm. Ngươi hình như đối với chuyện của hắn rất ngạc nhiên, sao vậy, ngươi biết hắn?"
Cố Vân Đông quyết đoán lắc đầu: "Không biết."
Thôn trưởng dẫn các cô đi hậu viện, dặn dò thê tử Tưởng thị đang sửa sang lại phòng cho khách: "Đây là Cố cô nương cùng Cố phu nhân.”
Tưởng thị đáp ứng rồi, cười dịu dàng hỏi Cố Vân Đông đi nơi nào, đi làm gì?
Cố Vân Đông tùy tiện đáp hai câu, chỉ là thần sắc vẫn có chút hoảng hốt.
Cô không nghĩ tới ở chỗ này còn đụng phải Phó Minh, hắn còn trở thành cái kẻ ngu.
Tuy rằng mẫu thân nhà mình cũng mơ mơ tỉnh tỉnh, nhưng bà ấy chỉ là không hiểu những chuyện cao thâm, chỉ cần nói đơn giản rõ ràng một chút, bà ấy có thể ngoan ngoãn nghe lời, cũng làm được.
Nhưng Phó Minh vừa rồi cô nhìn thấy, lại cắn ngón tay nghiêng đầu cười đến ngây ngô, hoàn toàn không giống người có thể tự lo liệu cuộc sống.
Còn có hắn nói cha mẹ vợ con đều chết hết, không thể tưởng được ngày đó ở bên ngoài thành của phủ Khánh An lại là lần gặp mặt cuối cùng của tiểu cô.
Cố Vân Đông ngược lại không có bất kỳ cảm giác áy náy nào, hại người người hại hắn.
Nếu như lúc trước đổi thành một nhà đại cô, nàng nhất định sẽ mang bọn họ rời đi và bảo vệ bọn họ.
"Cố cô nương, các ngươi nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa ăn cơm tối ta lại đến gọi các ngươi." Tưởng thị nói.
Cố Vân Đông đem chuyện Phó Minh ném ra sau đầu, hướng về phía Tưởng thị cười nói: "Được, đa tạ thím.”
Tưởng thị lắc đầu, rời khỏi phòng cho khách.
Nhưng vừa đi ra ngoài, bà ta lập tức kích động chạy đến phòng mình đi tìm nam nhân nhà mình, bộ dạng thần thần bí bí.