Thôn trưởng đang cầm tiền thuê phòng Cố Vân Đông đưa, vui vẻ ăn đậu phộng.
Nhìn thấy bà nương nhà mình tiến vào, cũng chỉ hơi hơi giương mắt lên: "Bên kia đã sắp xếp xong? "
"Tốt rồi tốt rồi." Tưởng thị khoát khoát tay, trực tiếp ngồi vào trên giường gạch, khẽ vươn tay đem tiền trong tay ông ta đoạt đi tự mình đếm..., thôn trưởng muốn nói chút gì đó, bị bà ta trừng mắt lập tức không mở miệng nữa.
Tưởng thị lại hào hứng bừng bừng, tiến đến bên tai ông ta nhỏ giọng nói: "Ông biết tôi vừa phát hiện ra chuyện gì không?"
"Chuyện gì?"
"Vừa rồi nói chuyện qua lại với chúng ta không phải đều là vị Cố cô nương kia sao? Mẹ nàng ta luôn ở bên cạnh không mở miệng, ta ngay từ đầu còn tưởng rằng là một người câm, không nghĩ tới..." Bà ta chỉ chỉ đầu: "Hình như nơi này có vấn đề.”
Thôn trưởng kinh ngạc ngồi thẳng người: "Thật sự?"
Nhưng lập tức lại lắc đầu: "Nhìn cũng không giống ah, ăn mặc vừa chỉnh tề lại sạch sẽ, lúc không nói chuyện giống như là quý phụ nhân yên tĩnh vậy, cùng cái tên nửa ngốc vừa tới trong thôn chúng ta cũng không giống nhau chút nào."
Tưởng thị véo ông ta một cái: "Có phải ông còn cảm thấy bộ dạng người ta rất đẹp không? Nhìn kỹ như vậy.”
Trưởng thôn vội vàng lắc đầu: "Ta không có." Nói xong lại sờ sờ cằm: "Ta nói sao tiểu cô nương kia cứ hỏi ta chuyện Phó Minh, thì ra là mẹ nàng ta cũng bị bệnh này."
Tương thị cũng ăn một viên đậu phộng: "Bất quá nhìn không nghiêm trọng như Phó Minh, ta nghe nàng ta nói chuyện giống như một đứa trẻ, còn rất ngoan, lúc hỏi ngươi ngữ khí kia rất ôn nhu. Khoan hãy nói, không chú ý biểu tình của nàng ta, vậy thật sự giống như quý phụ nhân, ăn mặc cũng không tệ. "
"Bà nhìn xem, bà cũng nói như vậy, vậy mà còn véo ta, trách ta nhìn nàng."
Tưởng thị hung ác trừng ông ta: "Ta có thể nhìn, ông không thể nhìn, người ta là nữ, đại nam nhân như ông nhìn người ta vậy chính là tên dê xồm."
Thôn trưởng yếu ớt nói: "Người ta ở nhờ chỗ chúng ta, ta không nhìn rõ quay đầu lại nhận lầm làm sao bây giờ?"
Cố Vân Đông đứng ở bên ngoài cửa sổ một lúc lâu không nói gì, cô thật sự không phải cố ý nghe lén, chỉ là muốn tới đây hỏi Tưởng thị có nước nóng hay không, không nghĩ tới vừa đi tới liền nghe được hai người nói tên mình.
Dù sao ra ngoài, cô cũng sợ gặp phải hắc điếm gì đó, bởi vậy nghe thêm hai câu.
Không ngờ...
Hai vợ chồng này quả nhiên là trời sinh một đôi, đều thích hóng chuyện như vậy.
Nếu bọn họ không có ác ý, Cố Vân Đông cũng không nói gì, chỉ là bước chân thoáng tăng thêm vài phần, cách xa liền mở miệng gọi thím.
Tưởng thị ngoại trừ nhân tố bát quái luôn thiêu đốt hừng hực ra, những thứ khác đều không tệ lắm.
Sẽ hỏi khẩu vị của hai mẹ con Cố Vân Đông, hỏi bọn họ có quen với nhiệt độ bên này hay không, có cần thêm chăn hay không.
Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi Cố Vân Đông một ít vấn đề cá nhân, có thể trả lời thì trả lời, không thể trả lời Cố Vân Đông liền cười cười, chọc cho Tương thị ngược lại càng thêm ngứa ngáy khó nhịn.
Cố Vân Đông cũng rất im lặng, cũng may chỉ ở một ngày mà thôi, cơm nước xong xuôi cô cùng Dương thị đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Đông chuẩn bị xuất phát, dắt xe ngựa đi ra, đỡ Dương thị vào.
Ai ngờ vừa ý định đi, Tưởng thị bỗng nhiên gọi cô: "Cố nha đầu, ta cho ngươi một ít củ cải ướp, không phải ngươi thích ăn sao? Mang theo trên đường để ăn từ từ.”
Củ cải kia là Tương thị tự mình ướp, người trong nhà đều không thích, Cố Vân Đông lại thích, làm Tương thị rất cao hứng.
Cố Vân Đông vội vàng trở về, chỉ thấy Tưởng thị ôm một cái bình nhỏ đi tới.
Cô nhanh chóng đi tới nhận lấy, ai ngờ bàn tay vừa giơ ra, trên xe ngựa bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng thét lên của Dương thị: "Ah..."
Cố Vân Đông giật mình, thu tay lại và chạy ra ngoài, kéo rèm xe lên.
Chỉ thấy Dương thị rụt ở góc xe, hoảng sợ nhìn một nam nhân mặc lôi tha lôi thôi đang ngồi xổm đối diện.
Người đàn ông đưa lưng về phía cửa xe, Cố Vân Đông ngay cả nhìn cũng không nhìn nhiều, một tay túm lấy hắn kéo xuống.
"Rầm" một tiếng, người đàn ông ngã xuống đất phát ra tiếng va chạm mạnh.
Cố Vân Đông cũng mặc kệ hắn, vội vàng lên xe ngựa, ôm lấy Dương thị vỗ vỗ lưng của bà: "Không có việc gì, nương, không có việc gì a, không sợ không sợ, con ở đây.”
Dương thị từng ngụm từng ngụm thở dốc hai hơi, ngược lại rất nhanh bình tĩnh lại: "Không có việc gì, Đông Đông, mẹ không có việc gì, không lo lắng ah.”
Lúc này Cố Vân Đông mới buông tay ra, thấy trên mặt bà ấy mang theo nụ cười nhu hòa, tóc không lộn xộn, quần áo trên người cũng chỉnh tề, thoáng yên tâm.
Cô vừa rồi chỉ mới xoay người vào cửa, Dương thị hẳn là chỉ bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, không bị thương.
Cố Vân Đông lúc này mới nhảy xuống xe ngựa, lúc này thôn trưởng cùng Tưởng thị cũng đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Phó Minh ngã trên mặt đất ôm chân rên rỉ.
Cố Vân Đông cũng thấy rõ người tới, trên mặt lúc này mang theo vẻ phẫn nộ, cô quay đầu nhìn một chút, nhìn thấy góc tường bên kia có một cây gậy gỗ, cầm lấy muốn đi đánh hắn.
Thôn trưởng vội vàng ngăn cản cô: "Nha đầu Cố gia, nha đầu Cố gia, ngươi bình tĩnh một chút, đây chính là kẻ ngốc, đầu óc không tỉnh táo, đoán chừng nhìn thấy xe ngựa liền tò mò đi lên, chúng ta cũng không thể đả thương người.”
Tương thị buông cái bình nhỏ xuống, nhìn thấy Dương thị từ trên xe ngựa đi xuống, vội vàng đưa người đến phía sau Cố Vân Đông nói: "Đúng vậy đúng vậy, đừng xúc động, ngươi xem mẹ ngươi đã bị dọa, cũng không thể đánh người trước mặt nàng ấy.”
Cố Vân Đông hừ lạnh, lúc chạy nạn cô đã dám giết người trước mặt Dương thị, còn sợ đánh Phó Minh sẽ có thù với cô?
Thôn dân cách vách nghe được động tĩnh cũng đi ra, có người tiến lên đỡ Phó Minh dậy, còn răn dạy hắn vài câu: "Sáng sớm ngươi tới đây làm gì? Đang yên đang lành còn chạy lên xe ngựa người ta, trong xe ngựa người ta lại không có gì để ăn.”
Phó Minh lại giống như không nghe thấy tiếng người nọ nói chuyện, vừa rồi lúc ngã xuống sái chân, lúc này đau đớn không còn mãnh liệt như vậy, hắn rốt cục có thể nói chuyện.
Nhưng hắn không để ý tới bất luận kẻ nào, khuôn mặt khổ sở đáng thương nói: "Vân Đông, Vân Đông ta đã gặp được ngươi. Ngươi không biết, mấy ngày nay ta trải qua khổ sở bao nhiêu, tiểu cô cô ngươi cùng biểu muội ngươi đều không còn. Ta không nghĩ là sẽ gặp ngươi ở đây, ngươi hãy đưa ta đi."
Mọi người sững sờ: "Kẻ đần ngươi hôm nay không ngốc rồi hả?"
"Ngươi gọi ai Vân Đông vậy?"
"Sao ngươi lại nói chuyện kỳ quái vậy?"
Thôn trưởng vẻ mặt kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn về phía Cố Vân Đông.
Tương thị thì vẻ mặt hưng phấn hỏi: "Cố gia nha đầu, hình như hắn biết ngươi, còn biết tên của ngươi, ngươi biết hắn sao?" Quả nhiên có nội tình, hình như có chuyện mới mẻ.
Cố Vân Đông lạnh lùng: "Không biết."
Nói xong liền một lần nữa đỡ Dương thị lên xe rời đi, cũng không thèm nhìn Phó Minh một cái, thậm chí ngay cả củ cải ướp trong bình nhỏ kia cũng không lấy.
Nhưng Phó Minh làm sao chịu thả cô rời đi, lập tức chắn trước mặt cô khổ sở nói: "Vân Đông, ta là dượng nhỏ của ngươi a, ngươi làm sao lại không nhận ra? Ngươi nhìn ta một chút, lúc trước ở phủ Vĩnh Ninh, ta rất quan tâm ngươi. Bây giờ ta đang gặp rắc rối, ngươi không thể bỏ lại ta mặc kệ. "
"Dượng út? ? ! !"
Mọi người ngạc nhiên, ánh mắt thoáng cái tập trung ở trên hai mẹ con Cố Vân Đông, bọn hắn, hóa ra là có quan hệ này?