Nhìn thấy cô, Thiệu Thanh Viễn đi tới, sau đó mới mở miệng: "Ta cùng đi với ngươi."
Cố Vân Đông lắc đầu: "Không được."
"Một mình ngươi mang theo bá mẫu, trên đường gặp nguy hiểm, ta có thể hỗ trợ."
Cố Vân Đông cười: "Ta chạy nạn cũng có thể mang theo mẹ cùng đệ đệ muội muội bình an đến nơi này, hôm nay cũng chỉ có một mình mẹ ta, không có vấn đề gì."
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày chặt, lại không nói lời nào.
Cố Vân Đông thở dài một hơi: "Ngươi đi rồi, trong nhà này làm sao bây giờ? Còn xưởng thì sao? Còn cửa hàng thì sao? Kha biểu cô dù sao cũng không phải người trong thôn, rất nhiều chuyện không quen thuộc. Người Đồng gia là hạ nhân, người trong thôn tuy rằng không nói, nhưng cũng có rất nhiều người không để bọn họ vào mắt. Tần phu tử ở huyện thành, có chuyện gì cũng không kịp chạy tới. Ở đây, chỉ có ngươi ở đây, ta mới không phải lo lắng.”
Chỉ có ngươi ở đây, ta mới không phải lo lắng.
Hô hấp Thiệu Thanh Viễn đột nhiên ngừng lại, tim đập nhanh hơn vài phần.
Hắn hơi rũ mắt, cười khổ một tiếng.
Người này luôn có bản lĩnh, rõ ràng lúc trước mình đã suy nghĩ rất kiên định, hạ quyết tâm mặc kệ nàng ấy nói cái gì cũng phải đi theo, kết quả một câu đã có thể thuyết phục hắn.
Thực sự muốn bịt miệng nàng ấy lại.
"Tốt." Cuối cùng hắn vẫn đáp ứng: "Ta sẽ chăm sóc người trong nhà ngươi, bảo vệ tốt đệ đệ muội muội ngươi."
"Cảm ơn."
Cố Vân Đông nói thật, tính tình Thiệu Thanh Viễn, thân phận, năng lực, chuyện trong nhà giao cho hắn là yên tâm nhất. Không có Thiệu Thanh ở đây, cô cũng không xác định mình có thể đi một cách kiên định như vậy hay không.
Cũng đến lúc này, cô mới phát giác chính mình hình như rất coi trọng hắn.
Cố Vân Đông nhịn không được vuốt vuốt mi tâm, cô nghĩ, có chút cảm giác, cô phải ngẫm lại cho rõ ràng.
"Lúc này tiền ngươi phải nhận, vườn cây ăn quả bên kia đến lúc đó phải mua cây giống, cần không ít bạc. Còn có xưởng bên kia phải phát tiền công, sau khi ăn tết xong còn phải tìm Phùng thúc xây xưởng của mình, bản vẽ cụ thể ta đã vẽ xong, lát nữa đưa cho ngươi, ngươi cùng Phùng thúc thảo luận.”
Cố Vân Đông ngẩng đầu: "Tóm lại, chuyện bên này toàn quyền do ngươi làm chủ."
"Được."
Bởi vì ngày mai sẽ xuất phát, Cố Vân Đông nói tương đối nhiều.
Thiệu Thanh Viễn bên này dặn dò xong, cô lại đến nhà thôn trưởng Trần Lương, nói chuyện mình muốn rời đi một thời gian ngắn.
Sau đó trở về thu dọn hành lý.
Kỳ thật cũng không có bao nhiêu thứ, chỉ có một ít quần áo giày dép bỏ vào trong túi, những thứ khác tất cả đều ở trong không gian của cô.
Sau khi kiểm tra mọi thứ một lần nữa, cô trở về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, cô thức dậy sớm và đi vào nhà bếp để làm rất nhiều món ngon.
Sau đó lúc người khác không biết đã cầm đi một ít trực tiếp bỏ vào không gian, không gian của cô có thể giữ tươi mới, như vậy trên đường cũng có thể ăn đồ ăn nóng hổi.
Cô cũng không vội vàng đi, đợi đến khi hai đứa nhỏ đều rời giường, tạm biệt bọn chúng, lúc này mới ở dưới ánh mắt lưu luyến không rời của mấy người, mang theo Dương thị lên xe ngựa.
Dương thị ngay từ đầu còn không rõ chuyện gì, tối hôm qua Kha biểu cô kiên nhẫn nói với bà ấy, bà ấy mới bối rối hiểu một nửa.
Vốn Đồng Thủy Đào muốn cùng đi chiếu cố các cô ăn, ở, đi lại đấy, đã bị Cố Vân Đông cự tuyệt.
Cô dọc theo đường đi khẳng định không ít lần muốn dùng không gian, vẫn là quên đi. Hơn nữa trong nhà chế biến đường trắng đã thiếu mình cùng Dương thị, không thể thiếu hơn nữa.
Lúc Cố Vân Đông đánh xe ngựa đến huyện thành, cửa thành cũng vừa mới mở chưa được bao lâu.
Học đường của Tần Văn Tranh, Cố Vân Đông vẫn muốn đi một chuyến.
Chuyện nhà cô Tần Văn Tranh cũng biết một ít, nhưng hắn thật đúng là không rõ bệnh của Dương thị hóa ra lại cần Tống đại phu trị liệu.
Tống đại phu hắn biết, lúc trước còn gặp mặt, cũng từng nói qua hai câu, người nọ là người thực sự có tài đấy.
Chỉ là năm đó tiên hoàng u mê, Tống đại phu rõ ràng y thuật cao minh, lại bị người ta hãm hại, nếu không phải bởi vì đã từng cứu mạng tiên thái hậu, thái hậu cầu tình, chỉ sợ Tống thái y ngay cả mạng cũng không giữ được.
Đáng tiếc, từ sau khi Tống thái y rời khỏi kinh thành, hắn cũng không biết ông ta đi đâu.
Nghe nói hoàng thượng có ý muốn mời ông ta trở về thái y viện.
Thì ra ông ta ở phủ Khánh An sao?
Tần Văn Tranh nói Cố Vân Đông chờ một chút, tự mình đi thư phòng viết một phong thư: "Nếu ngươi gặp Tống đại phu, phiền ngươi giúp ta đem phong thư này chuyển cho ông ấy, Vân Thư ngươi cứ yên tâm giao cho ta. Nhà ngươi ta cũng sẽ trông coi. "
"Được."
Cố Vân Đông nhận thư, lại đi Liễu phủ.
Cô cùng Liễu lão gia cũng đã gặp vài lần, Liễu lão gia đã truyền thụ cho cô một ít kinh nghiệm buôn bán, Cố Vân Đông rất cảm kích ông ấy.
Lần này ra ngoài, cô vẫn tới nói lời tạm biệt với Liễu Duy. Miễn cho quay đầu hắn lại tố cáo mình không coi hắn là bằng hữu, thuận tiện nhờ Liễu lão gia có kinh nghiệm gì nữa, có thể nhắc nhở Thiệu Thanh Viễn một chút nha.
Cuối cùng Cố Vân Đông đi Cố ký, Thung Tử nhìn thấy cô còn thật cao hứng, không ngờ cô lại mang đến cho mình tin tức có tính đả kích như vậy.
Nghe được sau này có vấn đề gì liền tìm Thiệu Thanh Viễn, cả người hắn đều không tốt.
Về sau, về sau vẫn là chuyện của mình tự mình giải quyết a, tận lực không đi làm phiền người ta.
Đi một vòng, người nên gặp cũng đã gặp, Thiệu Thanh Viễn Kha biểu cô Tần phu tử Liễu lão gia, những người này đều là người đáng tin cậy, cô không có gì phải lo lắng nữa.
Cố Vân Đông hít sâu một hơi, lên xe ngựa đi thẳng đến cửa thành.
Chỉ là lúc này đây, ra khỏi cửa thành, cũng không phải là đi về nhà, mà là trực tiếp đi tới phủ Khánh An.
Dương thị xốc bức màn cửa sổ lên nhìn thấy khung cảnh lạ lẫm chạy qua trước mắt, lòng cũng có chút hoang mang rối loạn.
Bà vội vàng vén rèm cửa lên, nhìn thấy Cố Vân Đông ngồi trên càng xe, lập tức lại ổn định lại.
Cố Vân Đông nghe thấy động tĩnh phía sau, nhịn không được quay đầu: "Làm sao vậy mẹ?"
Dương thị có chút lắc đầu: "Không có gì, mẹ lập tức ngồi xuống."
Cố Vân Đông cười cười: "Trong tủ bên cạnh xe ngựa có đồ ăn, nếu mẹ muốn ăn, liền tự mình cầm."
"Ah, ah, được."
Dương thị liên tục gật đầu, cẩn thận mở ngăn tủ bên cạnh.
Bên trong có đường kẹo, có mứt, có cam, có bánh ngọt, còn có một túi nước, bên trong đựng đầy nước.
Dương thị nhìn một vòng, cuối cùng uống một hớp, cảm giác dễ chịu hơn một chút, liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cũng không biết duy trì tư thế này bao lâu, bà nhịn lại nhẫn, rốt cuộc nhịn không được liền hỏi: "Đông Đông, chúng ta đi đâu?"
"Mẹ còn nhớ cha luôn nhiều lần nhắn nhủ chúng ta sẽ gặp mặt ở nơi nào sao?"
Đáp án này Dương thị biết rõ, cơ hồ không cần nghĩ liền mở miệng: "Phủ Khánh An."
"Đúng, chúng ta sẽ đi phủ Khánh An."
Xe ngựa chạy rất nhanh, buổi trưa nàng cũng không dừng lại, chỉ từ trong không gian lấy bánh bao bánh còn ấm áp đưa cho Dương thị.
Đây là lúc trước cô mua ở huyện thành, ước chừng hai túi lớn.
Dương thị ăn xong, Cố Vân Đông cũng tùy ý ăn vài miếng.
Chờ trời sắp tối, rốt cuộc cũng đến nơi đặt chân đầu tiên của các cô.