Cố Vân Đông không để ý tới người này, tiếp tục nói: "Còn có một việc quan trọng phải nói rõ trước, bởi vì chỉ thuê một ít người, nên sẽ chọn từ trong thôn dân Vĩnh Phúc trước. Bất quá mọi người yên tâm, chờ sau này xưởng..."

"Ta chính là người thôn Vĩnh Phúc đó, chọn ta chọn ta." Người nọ lại kêu một tiếng.

Tính nhẫn nại của Cố Vân Đông vốn không tốt lắm, huống chi người này liên tiếp cắt ngang lời nói của cô, ánh mắt lạnh lùng của cô bắn về phía người phụ nữ đang nói chuyện.

Nhìn tuổi không lớn, cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, lại ăn mặc như phụ nhân, hẳn là đã gả cho người khác.

"Cho dù ngươi là người thôn Vĩnh Phúc, ta cũng sẽ không chọn ngươi."

Trên mặt người nọ vốn còn mang theo nụ cười, nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức nghiêm mặt: "Vì sao không chọn ta? Dựa vào cái gì mà không chọn ta, ta làm việc nhanh nhẹn cũng siêng năng, chính ngươi vừa rồi không phải cũng nói sao? Ta rất phù hợp không phải sao?

Đổng thị ở một bên hừ lạnh nói: "Ngươi đâu phù hợp, ngươi đã gả ra ngoài rồi, không tính là người thôn Vĩnh Phúc."

Những thôn dân khác biết chỉ chọn mấy người, lúc này bớt được người nào thì hay người đó, tất nhiên sẽ phụ họa: “Đúng đấy, ngươi cũng đã gả đến thôn Lương gia, sao còn mặt mũi đến thôn Vĩnh Phúc nói mình phù hợp với yêu cầu?"

"Lý Hương Xuân, ngươi cũng đừng tới đây tham gia náo nhiệt, nhanh về nhà cho đứa nhỏ uống sữa đi."

"Đi nhanh lên, đi nhanh lên, đừng tranh dành với chúng ta."

“Vân Đông còn chưa nói hết, liền liên tục kêu to lung tung, có hiểu quy củ hay không."

Lý Hương Xuân thiếu chút nữa tức giận đến giơ chân, trừng mắt nói những người kia: "Ta cho dù gả cho ai, cũng là người thôn Vĩnh Phúc, ta không đi, ta muốn trong xưởng của nàng ta làm việc."

Nói xong lại nhìn về phía Cố Vân Đông: "Xưởng của ngươi lúc nào thì bắt đầu làm việc, ta là người đầu tiên đi."

Cố Vân Đông cũng tức đến bật cười, hóa ra là đã gả ra ngoài, trách không được lại cho rằng cô 'tuổi nhỏ da mặt mỏng dễ bắt nạt'.

"Lời nói của ta ngươi không nghe rõ sao? Ta không chọn ngươi, ngươi có thể cút."

Lý Xuân Hương mở to hai mắt nhìn: "Nha đầu kia, ngươi sao lại nói chuyện như vậy. Nói ai cút, ngươi một tiểu nha đầu vừa tới thôn Vĩnh Phúc chưa được bao lâu, sao lại không hiểu chuyện như vậy?"

Cố Vân Đông hoàn toàn mất kiên nhẫn, trực tiếp nói với Đồng Thủy Đào: "Ném cô ta ra xa một chút.”

Đồng Thủy Đào đã sớm kích động rồi, nữ nhân này vừa nhìn đã làm cho người ta khó chịu, nàng ta mới không hiểu chuyện, lúc tiểu thư nói chuyện luôn lên tiếng ngắt lời, giọng nói còn đặc biệt lớn.

Nàng đi về phía Lý Xuân Hương, người ta căn bản không đem Đồng Thủy Đào ôn nhu yếu ớt để vào mắt, cười lạnh đứng yên.

Cho đến khi Đồng Thủy Đào một tay nắm ở eo nàng ta đem nàng ta kéo ra bên ngoài, mọi người mới hút một hơi khí lạnh.

Lý Xuân Hương này một chút cũng không gầy a, nhất là sau khi sinh con xong trọng lượng kia cũng chưa từng đi xuống, huống chi bộ dạng còn cao lớn tráng kiện hơn nha đầu kia một chút, nhưng hôm nay lại bị người ta dễ dàng kéo đi.

Lý Xuân Hương mở to hai mắt, thở hồng hộc, vội vàng nhìn về một bên hô: "Ngươi là người chết sao, không thấy được vợ mình bị người ta bắt nạt?"

Bên cạnh một người đàn ông gầy gò lập tức vọt ra, cũng không nhìn Đồng Thủy Đào, ngược lại nhìn về phía Cố Vân Đông la hét: "Ngươi bảo nàng ta thả người ra, có nghe thấy không. Bằng không ta liền..."

"Ngươi sẽ làm gì?" Thanh âm lạnh lùng từ phía sau hắn truyền đến.

Thanh âm này rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi làm cho nam nhân kia cảm giác trên người trở nên lạnh lẽo, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Lý Xuân Hương cũng nhìn người tới ngẩn cả người.

Thiệu Thanh Viễn lại hỏi một lần nữa: "Ngươi sẽ làm gì?"

Nam nhân chậm rãi quay đầu đi, sắc mặt trắng bệch rồi: "Ta, ngươi, ta..."

Hắn một lúc lâu không nói nên lời, lắp bắp nửa ngày cũng không thể biểu đạt rõ ràng.

Thiệu Thanh Viễn lạnh lẽo nhìn về phía Lý Xuân Hương: "Ai bảo ngươi đến đây?"

Lý Xuân Hương so với người đàn ông của nàng ta lớn gan hơn chút, nhưng cũng không quá lớn, nhỏ giọng nói: "Ta, ta đến xưởng làm việc."

"Không cần, cút."

Lý Xuân Hương rụt cổ, vẫn cố gắng giải thích: "Chỗ này cũng không phải xưởng của ngươi, ngươi nói không cần, thì, thì không cần?"

"Đây chính là xưởng của ta." Thiệu Thanh Viễn nhìn chằm chằm vào nàng ta, gằn từng chữ nói.

Lý Xuân Hương mở to hai mắt nhìn, những người khác ở đây cũng mở to hai mắt nhìn.

Lập tức nhao nhao quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông.

Cô nhún vai: "Đúng, xưởng này xác thực là ta cùng Thiệu Thanh Viễn hợp tác đấy. Hắn giới thiệu ta với Liễu thiếu gia, làm người bảo lãnh để Liễu thiếu gia cho ta mượn bạc, lúc này mới để cho ta mở xưởng, cho nên xưởng này có một nửa là của Thiệu Thanh Viễn.”

Đây là cách nói mà bọn họ đã thương lượng tốt, dù sao như vậy dễ dàng được người khác tiếp nhận.

Nếu để cho mọi người biết Thiệu Thanh Viễn để dành được mấy trăm lượng bạc, quỷ cũng biết sẽ chọc đến bao nhiêu phiền toái.

Cho nên dứt khoát mượn danh tiếng Liễu Duy dùng một lát, nói không chừng còn có thể có tác dụng uy hiếp.

Quả nhiên lời này vừa nói ra, ánh mắt dân làng đều trở nên phức tạp.

Nhưng, không hiểu sao, có mấy người lặng lẽ lui về phía sau.

Cố Vân Đông nhìn thấy ánh mắt lại sáng ngời, ai ôi!!!, hóa ra Thiệu Thanh Viễn còn có loại tác dụng này?

Hai vợ chồng Lý Xuân Hương nghe xong liền quay đầu bỏ đi, không dám nói chuyện đến xưởng làm việc nữa.

Đám người vốn rất ồn ào cũng bắt đầu truyền đến tiếng thảo luận nhỏ, sau đó lại một đám người rời đi.

Cũng không cần Cố Vân Đông nhấn mạnh điều kiện tuyển dụng, Thiệu Thanh Viễn giống như định hải thần châm, cả người đứng đó, người vốn có chút tâm tư nhỏ liền bỏ đi không ít.

Còn lại, chính là một ít thôn dân trong nhà thật sự khó khăn cần phần công việc này, cùng với Thiệu Thanh Viễn cũng không có mâu thuẫn trực tiếp, tự nhận mình không có gì phải chột dạ sợ hãi.

Nhưng người vẫn có chút nhiều, Cố Vân Đông chỉ có thể chọn vài người.

Cuối cùng lưu lại tám người đàn ông ba người phụ nữ, đều là người đang lúc tráng niên.

Hơn nữa Đổng Tú Lan cùng một nhà ba người Liễu gia, cùng với con thứ hai nhà trưởng thôn làTrần Hồng Nghĩa, tổng cộng có mười sáu người.

Xác định được người, Cố Vân Đông liền cầm một phần khế ước đi ra, đem điều khoản bên trên đọc cho bọn họ nghe, nếu như không có dị nghị liền ấn dấu tay, qua hai ngày nữa đi làm.

Chỉ có một người phụ nữ có dị nghị, không ấn, Cố Vân Đông không bắt buộc, mười sáu người biến thành mười lăm người.

Cố Vân Đông lại nói rõ những điều cần chú ý, cũng nói đây là công việc ngắn hạn, chỉ làm bốn năm tháng.

Bất quá nếu phù hợp..., sang năm còn có thể tiếp tục, chờ xưởng xây xong sẽ càng thêm chuẩn mực, công việc ngắn cũng có thể trở thành công việc dài.

Mọi người nghe xong đều không có ý kiến, lúc này là thời điểm nông nhàn, đi ra bên ngoài tìm việc làm cũng khó khăn, cả ngày ở nhà miệng ăn núi lở, trong lòng cũng nôn nóng.

Càng đừng nói cố gia cho tiền công còn không ít, việc cũng không nặng.

Mười sáu người về nhà nói, mọi người trong nhà đều vui mừng. Nhao nhao dặn dò bọn họ làm thật tốt, tranh thủ sang năm nhà bọn họ xây xong xưởng xong tiếp tục lưu lại.

Sau khi mọi người giải tán, Cố Vân Đông đem khế ước cất đi, lúc này mới có thời gian hỏi Thiệu Thanh Viễn: "Vậy Lý Xuân Hương là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play