Thiệu Thanh Viễn sắc mặt lãnh đạm: "Người Lý gia."

Cố Vân Đông ngay từ đầu còn không rõ, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, Lý gia? Không phải là nhà nhận nuôi Thiệu Thanh Viễn sao?

Hắc, người này không biết xấu hổ, rõ ràng biết Thiệu Thanh Viễn ở gần đây còn dám chạy tới.

Đổng thị đợi Thiệu Thanh Viễn đi rồi mới nói với cô: "Lý Xuân Hương chỉ nhỏ hơn Thanh Viễn một tuổi, từ nhỏ đã là đầu sỏ chuyên bắt nạt Thanh Viễn. Về sau cô ta lập gia đình, còn ba ngày hai bữa trở về tìm Thanh Viễn gây chuyện. Mãi cho đến khi ông Lý qua đời, Thanh Viễn không nhịn bọn hắn nữa, Lý gia lúc này mới yên tĩnh một chút."

Bà còn chưa nói, người đàn ông của Lý Xuân Hương bị Thiệu Thanh Viễn một đao gọt sạch một nửa tóc, dọa cho trực tiếp tiểu trong quần.

Người này cũng hơn nửa năm không tới thôn Vĩnh Phúc rồi, không nghĩ tới ngày hôm nay lại xuất hiện.

Vết sẹo đã lành liền quên đau, đáng đời bị giáo huấn.

Đổng thị nói xong, liếc nhìn biểu cảm của Cố Vân Đông, thở dài một tiếng: "Thanh Viễn kỳ thật rất tốt, chỉ cần không chọc giận hắn, hắn cũng sẽ không ra tay giáo huấn người. Ngươi nhìn những người sợ hắn muốn phải chết kia, người nào không phải do tay thiếu nợ? Chỉ nói nhà chúng ta cùng hắn làm hàng xóm lâu như vậy, nếu có chuyện tìm hắn nhờ hỗ trợ, hắn cũng không nói hai lời lập tức tới đấy. Ngươi đừng nhìn hắn hiện tại còn chưa lấy được vợ, đều là vì người khác muốn phá hỏng thanh danh của hắn, không biết cách làm người của hắn, nếu không với bộ dạng và năng lực của hắn, cô nương muốn gả cho hắn cũng có thể xếp hàng từ thôn chúng ta đến trên thị trấn rồi."

"Khục..." Tiếng ho nhẹ vang lên ở cửa, Đổng Tú Lan ngước mắt lên, chỉ thấy Thiệu Thanh Viễn không biết từ lúc nào đã trở lại.

Bà vội vàng đứng lên: "Cái kia, trong nồi bên kia của ta còn hầm canh, ta đi xem. Nói xong liền chuồn mất.

Cố Vân Đông cũng đứng lên: "Ta cũng đi xem Lưu gia thu thập thế nào rồi."

Cô lách qua bên người hắn chạy mất.

Thiệu Thanh Viễn đứng tại chỗ, nghĩ đến ánh mắt cô có chút né tránh, đây là... Thẹn thùng?

Hắn rũ mắt, nở nụ cười.

Những ngày tiếp theo Cố Vân Đông đặc biệt bận rộn, sân của Lưu gia đã thu thập xong, công cụ cần có cũng đã có, người thuê cũng bắt đầu làm việc.

Chuyện thu mua mía là của Thiệu Thanh Viễn và Trần Hồng Nghĩa, mấy thôn gần đó đều đã chạy một lượt, hiện tại phải đi xa hơn.

Lưu gia bên kia chế đường nâu, xong Cố Vân Đông lại mang về chế thành đường trắng trong sân nhà mình.

Sáu người Đồng gia đều đang hỗ trợ, Cố Vân Đông cũng cho bọn họ tiền tiêu vặt hàng tháng.

Cô đã sớm nói với người Đồng gia, chuyện chế tạo đường trắng là ý chỉ của Hoàng thượng bên kia, nếu ai tiết lộ công thức, đây chính là tội lớn tịch thu cả nhà.

Người Đồng gia vốn trung thực, nghe xong lời này càng tận tâm tận lực, đem quá trình khống cực kỳ chặt chẽ.

Làm đường đã tiến hành một cách có trật tự, sau khi cảm thấy đã ổn rồi, Cố Vân Đông liền bắt đầu lên kế hoạch mở cửa hàng.

Chọn đi chọn lại, hai ngày tốt lành gần nhất chính là hai ngày trước ngày mồng tám tháng chạp.

Cố Vân Đông xem xét, ngày này quá vừa vặn, người ta mua đường về nhà có thể nấu cháo mồng 8 tháng chạp ăn.

Vì thế ấn định thời gian vào mùng sáu tháng mười hai, thuận tiện nhờ Liễu Duy giúp tuyên truyền.

Liễu Duy tuyên truyền rất nhiệt tình, không bao lâu sau người trong giới của hắn đều biết rồi.

Giá đường trắng tuy rằng không tính là quá không hợp với lẽ thường, nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói vẫn là đắt, bởi vậy khách hàng mục tiêu trên cơ bản đều đặt ở những gia đình giàu có kia.

Ngày mùng sáu tháng mười hai, Cố Vân Đông mặc quần áo mới, lên xe ngựa đi thẳng đến huyện thành.

Cố Vân Đông cũng đã xin nghỉ cho Cố Vân Thư, Đồng gia chỉ có Đồng lão phu thê ở nhà trông coi, những người khác đều đi huyện thành khai trương.

Đổng Tú Lan cũng mang theo mấy đứa nhỏ đi, Tăng Hổ thì để cho Đồng lão cha tạm thời hỗ trợ chiếu cố một chút.

Một chiếc xe ngựa của Cố Vân Đông không ngồi đủ, cũng may Liễu An đã sớm tới đây đón người rồi, hắn thoạt nhìn còn hưng phấn hơn cả cô, sau khi đưa người đến trước cửa tiệm đã quay đầu mang theo Thiệu Thanh Viễn đi đón Liễu Duy.

Cửa hàng Cố gia ở phía đông thành, gọi là 'Cố Ký', tên là Thiệu Thanh Viễn đặt. Lúc ấy Cố Vân Đông đi tìm hắn thương lượng, hắn liền thốt ra.

Con phố thành đông này xem như là phố buôn bán phồn hoa náo nhiệt nhất huyện Phượng Khai, ngân hàng tư nhân, tiệm bán thuốc, hàng thịt, tiệm tạp hóa, tiệm tơ lụa, tiệm cơm chỗ nào cũng có, Cố Ký ở giữa, vốn là cửa hàng rượu Đào gia, đoạn thời gian trước đột nhiên đóng cửa trang trí, chủ tiệm chung quanh cũng không biết bên trong có bộ dáng gì.

Trang trí bên trong Cố Ký cũng do Cố Vân Đông tự mình thiết kế, bên phải cửa chính treo một tấm ván gỗ dài, mặt trên viết các mặt hàng sẽ bán, dòng đầu tiên chính là đường cát trắng, sau đó còn có đường nâu, kẹo đường quýt, kẹo đường lê.

Chủng loại không nhiều lắm, trước mắt Cố Vân Đông chỉ có thể mua mấy thứ này, những thứ khác sẽ được bổ sung dần.

Sau khi vào cửa là một mặt bàn tròn có thể chuyển động, trên mặt bàn được buộc rơm rạ sạch sẽ chỉnh tề, cắm mấy cây kẹo hồ lô còn có kẹo mút.

Bên cạnh chính là một quầy hàng, quầy này không giống với các cửa hàng khác, màu sắc trắng be, còn mang theo hình vòng cung, chạm khắc hoa văn, nhìn sáng sủa hơn không ít.

Xung quanh cửa hàng là các loại ngăn tủ khác nhau, được treo biển gỗ, đánh dấu tên và giá cả.

Cô thậm chí còn phân ra đường trắng loại một, cùng đường trắng loại hai. Dù sao người Đồng gia vừa mới bắt tay làm, chưa quen tay nên có một ít hàng loại hai, kỳ thật ảnh hưởng không lớn, chỉ là không trắng như vậy mà thôi, loại này có thể lấy ra giảm giá bán.

Hậu viện cửa hàng cũng được sửa sang lại, mấy người Cố Vân Đông đến sớm, thời gian cửa hàng mở cửa cũng phải chú ý, bọn họ liền đồng loạt đi hậu viện.

Đổng Tú Lan hâm mộ nói: "Vân Đông có bản lĩnh, trong huyện thành cũng có phòng ở cùng cửa hàng lớn như vậy rồi."

"Thím sớm muộn cũng sẽ có đấy." Cố Vân Đông rót chén nước: "Lần trước Tăng thúc từ trong huyện trở về, không phải đại phu đã nói điều dưỡng thêm một thời gian ngắn nữa sẽ từ từ khôi phục sao? Đến lúc đó cuộc sống của thím sẽ tốt hơn, hơn nữa ba huynh muội Tằng Gia Tăng Nguyệt Tăng Nhạc bọn họ hiểu chuyện như vậy, ngày tốt lành của thím còn ở phía sau.”

Đoạn thời gian trước Thiệu Thanh Viễn đánh xe ngựa đưa Tăng thúc đến y quán tốt nhất trên huyện thành xem qua đại phu rồi, có lẽ trong khoảng thời gian này ăn ngon, hơn nữa tâm tình không tệ, tình huống của Tăng Hổ rất lạc quan.

Hiện giờ Đổng Tú Lan lại làm việc trong xưởng, ba đứa nhỏ cũng giúp không ít việc, Cố Vân Đông đều cho tiền công, cuộc sống của Tăng gia quả thật đang phát triển không ngừng.

Nụ cười trên mặt Đổng Tú Lan cũng nhiều hơn, bà rất cảm kích Cố Vân Đông, nếu không có cô, nhà bọn hắn khả năng thật sự thất bại.

Một người phụ nữ mang theo ba đứa con, còn phải chiếu cố người đàn ông của mình, mệt mỏi không nói, thời gian đó tâm tình của người đàn ông nhà bà cũng rất sa sút, cơ hồ đã đến trình độ cam chịu, luôn cảm thấy mình liên lụy đến bọn họ.

Thiệu Thanh Viễn đoạn thời gian kia lại đúng lúc ở phủ thành, muốn giúp cũng không biết tình huống.

Hiện tại mọi chuyện đang dần ổn hơn.

Mấy người đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến âm thanh đoàng đoàng.

Mọi người trong viện đều ngẩn người, nhao nhao chạy ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play