Mãi cho đến khi Đổng thị tới đưa cho cô một cái túi sách, cô mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Đúng rồi, hôm nay phải đưa Vân Thư đến học đường.

Cố Vân Đông thầm kêu một tiếng không xong, nói cảm ơn Đổng thị, liền mang túi sách hấp tấp chạy đến phòng Dương thị.

Dương thị đã dậy rồi, bà đã dưỡng thành đồng hồ sinh học, tuy rằng hôm nay ngủ vô cùng thoải mái, cũng không dậy muộn bao nhiêu.

Hai đứa nhỏ trên giường đang nằm ngổn ngang lộn xộn, cô tìm được Vân Thư cũng kéo Vân Khả từ trong chăn ra, miễn cho con bé khó thở.

"Vân Thư, tỉnh, tỉnh." Cô nhéo nhéo cái mũi của tiểu gia hỏa, thằng nhóc đang nhắm mắt lại lập tức hé miệng thở.

Cố Vân Đông, "..." Xem như ngươi có năng lực.

Cô dứt khoát ôm người từ trong chăn đi ra, Cố Vân Thư khẽ run rẩy, người liền thanh tỉnh: "Đại tỷ?"

"Nhanh mặc quần áo đi, đại tỷ đưa đệ đến học đường."

"Học, học đường?" Thằng bé nghiêng đầu, còn có chút không rõ.

Cho đến khi Cố Vân Đông cầm quần áo của thằng bé tới, nó mới bỗng nhiên nhớ tới, nhanh chóng đứng người lên, chạy như bay đến tủ quần áo mò cả buổi, lấy ra bộ quần áo mới trước kia Đổng thị làm cho: "Muốn mặc cái này."

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, thấy bộ dáng thằng bé rung đùi đắc ý, chỉ có thể đem quần áo trong tay đặt trở về.

Cố Vân Thư rất nhanh đã thu thập xong, đeo một cái cặp sách nhỏ có chút mới lạ trên lưng, cầm lấy bút mực và giấy đã sớm mua xong, liền vội vàng lên xe ngựa.

Cố Vân Đông đưa thằng bé đi, người đánh xe chính là cha Đồng. Sau này có thể cô sẽ bận rộn nhiều việc, chuyện đưa đón Vân Thư sẽ do cha Đồng phụ trách.

Người gác cổng học đường đã biết cô, rất nhiệt tình đưa bọn họ đi vào.

Lúc nhìn thấy Tần Văn Tranh, Cố Vân Đông còn có chút kinh ngạc, Tần phu tử làm sao vậy? Nhìn có vẻ rất tiều tụy.

Tần Văn Tranh lại cười lạnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Nếu không phải vì ngươi, ta có thể bận rộn thành như vậy?”

Cô nhóc này cũng không nghĩ tới, vì sao mấy ngày nay không có ai tìm tới thôn Vĩnh Phúc, ngày đó ở trong tửu lâu Cẩm Tú náo loạn đến mức nào tiểu cô nương này còn không biết? Còn không phải bởi vì hắn giúp ngăn cản, nếu cô nhóc này thật sự có lương tâm thì nên biểu hiện một chút.

Ý nghĩ này vừa dứt, Cố Vân Đông đã nghiêm túc đưa một túi đồ ra: "Biết lần trước Tần phu tử đã đem toàn bộ đường đi, không để lại một chút nào cho mình, cái này cho phu nhân cùng An Ninh nếm thử, nhất định phải nhận lấy.”

Tần Văn Tranh ho nhẹ một tiếng: "Tình cảm của ngươi cùng phu nhân ngược lại rất tốt."

Nói xong không chút do dự mà cầm đường trắng, dắt tay Cố Vân Thư tiến vào.

Cố Vân Đông đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng cảm thán một câu… làm gương sáng cho người khác ah.

Chuyện đến trường của Cố Vân Thư được giải quyết, cô liền trở về thôn, cô bắt đầu bận rộn thông báo tuyển dụng nhân lực.

Xe ngựa một đường đi vào thôn Vĩnh Phúc , vừa đến đầu thôn, lại thấy được Triệu Đại Phát.

Triệu Đại Phát cũng nhìn thấy cô, lúc này sắc mặt biến hóa, quay đầu bỏ chạy.

Cố Vân Đông nheo mắt lại, nhìn thấy mình liền trốn, không phải có tật giật mình thì là cái gì?

Cô thuận tay cầm lấy một thứ bên cạnh, trực tiếp ném về phía hắn.

Triệu Đại Phát ài ôi!!! một tiếng, bước chân dừng một chút, Cố Vân Đông liền từ trên xe ngựa nhảy xuống.

Cha Đồng đánh xe đã chặn đường đi của Triệu Đại Phát trước một bước, hắn lui cũng không thể lui, chỉ có thể quay đầu lại, cười gượng nhìn Cố Vân Đông.

"Ngươi đã làm cái gì có lỗi với ta sao?" Cố Vân Đông đánh giá hắn: "Bằng không thì vô duyên vô cớ, ngươi chạy cái gì?”

Triệu Đại Phát rùng mình, vội vàng giải thích: "Ta không có, ta cái gì cũng không làm."

"Ta không tin lắm."

"Thật sự, ta thề." Triệu Đại Phát sắp khóc rồi: "Bà góa Trần gia kia bảo ta đến nhà ngươi dạo qua vài vòng, ta không đồng ý, đã từ chối nàng ta, ta không muốn lấy trộm đồ, ta cùng mấy tên du thủ du thực Hồ Lượng không giống nhau. Ngươi, ngươi không thể đánh ta."

Triệu Đại Phát thực sự sợ Cố Vân Đông, hắn không chỉ nhìn thấy thủ đoạn cố Vân Đông đối phó với mấy người Hồ Lượng, hắn còn nhìn thấy hình ảnh Hồ Lượng bị thu thập đánh gãy chân.

Hắn nhớ đến lúc ấy cũng bởi vì Hồ Lượng mắng thêm Cố Vân Đông mấy câu, đã bị hạ nhân Bành gia đánh cho như vậy.

Ngày đó hắn ở huyện thành, tận mắt nhìn thấy, trở về liền mơ thấy ác mộng, thấy người Cố gia đều đi vòng qua.

Trong lòng Triệu Đại Phát đã cho rằng Cố Vân Đông cùng Bành gia khẳng định có quan hệ, không phải người hắn có thể đắc tội.

Cố Vân Đông từ trong lời nói của hắn đại khái đã đoán ra, mẹ con Phương thị quả thật muốn cho Triệu Đại Phát đến nhà bọn họ gây phiền toái, nhưng Triệu Đại Phát sợ cô, đã cự tuyệt.

Vậy thì không khó lý giải chuyện lúc trước Thung Tử nói.

Trước kia cô đã từng nghe nói qua, người bình thường ở trong nhà đánh vợ con, ở bên ngoài đều luôn kinh sợ, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh không có tiền đồ gì.

Triệu Đại Phát này chính là một người trong đó rồi.

"Ta, ta có thể đi rồi chứ?" Triệu Đại Phát thấp giọng hỏi.

Cố Vân Đông nhìn hắn một lời khó nói hết, gật đầu không để ý tới hắn, một lần nữa lên xe ngựa.

Cô rất bận rộn, trở về bắt đầu tuyển người chuẩn bị làm đường.

Địa chỉ tạm thời cũng đã chọn xong, là Trần Lương giúp cô tìm, một gia đình họ Lưu trong thôn.

Người nhà kia là một đôi vợ chồng trẻ sống cùng cha già, trong nhà có một sân rất lớn, nghe nói trước kia dùng để nuôi gà, chỉ là mấy năm trước sinh bệnh dịch gà, hơn phân nửa gà đều đã chết.

Lưu gia đang rối tinh rối mù không nói, còn thiếu nợ bên ngoài. Năm trước vừa mới trả hết nợ, đứa con trai đó mới cưới vợ.

Nghe nói Cố gia muốn thuê sân nhà bọn họ, ba người đều đồng ý.

Bởi vì sân lớn, hơn nữa làm đường vừa lộn xộn lại ồn ào, còn có thể làm bẩn sân của người ta, bởi vậy Cố Vân Đông thuê một tháng tám trăm văn.

Địa phương đã có, hiện tại thiếu nhân lực.

Cố Vân Đông bắt đầu công khai thông báo tuyển dụng, ngay từ đầu cô đã suy nghĩ đến người lúc trước xây nhà cho nhà cô, chỉ là những người này bây giờ cũng không được rảnh rỗi, đi theo Phùng Đại Năng khắp nơi bận rộn.

Trần Lương nhiệt tâm, hôm qua đã giúp cô truyền tin.

Bởi vậy đợi đến khi Cố Vân Đông từ huyện thành trở về nhà, trước cửa Cố gia vây quanh không ít người, không chỉ trong thôn, mà ngay cả người ở thôn bên cạnh cũng có không ít.

Nhìn thấy cô trở về, ai nấy liền xông lên hỏi: "Vân Đông à, nhà ngươi thật sự muốn thuê người giúp đỡ làm việc? Tiền công là bao nhiêu?”

“Vân Đông, ngươi thật sự muốn mở xưởng sao?”

"Vân Đông ngươi xem ta thế nào, khí lực của ta rất lớn, ngươi bảo ta làm cái gì cũng được."

"Vân Đông..."

Cố Vân Đông bị vây quanh thiếu chút nữa không chen được vào cửa, cả đám đều gọi cô thân thiết như vậy, rõ ràng chưa từng nói chuyện qua.

Cô ho nhẹ một tiếng, đứng ở bậc thềm nói: "Tất cả mọi người nghe ta nói hai câu, ta đúng là phải mở xưởng làm đường, bất quá xưởng phải đầu xuân mới có thể xây dựng. Trước mắt chỉ có thể mượn sân của Lưu gia dùng trước, cho nên người thuê cũng sẽ không nhiều lắm, đại khái mười người là đủ rồi, tiền công một tháng tạm tính là năm trăm văn, nếu làm tốt tất nhiên sẽ được thêm.”

Năm trăm văn, vậy cũng không ít.

"Đương nhiên, ta mướn người khẳng định phải tay chân chịu khó đấy, hơn nữa..."

"Cố Gia Đại muội tử, ngươi xem ta thế nào, ta làm việc nhanh nhẹn lắm."

Cố Vân Đông còn chưa nói xong đã bị cắt đứt, cô hơi cau mày nhìn về phía người đang nói chuyện, không nhận ra, không giống người trong thôn.

Nhưng mà, Đổng Tú Lan bên cạnh cô nhìn thấy người này sắc mặt trong nháy mắt liền khó coi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play