Thung Tử thần thần bí bí cười, qua một lúc nụ cười kia dần trở nên hèn mọn bỉ ổi rồi.

Cố Vân Đông nhịn không được lui về sau một bước nhỏ: "Đừng cười nữa, nhanh nói." Cười quá khó nhìn.

"Khục khục." Thung Tử ho nhẹ một tiếng, vẫn nhìn xung quanh một chút, mới nhỏ giọng nói: "Trước kia ngươi nói ta nhìn chằm chằm vào mẹ con bọn họ, có phải đã sớm đoán được có gian tình rồi hả? Hắc hắc, ngươi đoán rất chuẩn, Phương thị kia ah, nhìn bộ dạng trong sạch như vậy, không nghĩ tới đã sớm cùng người khác thông đồng. "

Cố Vân Đông, ". . ." Hả? Cô phát hiện Phương thị có gian tình? Chuyện xảy ra khi nào, sao cô không biết?

Thung Tử lại bắt đầu cười đến hèn mọn bỉ ổi: "Ngươi biết Phương thị cấu kết với ai không? Ngươi cũng không đoán được."

“Có thể, nói trọng điểm không?” Không ngờ ngươi còn là một người thích hóng chuyện, nhìn bộ dạng hưng phấn này của ngươi, thịt trên mặt cũng đang run rẩy đấy?

"Ah ah, ta nói với ngươi, tình nhân của Phương thị chính là Triệu Đại Phát góa vợ ở đầu thôn chúng ta. Sáng nay lúc trời còn chưa sáng, ta đã tận mắt thấy hai người bọn họ lén lút gặp mặt một lần, Phương thị đưa cho Triệu Đại Phát kia một túi đồ đạc, cũng không biết là thứ gì. Bất quá hai người bọn hắn về sau hình như bắt đầu ồn ào, Triệu Đại Phát đem cái túi kia vứt trên mặt đất."

Triệu Đại Phát? ? Cố Vân Đông không biết ah, người trong thôn tuy cô biết hơn phân nửa, nhưng đầu thôn cách chân núi quá xa rồi, cô không thể biết toàn bộ.

Thung Tử còn chậc chậc: "Đáng tiếc ta cách khá xa, không nghe rõ bọn hắn nhao nhao cái gì. Bất quá không nghĩ tới Phương thị này lại coi trọng Triệu Đại Phát, lá gan khá lớn."

"Triệu Đại Phát làm sao vậy?" Cố Vân Đông hiếu kỳ hỏi."Triệu Đại Phát này a, vóc người rất không tệ đấy, trong nhà điều kiện cũng tốt, nhỏ hơn Phương thị hai tuổi. Bất quá, người khác không biết, nhưng ta rất rõ, Triệu Đại Phát này. . . Thích đánh vợ."

Thung Tử nhỏ giọng nói: "Vợ trước của Triệu Đại Phát bỏ chạy, chính là chịu không được Triệu Đại Phát đánh, đêm khuya bỏ trốn đấy, ngày đó ta vừa vặn từ nhà Lượng Tử uống rượu trở về, tận mắt thấy đấy. Nhưng ngày hôm sau Triệu gia lại nói nàng ta sinh bệnh, phải ở nhà dưỡng bệnh, nửa tháng sau nói người chết rồi. Hừ, Triệu gia kia sĩ diện, không dám nói người đã bỏ trốn."

Người này phải đánh đến mức nào, mới để cho một nữ nhân ở thời đại giao thông bất tiện này liều lĩnh chạy đi.

Phương thị cùng Triệu Đại Phát?

Cố Vân Đông cảm thấy không có khả năng.

Nhưng tạm thời cô nghĩ mãi mà không rõ, chỉ có thể để cho Thung Tử tiếp tục nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Thung Tử hình như đối với chuyện này đặc biệt nhiệt tình, nghe vậy lập tức gật đầu, xoay người bỏ chạy.

Chỉ là chạy hai bước lại quay trở về, nhìn Cố Vân Đông do do dự dự nó:, "Cái kia, ta phải cám ơn ngươi, ta biết ngươi mướn cha mẹ ta làm việc, lại trả cho bọn hắn tiền công rất cao."

Nói xong không cũng không đợi Cố Vân Đông phản ứng, người liền không thấy rồi.

Cố Vân Đông lắc đầu, quay người về tới Tăng gia.

Bởi vì trong nhà nhiều người, các loại thịt cũng chuẩn bị nhanh.

Sáng sớm hôm sau, mọi người liền bắt đầu chuyển đồ đạc đến nhà mới.

Cố Vân Đông lấy ra khung nướng đã đặt trước, thứ này rất lớn, nướng thịt hoàn toàn không thành vấn đề.

Trước đó tân gia đã mời khách, hiện tại không mời nữa.

Chỉ là Cố Vân Đông vẫn nói Cố Vân Thư đi mời thôn trưởng cùng người Phùng gia tới, không nghĩ tới hơn nửa ngày trôi qua, người khác còn chưa trở về.

Cố Vân Đông dứt khoát tự mình đi xem một chút, còn chưa đến nhà thôn trưởng, đã nhìn thấy một người xa lạ nhìn cô nhiều hơn vài lần.

Cố Vân Đông rất nhạy bén, quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa.

Cố Vân Đông chau mày, vừa định hỏi hắn là ai, chỉ thấy người nọ giống như chuột thấy mèo, giật mình nhảy dựng lên, trượt một cái rồi bỏ chạy.

Cố Vân Đông, ". . ." Trên mặt cô chẳng lẽ viết mấy chữ 'Hung thần ác sát' sao?

"Ồ, đây không phải là Triệu Đại Phát sao?" Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.

Cố Vân Đông quay đầu lại, đã thấy một nhà Trần Lương đi tới, người nói chuyện chính là Chu thị, trong tay bà còn mang theo một cái rổ, bên trong đều là các loại rau quả.

Triệu Đại Phát? Hóa ra hắn chính là Triệu Đại Phát trong miệng Thung Tử.

Cố Vân Đông như có điều suy nghĩ nhìn về phía hắn chạy trốn, sau đó hỏi Chu thị: "Cháu đang muốn đi tìm mọi người, để cho Vân Thư mời mọi người qua dùng cơm, mãi không thấy, còn đang suy nghĩ có chuyện gì chậm trễ."

Cố Vân Thư đứng ở phía sau, đang cùng Ngưu Đản nói chuyện, nghe vậy ngẩng đầu nói ra: "Đại tỷ yên tâm, đệ khẳng định hoàn thành nhiệm vụ đấy."

"Cũng không phải sao?" Chu thị cười nói: "Vân Thư nhà cháu quá biết ăn nói, cái miệng nhỏ nhắn kia nói liên hồi đấy, chúng ta nếu không đến cũng cảm thấy mình tội ác tày trời rồi. Nhưng cũng không thể đến tay không ah, ở vườn rau hái được chút đồ ăn, nên chậm trễ chút thời gian."

"Thím quá khách khí."

Nói xong cô quay đầu nhìn nhìn, không thấy một nhà Phùng Đại Năng.

Vân Thư nói: "Thím Quế Hoa không ở nhà, Phùng đại thúc nói phải đi lợp nhà, bận quá không tới được."

Phùng Đại Năng hôm nay là người bận rộn, từ lúc giúp Cố Vân Đông xây căn nhà ngói gạch xanh kia, bao nhiêu người xếp hang nhờ hắn xây.

Lưu Quế Hoa vừa vặn ngày hôm qua mang theo hai đứa con trở về nhà mẹ đẻ, hôm nay còn chưa có trở lại.

Cố Vân Đông nghe xong gật đầu, liền dẫn mấy người Trần Lương trở về.

Cho đến khi đến Cố gia, đám người Trần Lương mới biết được nhà bọn họ thế nhưng đã mua hạ nhân, hai ngày nay cũng không nghe nói, cũng quá khiêm tốn rồi.

Nhìn tinh thần của mấy người này, sợ là tốn một số tiền lớn, Cố gia này, quả thật là càng ngày càng tốt.

Cố Vân Đông rất nhanh liền đem thịt đã chuẩn bị sẵn ngày hôm trước nướng lên, lại tẩm lên gia vị tự chế của mình, trong nháy mắt mùi hương liền tràn ngập, mấy đứa nhỏ càng dùng sức hít mũi, mắt trông mong nhìn thức ăn trên giá thịt nướng.

Cố Vân Đông thử thịt hươu, rất non.

Cô lại nướng thêm mấy xiên, liền tránh người ra để cho những người khác động thủ, chính mình ở một bên cùng Trần Lương nói chuyện phiếm.

Trần Lương cũng mới biết việc làm ăn này của Cố gia lại hợp tác với Thiệu Thanh Viễn, kỳ thật chuyện này cũng tốt. Ấn tượng của Trần Lương đối với Thiệu Thanh Viễn cũng tốt, không đến mức tránh không kịp như những người trong thôn.

Bữa thịt nướng này ăn đến tận trời tối, mọi người vẫn chưa thỏa mãn mà giải tán.

Người Đồng gia tay chân lanh lẹ thu thập đồ đạc, Cố Vân Đông đứng ở trong sân nhìn xem phòng ở mới, cười đến đặc biệt vui vẻ.

Hôm nay có thể ở trong nhà mới rồi, không chỉ cô, Dương thị và hai đứa nhỏ đều vui vẻ, nằm ở trên giường thế nào cũng không ngủ được.

“Nếu tìm được cha thì tốt rồi." Cố Vân Thư thở dài một hơi, hắn là người nhớ thương Cố Đại Giang nhất.

Trong nhà có chút việc vui, hắn đều hi vọng Cố Đại Giang ở đây, cả nhà có thể đoàn tụ, đó mới là hoàn mỹ đấy.

Cố Vân Đông sờ lên đầu hắn: "Sẽ đấy."

Nói chuyện một lát, Cố Vân Đông để cho ba người nằm ngủ.

Lập tức, dưới ánh mắt trông mong của Dương thị, quyết đoán đi phòng bên cạnh ngủ.

Ở trong nhà mới ngủ rất thoải mái, thế cho nên ngày hôm sau cả nhà đều dậy muộn.

Cố Vân Đông mơ mơ màng màng ngồi dậy, mơ hồ còn nghĩ đến hình như đã quên mất chuyện gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play