Bành Trọng Phi lúc trước không thấy rõ bóng dáng nữ tử trong phòng tầng hai mơ hồ lộ ra rốt cuộc là ai, lúc này mới biết được đây lại là Cố Vân Đông!

Không biết vì sao, trong lòng hắn có chút hoảng hốt.

Có lẽ động tĩnh của hắn quá lớn, Đào Hành quay đầu nhìn hắn một cái: "Ngươi làm sao vậy? "

“Không, không có việc gì." Bành Trọng Phi yên lặng ngồi trở về.

Mới vừa rồi hắn là người náo loạn dữ dội nhất, hiện giờ yên tĩnh như gà, cái gì cũng không nói.

Chỉ là trong lòng Bành Trọng Phi còn buồn bực, từ khi nào mà Cố Vân Đông có quan hệ tốt với Liễu Duy như vậy?

Đào Hành quái dị liếc mắt nhìn hắn, mặc kệ hắn, chỉ thò tay gõ mặt bàn: "Khế ước năm gian cửa hàng, đặt lên đây đi."

Tóc Liễu Duy vẫn có chút loạn như trước, hầm hử mà ngồi lên ghế tiểu nhị bưng tới.

Hắn trước tiên lật qua khế thư trên bàn Đào Hành, xem địa chỉ đúng là mấy nhà bọn họ đã nói lúc trước, lập tức hài lòng, từ trong ngực lấy ra phần của mình.

Đào Hành cũng nhìn một chút, nhất thời nở nụ cười. Mấy cửa hàng này của Liễu gia bọn hắn vẫn rất thèm thuồng, hiện giờ cuối cùng cũng thừa dịp này gài bẫy Liễu Duy, khiến hắn cam tâm tình nguyện thua mình.

Song phương đem tiền đặt cược đặt ở trên bàn, lập tức mời hai vị trung gian lúc ấy chứng kiến bọn họ đánh cuộc.

Nói là người trung gian kỳ thật cũng không có tác dụng gì, hiện giờ toàn bộ người trong huyện đều biết, phần lớn mọi người cũng đến tửu lâu tận mắt chứng kiến. Nếu ai dám hủy ước trước mắt bao người, vậy chẳng những mặt mũi cũng mất hết, danh dự nhà bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng, đối với việc làm ăn của bọn họ sẽ bất lợi.

"Tốt rồi, Liễu công tử, chúng ta cũng không cần nhiều lời. Lúc trước chưởng quầy của Đào gia chúng ta chính tai nghe thấy, vị cô nương này nói có thể chế ra đường cát trắng đúng không?"

Đào Hành nói xong, còn nhìn về phía Cố Vân Đông.

Vân Đông gật đầu: "Đúng là ta nói, hơn nữa chưởng quỹ các ngươi lúc ấy còn nói, nếu ta chế ra, nhà các ngươi chiếu theo giá gấp mười lần mua về.

Đào Hành gật đầu, biểu thị lời này hắn không phủ nhận.

"Hôm nay đã qua nhiều ngày như vậy, chúng tôi cũng cho các người đủ thời gian, cho nên, đường trắng đâu?"

"Đúng vậy a, đường trắng đâu nào?" Người một bên cũng cười hì hì hỏi.

"Đường trắng tinh giống như mây đây, ta cũng chưa từng thấy qua, ha ha ha, lời này cũng có can đảm nói."

"Nếu không dứt khoát một chút, nhận thua là được rồi, cũng không phải là chuyện to tát gì, chơi được chịu được cũng là nam tử hán đại trượng phu mà. Chỉ là Liễu thiếu gia, về sau vẫn nên mở to hai mắt, đừng có người ở trong xó xỉnh nào cũng kết bạn, hại người hại mình a. "

Cố Vân Đông, "..." Mỉm cười, trong chốc lát cô có thể nghe thấy tiếng tát mặt tuyệt vời.

Liễu Duy liếc xéo bọn hắn: "Chưa thấy qua nói rõ các ngươi kiến thức hạn hẹp, thực sự quá coi trọng bản thân rồi."

Nói xong vung tay vén tóc lên: "Liễu An, cho bọn hắn biết thêm chút kiến thức."

"Vâng, thiếu gia." Liễu An hưng phấn lên tiếng, xoay người cố sức lấy túi vải trong giỏ ra.

Mọi người nhìn không hiểu ra sao, chẳng lẽ thật sự có?

Đào Hành cũng có chút cau mày, đứng người lên.

Bành Trọng Phi từ khi nghe thấy đường này là Cố Vân Đông chế ra, đã cảm thấy lần này Liễu Duy sẽ thắng rồi.

Người này có lão nhân thần bí kia phù hộ, chuyện gì mà không làm được?

Túi vải vừa kéo ra, người ở bàn bên cạnh nhao nhao thò đầu nhìn vào bên trong.

Lập tức, đồng tử hơi phóng đại.

"Cái này, đây là..."

Liễu Duy phất phất tay: "Tất cả lại đây." Hắn cầm chén, múc một chén ra đặt ở trên mặt bàn: "Tới tới tới, đều nếm thử, cho các ngươi xem xem cái gì gọi là đường cát trắng."

Mọi người trừng mắt nhìn từng hạt nhỏ trắng mịn trước mặt, nhịn không được nuốt nước miếng.

Nhưng cứ như vậy nhìn nửa ngày, không ai động thủ, chỉ ngẩng đầu lên hai mặt nhìn nhau.

Liễu Duy không kiên nhẫn được nữa: "Đến cùng có muốn ăn hay không, nhanh lên, đừng làm như ta muốn độc chết các ngươi vậy."

Vẫn là Đoạn Kính Nguyên là người đầu tiên tiến lên, trực tiếp dùng tay lấy một chút đưa vào trong miệng, lập tức, con ngươi đột nhiên sáng ngời: "Ngọt đấy, thật sự là đường cát."

"Đó là đương nhiên." Liễu Duy dương dương đắc ý.

Sau một khắc, mọi người vây xem liền xông lên, một tay đẩy Liễu Duy ra, ngay cả phong độ cơ bản cũng không để ý, mỗi người một tay luồn vào trong chén.

Động tác của Cố Vân Đông khá nhanh, bị Thiệu Thanh kéo sang bên cạnh một chút liền tránh được đám người ồn ào.

Rất nhanh, trong hành lang vang lên tiếng kinh hô liên tiếp: "Trời ạ, thật sự là đường trắng."

"Bắt đầu ăn rất nhẹ nhàng khoan khoái."

"Giống như mây trắng vậy, Liễu thiếu gia không khoác lác."

"Ha ha ha, cái này hay, cái này hay, ta thích."

"Ăn ngon! !"

Mọi người ồn ào bàn tán chọc cho những người ở bên ngoài xem náo nhiệt ngứa ngáy không thôi, rất muốn chen vào bên trong để tận mắt nhìn thấy, nhưng nhiều người quá, đừng nói chen vào, ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy.

Lúc Liễu Duy bị Liễu An kéo ra, tóc càng rối loạn, quần áo đều bị kéo loạn thất bát tao giống như bị người ta chà đạp.

Đến lúc này, hắn còn nhớ rõ mà đem túi đường trắng kia bảo vệ chặt chẽ trong ngực cùng mang đi, sợ bị những tên như lang như hổ này nuốt chửng.

Đến bên ngoài đám người, hắn mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán: "Những tên súc vật này, làm như tám đời chưa từng thấy đường vậy. "

Ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn đứng từ xa, ngay cả một sợi tóc cũng không loạn, nhất thời tức giận đến run tay: "Các người cũng quá xấu hổ rồi, đi ra cũng không biết kéo ta một cái. "

"Chúng ta là vì muốn tốt cho ngươi, nếu không phải sớm đi ra, năm gian cửa hàng kia của ngươi khả năng sẽ bay mất." Cố Vân Đông nói xong, chỉ chỉ đám người bên kia.

Bên kia, Đào Hành đang được gã sai vặt nhà mình che chở đi ra ngoài.

Liễu Duy trừng mắt, hét lớn một tiếng: "Đào Hành, ngươi muốn trốn nợ?"

Có lẽ thanh âm này quá bén nhọn, vượt qua đám người ồn ào, mọi người vốn vây quanh bàn trong nháy mắt an tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía Đào Hành.

Đào Hành trong lòng thấp chửi một tiếng, chậm rãi đứng thẳng người, sửa sang lại quần áo cũng bị làm loạn, quay đầu nhìn Liễu Duy nói: "Nói hươu nói vượn cái gì? Cái gì mà quỵt nợ? Ta chỉ là thấy người bên trong quá nhiều bị đẩy ra mà thôi, ngươi không phải cũng bị đẩy ra sao?"

Liễu Duy tin tưởng hắn mới là lạ, hắn tiến về phía trước: "Tốt, ngươi đã không phải muốn quỵt nợ, vậy bây giờ, chúng ta có thể thực hiện giao ước rồi. Đường trắng ngươi cũng đã ăn, như thế nào? Đường trắng giống như mây trắng không sai chứ.”

Hắn nhìn thấy khóe miệng Đào Hành còn có hai viên đường cát trắng dính ở đó.

Mặt Đào Hành đen lại.

Nhưng hắn là chứng kiến Đào Hành khóe miệng còn có hai hạt bạch đường cát dính

Liễu Duy đã mở ra tay: "Đem khế thư cho ta đi."

Đào Hành không cam lòng, ngón tay rũ xuống bên người cũng nắm chặt rồi.

Hắn là muốn trốn nợ, đây chính là năm gian cửa hàng ah, cũng là năm gian cửa hang tốt của Đào gia. Khi đó hắn đã ở trước mặt cha cam đoan nhất định sẽ không thua, lúc này mới khiến cho cha hắn cho hắn khế thư.

Kết quả ngược lại, hắn chẳng những không thắng được cửa hang của Liễu gia, nhà mình ngược lại tổn thất thảm trọng, lần này về nhà còn không bị cha đánh chết sao? Quan trọng nhất là, đại ca nhất định sẽ nhân cơ hội này hung hăng đè lên đầu hắn.

Đào Hành mím môi, lúc ngước mắt lại bỗng nhiên nhìn thấy Cố Vân Đông đứng bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play