Liễu Duy vừa nhìn tròng mắt đảo liên tục của hắn, liền biết tên này khẳng định đang có chủ ý xấu.
Quả nhiên, sau một khắc chợt nghe thấy Đào Hành chỉ vào Cố Vân Đông nói ra: "Ta thừa nhận, đường trắng này xác thực là hàng thật giá thật. Nhưng lúc trước ngươi nói là ngươi có thể chế tạo ra đường trắng trắng như mây vậy, ngươi dám cam đoan đường trắng này thật sự là do ngươi chế ra, không phải từ nơi nào tìm tới?”
Cố Vân Đông không nghĩ tới lửa này sẽ đốt tới trên người mình, cô liếc nhìn Liễu Duy, lập tức gật đầu: "Là ta chế ra đấy, ngươi muốn ta thề sao?"
"Thề thì làm được gì?" Đào Hành hừ lạnh: "Không bằng ngươi ở trước mặt mọi người làm một lần thử xem, như vậy chúng ta mới có thể tin tưởng thứ này là do ngươi làm ra."
Cố Vân Đông đều cũng bị tức đến bật cười, ở trước mặt mọi người? Vậy mà cũng nói được.
Nhưng người xung quanh xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, cả đám đều bắt đầu ồn ào: "Đúng vậy a đúng vậy a, ở trước mặt mọi người chế lại một lần, cũng để cho chúng ta nhìn xem đường trắng làm sao mà làm được."
Đào Hành dương dương đắc ý, khiêu khích nhìn về phía Liễu Duy.
Không nghĩ tới hắn vừa mới đắc ý được hai giây, chợt nghe thấy một giọng không tưởng tượng được: "Vậy không bằng ngươi cũng đem bí mật ủ rượu của Đào gia các ngươi ở trước mặt mọi người nói một lần, để cho tất cả mọi người nhìn một chút xem đó có phải là rượu nhà các ngươi ủ ra không, bằng không thì làm sao chúng ta biết rượu kia mua được từ chỗ nào?"
Đào gia chủ yếu kinh doanh tửu phường, là cửa hiệu lâu đời rồi, từ thời tổ tông truyền đến bây giờ cũng đã trăm năm rồi.
Đào Hành nhíu mày, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bành Trọng Phi đứng lên sửa sang lại y phục trên người, cười hì hì mở miệng.
Họ Bành quả nhiên không đáng tin cậy, ở đâu có lợi liền hướng về phía đó.
Kỳ thật không chỉ Bành Trọng Phi, ở đây cũng không thiếu người thấy được lợi ích mà đường trắng mang đến, lúc này đều cảm thấy không cần phải cùng Liễu gia và vị cô nương này trở mặt, bởi vậy nhao nhao gật đầu: "Nói có lý, công thức chế tạo đường trắng này tất nhiên phức tạp và bí mật, không biết hao phí bao nhiêu tâm tư nhân lực mới thí nghiệm ra, sao có thể công khai trước mặt mọi người?
Đoạn Kính Nguyên cũng cười nói: "Đào công tử đã thừa nhận đường trắng này, lúc trước đánh cuộc cũng không nói phải công khai bí kíp trước mặt mọi người, hiện giờ lại tìm mọi cách từ chối, tìm đủ loại cớ làm khó người, đây là muốn quịt nợ sao?”
"Vậy cũng không được, mọi người đều đang nhìn đấy, Đào gia không giữ lời hứa sao?" Liễu Duy cười ra tiếng, hắn cố ý nói nghiêm trọng hơn, cũng không tin chuyện đã liên quan tới Đào gia rồi, hắn còn dám ra sức khước từ đấy.
Quả nhiên, Đào Hành nghe đến sắc mặt cũng đen lại, lúc này cười khan một tiếng: "Đào gia đương nhiên sẽ giữ lời hứa, vừa rồi là do ta cân nhắc không chu toàn, nói lời không nên nói. Đào Hành ta nói là làm, thực hiện đánh cuộc."
Tay phải Liễu Duy liền giơ ra: "Khế thư."
Đào Hành cắn răng, hơi cúi đầu xuống, ánh mắt trở nên âm u.
Hắn bảo gã sai vặt phía sau cầm khế thư của cửa hàng tới, tự mình giao cho Liễu Duy.
Liễu Duy ở trước mặt mọi người lật qua lật lại, rốt cục đã hài lòng: "Quay đầu lại đừng quên đi quan phủ làm rõ ah."
Nói xong, quay người đi.
Chỉ là vừa bước ra một bước, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì đó mạnh mẽ ngừng lại.
Lập tức lấy đường trắng trong tay ra: "Thiếu chút nữa đã quên, đường trắng này, lúc trước chưởng quỹ nhà các ngươi nói, sẽ lấy giá gấp mười lần mua về, vừa vặn, hai mươi cân, tám mươi lượng bạc.”
Đào Hành sững sờ, đường trắng này ... Ngược lại cũng là thứ quý hiếm, mua về cũng khá tốt.
Chỉ là tám mươi lượng quá mắc, hắn vừa định nói lúc trước hắn ta múc ra một chén đã ít đi mấy lượng, muốn ép giá, không nghĩ tới bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Ta ra một trăm lượng, hai mươi cân đường trắng này cho ta.”
"Ta ra một trăm mười lượng."
"120 lượng."
"150 lượng."
Thanh âm liên tiếp vang lên trong đại sảnh, những công tử nhà giàu này đều không thiếu tiền, nhất là trong nhà buôn bán, trăm tám mươi lượng này làm sao sánh được với đường trắng hiếm lạ như vậy?
Mắt Liễu Duy cũng sáng lên, không nghĩ tới một túi đường trắng này còn có thể đấu giá ah.
Bất quá đường này là của Cố Vân Đông, hắn quay đầu hỏi ý kiến.
Mắt Cố Vân Đông cũng lóe sáng, cứ để cho mấy tên phá gia chi tử này tới hung mãnh thêm chút a, cô hiện tại thiếu tiền vô cùng.
Nhưng mà, thực tế thì tàn khốc.
Rất nhanh, một quản sự luôn đi theo bên cạnh Liễu lão gia đi xuống, đi tới bên cạnh bọn họ nhỏ giọng nói: "Lão gia nói, Cố cô nương muốn nhân cơ hội kiếm thêm chút tiền cũng không sai, chỉ là không nên quá mức, dù sao Cố cô nương cũng sắp mua bán đường trắng, thứ này cũng không chỉ có một phần như vậy, mấy công tử này mua đường trắng xong lại cảm thấy giá quá cao, chỉ sợ sẽ gây thù, ấn tượng của người ở đây đối với Cố cô nương cũng sẽ kém đi, sau này mua bán sẽ bị ảnh hưởng. Sẽ bởi vì nhỏ mà mất lớn, làm ăn vẫn nên dĩ hòa vi quý.”
Thiệu Thanh Viễn ở một bên nghe vậy, cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Liễu lão gia nói rất có lý, hơn nữa tốt nhất vẫn nên đem đường bán cho Đào gia."
Cố Vân Đông biết Liễu lão gia đây là đang dạy mình, sợ cô tuổi còn nhỏ không chịu được sự hấp dẫn. Cô là người có thể nghe được ý kiến, ánh mắt rất nhanh từ 'đều là tiền' đã trở nên bình tĩnh lại.
Cô hít sâu một hơi, nói với quản sự kia: "Đa tạ Liễu bá phụ, Vân Đông hiểu được.”
Quản sự liền yên tâm đi lên rồi.
Cố Vân Đông mắt thấy giá cả càng ngày càng không hợp thói thường, thậm chí có người vì ý chí tranh đua trực tiếp vọt tới bốn trăm lượng, hơn nữa xem tình huống những người khác còn chưa có ý định dừng lại.
Trong lòng cô âm thầm lau mồ hôi, chính mình thiếu chút nữa bị tiền tài ăn mòn rồi.
"Tất cả mọi người yên lặng một chút." Cố Vân Đông đột nhiên mở miệng, bên kia một đám người tranh đến mặt đỏ tới mang tai lập tức ngừng lại, nghe cô nói: "Thật sự không phải với mọi người, đường cát trắng này phải bán cho Đào gia đấy, dù sao lúc trước đã nói rồi."
Đào Hành vốn còn tức giận, nhưng vừa nghe xong lời này nhất thời cao hứng.
Không nghĩ tới Cố Vân Đông nói tiếp: "Chỉ là Liễu thiếu gia có một câu nói sai rồi, lúc trước chưởng quỹ kia nói dùng giá gấp 10 lần mua về, là giá gấp mười lần của đường trắng này. Mà đường trắng này không lâu nữa sẽ mở bán, đến lúc đó định giá là 100 văn một lượng, nơi này là hai mươi cân, chính là ba mươi hai lượng bạc, gấp mười lần chính là ba trăm hai mươi lượng. Cho nên Đào thiếu gia, chỉ cần ba trăm hai mươi lượng, đường này chính là của ngươi.”
Cái này cũng không sai, Tần Văn Tranh chuyển lời về, triều đình bên kia định giá một trăm văn tiền một lượng đường trắng.
Cố Vân Đông cảm thấy giá cả kỳ thật cũng tốt, không ít người vẫn có thể mua được. Cô nhớ trước kia đường trắng ở nước Anh cũng chỉ có hoàng thất quý tộc mới có thể sử dụng được, rất xa xỉ.
Thậm chí người ở đây nghe được cái giá này, đều cảm thấy có thể tiếp nhận được, vừa rồi hét giá có thể một lần vọt tới sáu trăm lượng.
Đào Hành cơ hồ muốn hộc máu, lúc trước hắn ngay cả tám mươi lượng cũng ngại đắt, hiện giờ lại muốn ba trăm hai mươi lượng.
Không cần, ai thích thì lấy đi.
Nhưng không đợi hắn nói ra miệng, chợt nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói uy nghiêm: "Đào Hành, cho nàng ta, Đào gia còn không đến mức lật lọng, bắt nạt một cô nương."
Đào Hành mạnh mẽ quay đầu lại, liền thấy phụ thân nhà mình vốn ở phòng riêng trên lầu đang đứng ở phía sau, sắc mặt hết sức khó coi.