Ba tiểu bối trong phòng trong nháy mắt nghiêm túc kính trọng, quả nhiên, gừng càng già càng cay ah.

Cố Vân Đông rốt cuộc cũng biết tính tình của Liễu Duy đến cùng đã di truyền từ ai đấy, xem ra tiểu bằng hữu Liễu Dật về sau sẽ rất khổ cực, chẳng những phải chiếu cố đại ca, còn phải chăm sóc lão cha.

Liễu lão gia ẩn ẩn có chút kiêu ngạo hừ một tiếng, đi đến chỗ của Liễu Duy ngồi xuống, nói với hắn: "Đường trắng đâu? Ta còn chưa thấy qua, ngươi lấy ra cho ta xem một chút."

Liễu Duy liền vui vẻ đem đường trắng từ trong góc một cái rương gỗ để ở trong một cái sọt được che bằng vải.

Cố Vân Đông thấy vậy khóe miệng giật giật, ngươi giấu cũng quá kín đi.

Liễu Duy dùng chén nhỏ múc ra một chút, đưa đến trước mặt Liễu lão gia.

Liễu lão gia nhìn thấy mặt mày lập tức hớn hở, lấy một chút bỏ vào trong miệng rồi liên tục gật đầu: "Ngọt, ngọt, tốt, vậy mới tốt chứ."

Hắn quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, bộ dáng cười, nhưng rất nhanh lại tiếc nuối lắc đầu: "Kỳ thật cùng Liễu gia hợp tác, cũng không tệ đấy, ngươi là bằng hữu của Duy nhi, Liễu bá phụ cũng sẽ không lừa ngươi." Nói xong lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc nhi tử: "Thật vô dụng."

Rõ ràng là bằng hữu, là người biết năng lực của người ta đầu tiên, cũng không biết đem nhân tài như vậy lung lạc, sinh một đứa con trai như vậy chỉ có cái rắm.

Cố Vân Đông chỉ có thể nói: "Cháu đương nhiên tin tưởng Liễu bá phụ, chỉ là đường trắng này vừa ra mặt, mặc kệ ai tiếp nhận cũng không nhất định là chuyện tốt. Bất quá Liễu bá phụ yên tâm, sau này tửu lâu Liễu gia cần đường trắng, cháu đều cho bá phụ giá rẻ nhất. "

"Ha ha, vậy cũng được." Liễu lão gia gật đầu, trong lòng cũng hiểu, cách điều chế này hiến cho triều đình xác thực là cách làm thích hợp nhất.

Mấy người nói chuyện, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu ầm ĩ.

Mơ hồ nghe được có người gọi Liễu Duy: "Liễu thiếu gia, ngươi còn muốn ở trong phòng riêng đi tới đi lui đến khi nào? Đi ra đây đi, mọi người đều đến rồi.”

"Đúng đấy, ngươi đường đường là nam tử hán đại trượng phu, đã nói thì phải giữ lời ah, chẳng phải chỉ năm gian cửa hàng thôi sao? Thua thì thua, có cái gì đặc biệt."

"Liễu thiếu gia, có phải ngươi bị cha đánh đến không dám ra ngoài rồi chứ? Liễu lão gia, ngài cũng không thể ngăn cản Liễu thiếu gia."

Liễu Duy hừ lạnh: "Bọn con rùa này."

Hắn nói xong vừa muốn mở cửa sổ phòng riêng, không nghĩ tới cửa sổ phòng đối diện lại mở ra trước, giọng của một nam tử trẻ tuổi rất nhanh đã vang lên: "Ầm ĩ cái gì? Ảnh hưởng đến bổn thiếu gia dùng bữa, không phải còn chưa tới giờ sao? Các ngươi xem náo nhiệt sốt ruột cái gì.”

Tay mở cửa sổ của Liễu Duy liền dừng lại, trên mặt lộ ra nụ cười.

Cố Vân Đông hiếu kỳ hỏi: "Người nói chuyện là ai vậy?"

"Đoạn Kính Nguyên, công tử nhà huyện lệnh của huyện Phượng Khai chúng ta."

Cố Vân Đông nhớ tới, lần đầu tiên gặp mặt, Liễu Duy đã nói qua mình và con trai huyện lệnh gia quen biết nhau.

"Hắn thoạt nhìn còn rất bảo vệ ngươi đấy."

Liễu Duy có chút kiêu ngạo.

Đoạn Kính Nguyên kia không hổ là công tử nhà huyện lệnh, nói chuyện vẫn rất có phân lượng, mấy tiếng kêu la hung hang càn quấy dưới lầu lập tức yếu đi.

Tuy vẫn xì xào bàn tán, nhưng không ai dám công khai khiêu khích nữa.

Chỉ là không bao lâu, thời gian ước định vừa đến, tiếng ồn ào dưới lầu vẫn không thể kiềm chế mà vang lên.

Nhất là khoảnh khắc Đào Hành bước ra khỏi sương phòng lầu hai đi xuống cầu thang, càng đạt tới đỉnh điểm.

Có người gọi Liễu Duy nhanh chóng xuống lầu, đừng trốn tránh nữa.

Cố Vân Đông thậm chí từ trong những tiếng la hét này nghe được một âm thanh quen thuộc.

"Liễu Duy, nhanh lên, nếu không xuống chúng ta có thể đi lên xách ngươi xuống."

Cố Vân Đông còn đang suy nghĩ mình nghe thấy giọng nói này ở nơi nào, Thiệu Thanh Viễn ở bên cạnh liền thấp giọng nhắc nhở: "Là Bành Trọng Phi."

"À?" Là hắn ah.

Cố Vân Đông nhịn không được nhìn về phía Liễu Duy: "Ngươi cùng Bành Trọng Phi không phải là bằng hữu sao?"

“Hồ bằng cẩu hữu mà thôi, hắn và Đào Hành cũng là bằng hữu, chính là loại cùng nhau uống rượu cùng nhau đi dạo thanh lâu." Thời điểm mấu chốt lại ở một bên xem trò cười, làm sao có thể thật sự đứng ở phía sau ủng hộ ai chứ?

Liễu lão gia ho nhẹ một tiếng, Liễu Duy sững sờ, lập tức kịp phản ứng: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta đi thanh lâu là đi ngâm thơ đối tác, đánh đàn ngâm khúc, giải quyết buồn khổ trong lòng mà thôi."

"Nha. . ." Cố Vân Đông một bộ ta hiểu, cô rốt cục cũng hiểu trước kia tiểu bằng hữu Liễu Dật nói nơi không nên đi là ở đâu rồi.

Liễu Duy đầu đầy hắc tuyến, cảm thấy nàng ta căn bản không tin lời mình nói..., nhưng trời đất chứng giám, hắn thật sự không làm chuyện không nên làm.

Đang phiền muộn, dưới lầu lại vang lên tiếng gọi.

Liễu Duy tức giận, đẩy mạnh cửa sổ ra, hướng về phía dưới hét lên: "Được rồi, gọi là gì? Vội vàng như vậy muốn đi đầu thai đúng không? Ta xuống đây.”

Lần này hắn đẩy cửa sổ ra, người dưới lầu không chỉ nhìn thấy hắn, còn nhìn thấy Cố Vân Đông đang đứng bên cửa sổ.

Đào Hành nghĩ đến lời chưởng quỹ nhà mình nói lúc trước, hơi híp mắt, nói: "Liễu Duy ngươi nên nhanh chóng xuống đi, đừng để mọi người chờ lâu. Đúng rồi, vị bên cạnh ngươi, chính là cô nương nói có thể chế tạo đường trắng đúng không? Cũng mời xuống đi, vừa vặn để cho nàng ta lặp lại những lời đã nói trước đó ở cửa hàng tạp hóa nhà ta, thế nào?”

Cố Vân Đông nhướng mày, không sao, trong chốc lát ngươi liền đắc ý không nổi.

Cô vốn thật sự chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi, dù sao mục đích của Đào Hành chỉ là Liễu Duy mà thôi, không nghĩ tới hắn sẽ nhắc tới mình.

Liễu Duy hừ lạnh một tiếng: "Xuống thì xuống."

Hắn đóng cửa sổ lại, nói với Liễu An: "Cõng cái sọt xuống, chúng ta cho bọn hắn nhìn một cái."

Liễu An cũng rất kích động, phải biết rằng mấy ngày nay, gã sai vặt bên cạnh Đào Hành thấy hắn một lần chê cười hắn một lần, nói hắn đi theo một chủ tử không có đầu óc, người cũng trở nên ngu xuẩn.

Hắn phi thường khắc chế chính mình mới không đáp trả ngay tại chỗ, lần này rốt cục có thể mở mày mở mặt rồi.

Đợi lâu như vậy rốt cục đợi đến hôm nay, Liễu An lấy cái bình từ trong túi vải ra đặt vào giỏ, sau đó tinh thần phấn chấn mà đeo giỏ, đi theo phía sau Liễu Duy xuống lầu.

Liễu lão gia ngược lại còn ở lại phía trên, phía dưới dù sao cũng là tiểu bối, hắn đi xuống sẽ quá cho bọn hăn mặt mũi.

Ông ta thoải mái rót cho mình một ly nước đường, ngồi ở ghế dựa, híp mắt hưởng thụ.

Nhưng người dưới lầu thấy ông không xuống, ngược lại đều cảm thấy ông không có mặt mũi.

Bất quá không sao cả, ở trên lầu cũng có thể cảm nhận được.

Liễu Duy đi xuống lầu, trên cầu thang, trên lối đi, người ở đại sảnh dưới lầu đều nghiêng người ra nhường cho bọn họ một con đường đi ra.

Đào Hành cười tủm tỉm ngồi ở chính giữa đại sảnh, trước mặt hắn có một cái bàn, phía trên đặt mấy tờ giấy, rõ ràng là thỏa thuận đánh cuộc giữa hắn và Liễu Duy, cùng với khế ước của năm cửa hàng.

Hắn nhìn Liễu Duy một cái, lập tức lại nhìn về phía Cố Vân Đông.

Bộ dạng ngược lại rất đẹp, chỉ là không có đầu óc, ăn mặc cũng quê, nghe nói là nông thôn, không có kiến thức gì cũng dám nói ra bên ngoài.

Liễu Duy lại bị mặt hàng như vậy mê hoặc xoay quanh, thế hệ này của Liễu gia sợ là xong rồi.

Bành Trọng Phi ngồi bên cạnh hắn cũng thấy được Cố Vân Đông, lúc này chợt đứng bật dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play