Cố Vân Đông giao bạc, lập tức cảm thấy mình lại nghèo rồi, thực sự không thể không tiêu ah, phải nhanh chóng kiếm lại mới được.
Thiệu Thanh Viễn thấy cô vừa ra khỏi chỗ người môi giới liền mặt mày ủ rũ, suy nghĩ một chút hỏi: "Có phải bạc hết rồi không? Ngày mai ta lên núi nhìn xem có con hổ nào không.”
Còn có hươu, lần trước cô nói chưa từng ăn thịt hươu. Chỉ là trong khoảng thời gian này luôn có việc, không rảnh tay lên núi.
Cố Vân Đông nghe xong lập tức lắc đầu: "Săn hổ phải vào núi sâu, hiện tại cũng lạnh như vậy rồi, ở trong núi hai ngày sẽ bị đông lạnh chết. Hơn nữa hổ đâu dễ săn như vậy, tùy tùy tiện tiện là có thể cho người gặp được? Đừng đi nữa, quá nguy hiểm."
Khóe miệng Thiệu Thanh Viễn cong lên: "Được, không đi."
Hai người lên xe ngựa, người Đồng gia vẫn còn ở chỗ người môi giới, Cố Vân Đông để bọn họ thu dọn đồ đạc trước, lúc từ quán rượu Cẩm Tú trở về sẽ đến đón bọn họ.
Quán rượu Cẩm Tú có chút xa, lúc hai người Cố Vân Đông đến, toàn bộ bên ngoài quán rượu đều có rất nhiều xe ngựa.
Nghe tiểu nhị trong tiệm nói, chuồng ngựa trong tửu lâu căn bản hết chỗ rồi, chỉ có thể cột ở bên ngoài, nhiều người đến lắm.
Cố Vân Đông trước đó chỉ nghe nói lần đánh cuộc này huyên náo rất lớn, hôm nay xem ra... Huyên náo cũng quá lớn a.
Liễu Duy rốt cuộc đã chán ghét Đào Hành đến thế nào mà muốn cho mọi người trong huyện nhìn thấy hình ảnh hắn bị nhục nhã?
Trách không được đến Tần Văn Tranh đều phải ra mặt, muốn khuyên nhủ cô ngăn cản trận cá cược này.
Tiểu nhị của cửa tiệm trước đó đã được Liễu Duy phân phó, trực tiếp đưa Cố Vân Đông đến phòng riêng tốt nhất lầu hai.
Gõ cửa, bên trong một lát sau mới truyền đến một giọng nói vô lực: "Tiến vào".
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, đây là làm sao vậy?
Hai người đẩy cửa đi vào.
Ai ngờ vừa vào cửa, liền thấy bộ dạng Liễu Duy cúi đầu thấp đầu ủ rũ không vui, đến tóc cũng lộn xộn, quần áo cũng rất loạn, thoạt nhìn cả người có vẻ rất thống khổ.
"Ngươi đây là... Xảy ra chuyện gì vậy?" Cố Vân Đông nhỏ giọng hỏi, chẳng lẽ là cá cược xảy ra vấn đề gì? Cô có nên an ủi hắn một chút không?
Liễu Duy nghe thấy giọng cô, liền ngẩng đầu thật mạnh, động tác quá mãnh liệt, thiếu chút nữa đã gãy cổ.
Sau một khắc, hắn quét sạch bộ dạng sa sút tinh thần trước đó, thở ra một hơi: "Hóa ra là hai người ah."
Hắn vuốt tóc một cái, chân bắt chéo vểnh lên, bộ dạng công tử hung hăng càn quấy quần là áo lượt, so với hình tượng lúc nãy quả thực ngày đêm khác biệt.
"Vậy ngươi cho rằng là ai?"
"Ta tưởng rằng đám người Đào Hành kia tới trước để chê cười ta, ta liền cố ý giả dạng thành một bộ bị nhận đả kích chết không nuối tiếc, lại để cho bọn hắn cao hứng một chút, như vậy lát nữa bọn hắn ngã càng thảm. Ha ha ha ha ha khục khục."
Cố Vân Đông ngồi ở bên cạnh bàn, rót cho mình cùng Thiệu Thanh Viễn chén trà uống, thò tay liền mở cửa sổ ra.
Liễu Duy lập tức ngăn cản:"Đừng đừng đừng, dưới lầu có rất nhiều người, nếu mọi người nhìn thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của ta, vậy không có ý nghĩa gì nữa rồi."
Cố Vân Đông chỉ có thể thu tay lại, hỏi hắn: "Quán rượu các người có cái gì ăn ngon không? Ta đói bụng, ăn cơm trước đi, hiện tại cách giờ Mùi còn hơn một canh giờ đây này."
"Có, ta lập tức cho người mang thức ăn lên."
Hắn nói xong làm cho mái tóc lộn xộn rồi mở cửa phòng, gọi về phía tiểu nhị bên ngoài: “Đem tất cả những món ăn đặc biệt trong tửu lâu lên đây, phải nhanh đấy.”
Ngoài cửa vừa vặn có hai cậu ấm đi qua, nghe vậy lập tức bật cười: "Liễu thiếu gia, ngươi đây là biết sẽ phải thua, bắt đầu cam chịu rồi hả? Vậy cũng không cần chà đạp lương thực a?"
Tên còn lại cũng cười nói: "Đúng vậy a, ngươi như vậy cũng quá không chú trọng hình tượng rồi, tốt xấu là chúng ta cũng là những người đàn ông anh tuấn của huyện Phượng Khai, sao có thể bởi vì năm gian cửa hàng đã bị kích thích giống như tên điên thế này?"
Đáp lại bọn hắn là tiếng đóng mạnh cửa của Liễu Duy.
Hai cậu ấm nhìn nhau, lập tức Xùy~~ cười một tiếng: "Thẹn quá hoá giận rồi."
"Đáng thương thật đáng thương ah, đoán chừng sau lần này, Liễu Duy sợ là cũng bị Liễu gia triệt để từ bỏ rồi."
"Về sau đám người chúng ta tụ hội, chẳng phải là sẽ thiếu đi một người?"
"Ha ha ha, không phải còn có Đào Hành sao? Hắn lần này thắng mấy gian cửa hàng, có thể không ra tay hào phóng mời mọi người ra ngoài vui vẻ một chút sao?"
Giọng hai người càng ngày càng xa, Liễu Duy ghé vào phía sau cửa chổng mông nghe nửa ngày, cuối cùng khẽ hừ một tiếng, dương dương đắc ý nói: "Lát nữa ta xem các ngươi rơi mất tròng mắt như thế nào đấy, còn đứng đó mà châm chọc, chờ ta thắng ta không mời khách, thèm chết các ngươi."
Cố Vân Đông, "..."
Thiệu Thanh Viễn, "... Uống trà."
Liễu Duy vô cùng vui vẻ mà trở lại chỗ ngồi, uống nước đường trắng, cái tư vị này quả thật quá tuyệt vời.
Cố Vân Đông cảm thấy bộ dáng này của hắn quá cay mắt, lát nữa cũng không biết có thể ăn cơm được không, lẽ ra nên ăn ở ngoài rồi mới đến đây.
Tiểu nhị rất nhanh đã đem đồ ăn lên, thuận tiện báo tình huống bên ngoài.
Hiện tại người ngày càng nhiều rồi, Đào Hành cũng đã tới, ngồi ở một căn phòng riêng khác.
Những cậu ấm kia đã sớm chiếm hết các phòng riêng, sảnh dưới lầu cũng đầy người ngồi, đến ngoài cửa cũng có không ít dân chúng đến xem náo nhiệt.
Chuyện này huyên náo quá lớn, trước kia chỉ có mấy cậu ấm như Đào gia Liễu gia truyền tai nhau, về sau tăng thêm tiền đặt cược, đến dân chúng thấp cổ bé họng cũng biết rồi.
Cố Vân Đông thật sự bội phục hai người này, chỉ đặt cược một trận cũng có thể ầm ĩ thành như vậy, cũng rất có năng lực.
Đang ăn cơm, Liễu An đột nhiên vội vã chạy vào: "Thiếu gia, lão gia đến rồi."
Liễu Duy sững sờ, đứng bật dậy: "Cha ta đến rồi? Xong rồi xong rồi."
Cố Vân Đông nuốt xuống miếng thịt gà trong miệng, ngẩng đầu kỳ quái hỏi: "Ngươi còn chưa nói rõ ràng với cha?" Cô nói là tạm thời không muốn nói cho bất luận kẻ nào, nhưng cũng đến ngày ước định rồi, hắn còn chưa nói?
Thân thể Liễu Duy cứng đờ, cười gượng hai tiếng, ấp úng nói: "Chuyện này không thể trách ta, ta đây không phải là quá hưng phấn sao, quên mất. Tuy nhiên, sáng nay ta cũng muốn nói với cha ta, nhưng ông ấy đã đi ra ngoài từ sớm, ta không gặp.”
Cố Vân Đông cũng bó tay rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Liễu lão gia vẻ mặt vẻ giận dữ đi vào.
Liễu Duy nhảy lên, lập tức thối lui đến sau lưng Thiệu Thanh Viễn.
Cố Vân Đông để đũa xuống lau miệng, chào hỏi trước: "Liễu lão gia."
Liễu lão gia hung hăng trợn mắt liếc nhìn Liễu Duy, lúc này mới nhìn về phía Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn, một lát sau, biểu cảm trên mặt thay đổi, nở nụ cười: "Ngươi chính là Cố cô nương sao?"
Cố Vân Đông chớp mắt nhìn, Liễu lão gia thoạt nhìn rất vui vẻ đấy, cô còn tưởng rằng ông ta sẽ rất tức giận vì mình hại con ông ta đấy, không nghĩ tới cũng được đối phương cho một khuôn mặt tươi cười.
Cô gật đầu, Liễu lão gia đã đi tới, cảm thán nói: "Cố cô nương tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh như thế, nữ tử cũng không thua đấng mày râu ah."
Cố Vân Đông lại sửng sốt một chút: "Liễu lão gia...đã biết?"
"Ừ, ta mới từ chỗ Tần phu tử bên kia tới."
Liễu Duy nghe xong lập tức xù long: "Cha đã biết, vì sao vừa rồi còn một bộ muốn làm thịt con vậy?"
"Ta nếu không giả vờ giả vịt, người bên ngoài có thể tin tưởng ngươi sắp thua mất tài sản nhà mình sao?"