TÔI YÊU EM BẢO BỐI NHỎ

CHƯƠNG 3


3 tháng


 

 CHƯƠNG 3

- Sau bữa cơm này, 2 tiếng nữa em đến phòng tôi lấy tài liệu về tham khảo trước, có gì không hiểu em cứ hỏi vì hôm nay tôi không đến tập đoàn.

- Dạ.

Nghe Chu Giang báo hôm nay không đến tập đoàn, bà Chu liền hỏi:

- Ngày mai con đi Hàn Quốc à? Nội nhớ là thứ 4 con mới đi mà.

- Dạ con đi sớm hơn một ngày vì cuối tuần này con có buổi tiệc quan trọng không thể không tham dự.

- Uhm, tuỳ con sắp xếp. À, mà ta nghĩ lần này đi Hàn Quốc cũng liên quan tới công việc sau này của Tô Mai hay con đưa con bé đi chung nhé. Tô Mai con thấy thế nào? Ta định tuần này con chưa cần làm gì nhưng đây là dịp tham quan để con có thể hình dung công việc sau này nên ta nghĩ nếu đi được con nên đi.

Tô Mai vừa kết thúc học kỳ , nên được nghỉ hơn 2 tuần trước khi vào học kỳ mới. Cô thấy đây là chuyến đi thực tế tốt để có thể lấy kinh nghiệm. Sau một hồi suy nghĩ cô cũng đồng ý

Như đã hẹn, 3h chiều cô đi đến phòng Chu Giang, nghe tiếng gõ cửa Chu Giang biết là cô đến, anh vừa nghe điện thoại vừa mở cửa. 

Bước vào phòng anh, cô hơi ngạc nhiên, phòng gì mà to thế, nó như một căn hộ thu nhỏ với rất nhiều phòng khác nhau, nơi cô đứng là phòng khách sang trọng với hai màu trắng, xám chủ đạo, không gian tạo cho người ta cái cảm giác rất ấm áp.

Anh ra dấu mời cô ngồi vào sofa. Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh để điện thoại lên bàn, lưng anh tựa vào sofa, thả lòng người anh nói:

- Em đã từng làm công việc gì rồi?

- Thưa chú, cháu làm qua rất nhiều công việc nhưng không cố định vì phải phụ thuộc vào lịch học của cháu nữa.

- Đua xe có được xem là công việc không?. 

- Có chứ, đó cũng là công việc của cháu nhưng mỗi năm cháu chỉ tham gia được 2 giải là cùng. Công việc đó thù lao nhiều hơn hẳn nhưng rất tiếc là không tổ chức thường xuyên

    Nghe cô nói về việc đua xe được cô coi như là công việc với sự hào hứng, không biết tại sao anh lại có cảm giác hơi khó chịu. Cũng có thể anh đang lo cho cô, vì biết đua xe là việc không dễ dàng lại vô cùng nguy hiểm, đặc biệt cô còn là thân con gái. 

Ngày anh nhận lời đến dự và trao giải cuộc đua xe có cô tham gia, anh đã rất bất ngờ khi thấy cô gái xinh đẹp này lại có cá tính mạnh như vậy, nhưng từ bờ môi, ánh mắt, cả khuôn mặt cô đã làm anh xao động. 

Anh nghĩ anh đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, từ đó anh cũng âm thầm, tìm hiểu và theo dõi cô, chỉ duy nhất 1 điều là anh không tìm ra được nguồn gốc gia đình của cô, chỉ tra ra thông tin của cô như những gì người khác biết mà thôi. Anh cũng không quan tâm điều đó, hiện tại cô bé đang ở rất gần anh nên anh muốn cô có cuộc sống tốt nhất mà thôi.

- Em không biết nó nguy hiểm thế nào sao mà lại làm công việc đó? Còn nữa từ giờ em làm việc cho nhà tôi thì em từ bỏ ý định quay lại công việc đó nhé !

- Sao vậy chú? Nếu giải đấu diễn ra đúng vào ngày nghỉ ở đây thì cháu tham gia đâu có gì mà không được chứ.

- Người ta trả thù lao cho em bao nhiêu? Tôi trả gấp ba cho em !

   Vẻ mặt anh cau có khi nói ra câu này, cô không hiểu vì sao nhưng khi nghe thù lao gấp ba thì cô im lặng. Cô đang suy nghĩ không biết có nên chấp nhận không? Đua xe đối với cô như môn giải trí, vừa có tiền, vừa được giải trí, sao anh ta căng thế không biết, mà cô tham gia thi đấu là chuyện cá nhân của cô có ảnh hưởng gì đến anh ta đâu. 

Nhưng nghĩ một lúc cô cũng gật đầu, ừ thì không đăng ký tham gia thi đấu khi đang trong thời gian làm việc cho nhà hắn nhưng nếu có cơ hội chơi thì cô vẫn tham gia chắc là không có bắt bẻ mình đâu. 

Cô trả lời anh mà khuôn mặt giả bộ biểu hiện như bị ép buộc:

- Được rồi, cháu đồng ý với chú, nhưng chú nhớ trả tiền gấp ba khi có giải đấu nào diễn ra đó nhe, không được quỵt nợ đó. Chú mà không giữ lời thì sau này chú bảo cháu làm việc gì mà trả gấp mười cháu cũng không nhận làm đâu.

Nghe cô nói, anh đứng lên, rời khỏi sofa đi vòng phía sau cô, cúi đầu thấp và nói nhỏ vào tai cô: “ em nhìn tôi giống kiểu người quỵt nợ, không giữ lời hửm? Em lo cho em kìa, nhận lời rồi mà bẻ kèo là coi chừng tôi….”, nói đến đây anh im im, nhìn vào mặt cô mà muốn hôn cô 1 cái để bịt cái miệng nhỏ của cô lại.

Cô có cảm giác lạnh lạnh gáy, dịch người né xa anh 1 chút, mặt giả uỷ khuất 1 chút rồi cất lời:

- Bẻ kèo gì chứ? Rồi coi.. chừng gì chứ?  Chú trả tiền cao như vậy nên cháu phải cố gắng làm chú hài lòng chứ không chú mách bà rồi cả nhà lại không cho cháu ở đây nữa thì khổ thân cháu.

Nói ra câu này mà trong lòng cô tự thấy ấm ức không thôi nhưng không thể hiện ra bên ngoài vì đang trót diễn phải diễn cho thiệt cảm động mới được.

Không hiểu sao khi nghe cô nói như vậy thì anh có một chút đau lòng, cũng lo làm cô nhỏ sợ rồi chạy mất thì anh cũng không chịu được.

- Uhm, em cứ ngoan ngoãn như thế là tốt. Ngoan đi, khi nào rãnh tôi dẫn em chọn xe để chơi giải trí.

- Phụt!!!!. Nghe anh nói mà cô há hốc mồm, mới nói không cho cô làm công việc đua xe mà giờ lại cho chọn xe để chơi, trời ơi, có phải  mấy ông chú lắm tiền mà chưa vợ đều có thể lật như nướng bánh tráng nhanh như thế không nhỉ!. Cô nhớ ba cô đâu có như vậy đâu chứ !

Nhìn vào gương mặt của cô là anh biết cô đang nghĩ gì, anh nhỏ nhẹ: “ tôi có nói cho em đua xe à, tôi cho em chọn con xe yêu thích để lái đi đây đi đó chơi giải trí chứ không phải để đua xe, em hiểu không? hửm!”

Anh vậy mà ...cô cứ tưởng mình được tha hồ tung hoành khi được cho phép rồi chứ, làm cô nhỏ ỉu xìu nhưng cũng không phản kháng.

Nói xong, anh đứng lên cầm điện thoại gọi cho thư ký Trịnh, bảo anh chuẩn bị thêm vì có cô đi cùng. 

Anh  thuyết phục được cô nhỏ từ bỏ đua xe thì trong lòng có chút vui. Thật ra anh không muốn cô làm công việc đó, ngày trước chưa biết cô thì anh không sao chứ giờ vì nó mà cô nhỏ của anh gặp nguy hiểm thì chắc anh sẽ đau lòng lắm. Tiền anh không thiếu, chỉ thiếu người tiêu thế nên từ từ anh sẽ cho cô nhỏ của mình hưởng thụ tất cả mà không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì. Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên anh là đủ.

Anh vào phòng làm việc mang một xấp tài liệu ra để lên bàn. Từng tập tài liệu được anh giới thiệu qua, đưa đến trước mặt Tô Mai và nói:

- Em cứ từ từ xem, trong thời gian này, không hiểu chỗ nào em có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào. Em cho tôi mượn điện thoại của em. 

Nghe anh nói, cô đưa điện thoại của mình cho anh, điện thoại cô không cài mật mã nên sau một hồi bấm bấm thì điện thoại của anh reo lên, anh nhìn dãy số trên điện thoại của mình, miệng có một chút cong lên, anh lưu số mình vào máy cô và ngược lại, xong xuôi anh trả lại điện thoại cho cô:

- Em có số của tôi rồi đấy, cần gì em cứ gọi. Ngày mai em đi cùng tôi, em có cần chuẩn bị gì thêm không? 

- Chiều nay, tôi đưa em ra ngoài để em cần gì cứ việc mua. Mọi chi phí tôi trả và không trừ vào lương của em, coi như là quà chào mừng em đến làm việc cho nhà tôi.

- Lỡ có gấp quá  mà chuẩn bị không đủ bị thiếu thứ em cần thì qua bên đó tôi sẽ bảo thư ký đáp ứng cho em.

Nghe anh nói mà cô cũng không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng mình lúc này ra sao, sao lại có một người đàn ông tốt vừa tinh tế lại vừa có kinh tế thế này chứ? 

Cô lại nhớ đến ba và anh trai của mình, hai người rất thương cô, luôn lo chu toàn hết cho cô, cô cứ như vậy lớn lên trong sự bảo bọc của ba và anh mình. Giờ đi làm ở đây lại được anh quan tâm như vậy, cô cảm thấy mình bị làm cho cảm động rồi. 

- Chú yên tâm, cháu sẽ không làm phiền chú nhiều đâu. Cần thì cháu sẽ nói với chú!

Anh nhẹ nhàng nhìn cô nhưng miệng thì lại châm chọc:

- Phải không? Phiền không thì chưa biết, thực tế chưa xảy ra nên chưa chứng minh được.

- Chú…!

 Cô vừa nghĩ tốt về người đàn ông này thì lại bị vả cho một cái, sao cứ hay móc họng thế không biết? Cô lớn rồi, đâu còn nhỏ nữa mà muốn gây phiền phức cho người khác chứ. 

- Sao nào? Em nói tiếp tôi nghe xem, chú.. làm sao?

Hết chương 3

không sao chép khi chưa có sự đồng ý của người viết. Cảm ơn !


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play