Phương Kiếm Bình nghĩ đến những đứa nhỏ trong thôn, có vẻ chúng đều không dễ bị lừa gạt.

“Tôi tốt, nhưng chúng ta là kết hôn giả. Cô không nghĩ tới sau này chúng ta ly hôn, cô sẽ gả vào một nhà tốt hơn ư?”

“Tôi học là có thể lấy được người tốt hơn ư?”

Phương Kiếm Bình gật đầu.

Trương Tiểu Phương: “Nếu như không có thì anh bồi thường cho tôi không?”

“Tôi... tôi lấy cái gì bồi thường người cho cô chứ?”

Cô gái này đang nói cái gì vậy.

Trương Tiểu Phương bấm ngón tay tính toán cho anh nghe, “Học xong cũng không chắc chắn có thể gả cho người tốt, không học cũng không chắc chắn có thể gả cho người tốt hơn, vậy tôi học làm cái gì? Tôi đâu có ngu.” Liếc nhìn anh, bất lực nói: “Thực sự là đại ngốc, vậy mà lại còn dạy tôi.” Cô thất vọng lắc đầu.

Phương Kiếm Bình cứng họng, đời này đây là lần đầu tiên anh cảm thấy vốn từ của mình không đủ để nói chuyện với cô gái này.

“Ý của tôi không chỉ đơn giản như vậy, nếu cô học thì có thể được lợi hơn là chỉ để kết hôn với một người tốt.”

Trương Tiểu Phương hỏi: “Còn có thể làm gì nữa?”

Phương Kiếm Bình dù sao cũng mới hai mươi tuổi, chưa tốt nghiệp trung học đã về nông thôn, trước kia cũng không ai nói với một học sinh như anh những chuyện đó, đến nơi này càng không có ai nói, sao anh biết được chứ.

Anh chỉ mong Trương Tiểu Phương có thể học được chút bản lĩnh để tự lo cho bản thân.

“Nếu không làm giày, không may quần áo, vậy sau này mặc cái gì?”

Trương Tiểu Phương: “Mua.”

“Tiền đâu?”

Trương Tiểu Phương nói không chút nghĩ ngợi: “Làm việc kiếm tiền.”

“Cô lao động cực khổ, mà chỉ có thể kiếm được chút tiền.”

Trương Tiểu Phương thuận miệng hỏi anh: “Vậy làm thế nào để kiếm nhiều tiền?”

Phương Kiếm Bình liền nói: “Học đại học.” Nói đến đại học, vội vàng giải thích, “Tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ muốn nói là bất luận cô làm gì, muốn kiếm nhiều tiền thì phải đi học đại học.”

“Đại học khó không?”

Phương Kiếm Bình lại bị khựng lại bởi câu hỏi ngây thơ của cô.

“Không phải khó hay không khó. Hiện giờ tuy nói là không cần thi đại học, sẽ có các đơn vị công, nông, binh ở các địa phương đề cử đi học, nhưng đến đó cái gì cũng không biết thì đi học đại học cũng chỉ uổng phí.”

“Vậy anh dạy tôi học đi.” Trương Tiểu Phương lại lấy một quyển sách khác, “Biết đâu cha tôi lại có suất cho tôi đi học đại học.”

Phương Kiếm Bình đau đầu giật lại quyển sách toán học từ tay cô, “Cái này cô đọc càng không hiểu được.”

Trương Tiểu Phương nhìn anh, trong mắt lộ ra vẻ không tin.

Phương Kiếm Bình giải thích: “Cô phải bắt đầu học từ lớp một.”

“Vậy thì bắt đầu học từ lớp một. Tôi thông minh như vậy, chắc chắn có thể học được đại học.”

Phương Kiếm Bình lười giải thích rằng anh phải học bao nhiêu năm mới đến trung học, "Tôi không có sách giáo khoa lớp một. Không chỉ lớp một, mà kiến thức lớp hai ba bốn năm, cả lớp sáu bảy tám, cô đều phải học.”

Trương Tiểu Phương đếm mấy cái: “Không phải chỉ có tám lớp thôi à?”

Hô hấp của Phương Kiếm Bình như ngừng lại một chút, hít sâu một hơi, mới nói: “Cô còn biết là tám lớp.”

“Tôi đã học qua.”

Phương Kiếm Bình gật đầu: “Tôi biết.”

Tiểu học chỉ học được một nửa học kỳ, vậy mà cô cũng nói là mình đã “đi học”.

“Mặc dù chỉ là tám năm, nhưng chúng ta phải mua hàng chục cuốn sách.”

Trương Tiểu Phương ngẫm nghĩ thấy học sinh cũng không có tâm tư đi học, sách chắc chắn là rẻ, “Vậy thì mua đi, tôi có tiền, ngày mai chúng ta đi mua liền.”

Phương Kiếm Bình lắc đầu, “Sáng nay chúng ta đã không làm việc rồi, ngày mai không thể tiếp tục không làm. Chờ nhào xong ngô, trong thôn xong hết mọi việc rồi chúng ta sẽ đi.”

“Vậy bây giờ làm gì?”

Phương Kiếm Bình nghĩ nghĩ một chút, lịch sử hay toán học, những thứ này cô không học được, cô không biết chữ: “Tôi dạy cô đọc thơ trước. Tôi không nói chuyện linh tinh với cô, cô cũng không được nói nhảm với tôi.” Thấy cô gật đầu đồng ý, liền đọc lại “Ngỗng” một lần, “Trước đây cô chưa học qua, trước tiên bắt đầu từ những từ đơn giản. Sau này buổi tối mỗi ngày tôi sẽ dạy cô học một bài, sáng hôm sau ôn tập lại một chút để tránh quên.”

Trương Tiểu Phương ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm túc đọc theo.

Phương Kiếm Bình cả kinh không dám tin, không nhịn được nói: “Cô, cô đọc lại một lần nữa, lần này chậm một chút.”

Trương Tiểu Phương muốn trở thành một đứa trẻ ngoan, tự nhiên sẽ không làm loạn lên nữa, cô ngoan ngoãn đọc lại một lần nữa. Phương Kiếm Bình cảm thấy lạ lùng, ném sách xuống, nhìn chằm chằm đánh giá cô.

“Có phải đột nhiên nhận ra tôi rất thông minh không?”

Lý trí của Phương Kiếm Bình trong nháy mắt quay trở về.

Bài thơ “Ngỗng” dường như khiến anh như có thể quay trở lại thời ấu thơ.

Tâm trí của Trương Tiểu Phương không không như chín tuổi thì cũng như tám tuổi, tâm tư lại đơn thuần, không giống như những người khác lúc đọc thuộc thơ đọc sách không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, cô nghe một lần là có thể thuộc lòng cũng rất bình thường.

“Đây là nhập môn.”

Trương Tiểu Phương: “Vậy anh tìm cho tôi một bài không phải nhập môn đi.”

 “Cứ học theo tuần tự đi. Hôm nay học trước như vậy thôi.” Phương Kiếm suy nghĩ rồi nói: “Sáng mai nếu cô vẫn nhớ, thì sau này mỗi ngày tôi dạy cô hai bài. Đến khi mua sách giáo khoa về chúng ta sẽ học lại từ đầu.”

Trương Tiểu Phương đã hiểu rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Từ đầu nào vậy?”

Ai bảo cô ngốc chứ.

Nhưng Trương Tiểu Phương mới nghe một lần mà đã đọc thuộc lòng bài “Ngỗng”, sự thông minh của cô khiến cho Phương Kiếm Bình rất vui, anh cũng không ngại nói nhiều hơn một chút: “Ngữ văn thì bắt đầu học từ phiên âm trước, học toán thì bắt đầu từ phép cộng trừ.”

Trương Tiểu Phương rất muốn nói thật, đừng nói là phép cộng trừ, toán cao cấp đối với cô cũng không có vấn đề gì.

Nhưng ai bảo cô ngốc chứ.

Trương Tiểu Phương gật đầu: “Anh dạy tôi nha. Anh không dạy tôi, tôi không học đâu.”

Phương Kiếm Bình cười nói: “Dạy. Bây giờ cô có thể đi ngủ rồi chứ? Tôi còn phải đọc sách thêm một lúc nữa.”

“Khi nào anh đi ngủ vậy? Đừng thức muộn quá nhé. Nếu sáng mai anh không dậy được thì tôi không đợi anh đâu.”

Phương Kiếm Bình gật đầu: “Biết rồi. Cô ngủ ở bên kia đi, bên này gần cửa sổ có gió đấy.”

Trương Tiểu Phương đặt tay lên bệ cửa sổ, gió thổi rất lớn. Ngủ ngược gió một đêm thì đầu cũng không cần nữa.

“Anh cũng đừng ngủ bên này nhé.”

Phương Kiếm Bình thầm nói, tôi lại không phải là cô.

“Tôi biết rồi.”

Trương Tiểu Phương vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được.

Cơ thể của cô có đồng hồ sinh học, Phương Kiếm Bình lại ở đầu kia, chân lại còn co quắp, hai người cũng không đắp chung chăn, cho cô cảm giác như cô đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn một mình, giống như cô đang ở trong nhà trước đây của cô vậy, vì thế trong chốc lát cô đã tiến vào mộng đẹp.

Phương Kiếm Bình dụi khóe mắt mệt mỏi, anh theo thói quen muốn tìm bạn cùng phòng hỏi mấy giờ rồi. Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say kia, anh mới nhớ ra anh đã không còn ở điểm thanh niên trí thức mà là ở nhà bí thư chi bộ thôn.

Anh duỗi lưng, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, tay Phương Kiếm Bình cứng đờ giữa không trung.

“Tiểu Phương, Kiếm Bình, hai đứa vẫn chưa ngủ sao?”

Phương Kiếm Bình thở phào: “Chú, Tiểu Phương ngủ rồi, cháu đọc sách một lát, bây giờ chuẩn bị ngủ đây ạ. Chú vừa về ạ?”

“Hôm nay công việc khá nhiều.” Giọng nói của bí thư chi bộ Trương vang lên cùng với tiếng khoá cửa: “Cháu mau ngủ đi.”

Phương Kiếm Bình biết ngày mai còn có việc: “Vâng ạ.” Sau đó anh tắt đèn dầu rồi đặt lên tủ quần áo nhỏ, rồi xuống bên Trương Tiểu Phương.

Mặc dù đây là lần thứ hai anh ngủ cùng giường với người khác giới, nhưng lại là lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo. Phương Kiếm Bình cảm thấy rất không quen, anh do dự một lúc, rồi nằm dịch sang bên cạnh một chút, cách cô một cánh tay.

Không nghe thấy tiếng hít thở của cô, Phương Kiếm Bình mới an tâm nhắm mắt lại.

Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, Phương Kiếm Bình luôn cảm thấy có thứ gì đó nhìn chằm chằm anh. Anh mở mắt ra thì đối diện với một đôi mắt tròn xoe, tỉnh táo ngay lập tức, trong lòng bối rối: “Cô–––” Thấy rõ chủ nhân của ánh mắt, tim vọt lên họng rồi lại rơi về vị trí cũ, anh không nhịn được thở phào nhẹ nhõm: “Nửa đêm nửa hôm cô không ngủ mà làm gì vậy?”

Trương Tiểu Phương không biết nên giải thích như thế nào.

Trước kia, mẹ cô luôn nói cô không tim không phổi, dính vào gối là ngủ ngay.

Cô đúng là như vậy, vừa nhắm mắt vào rồi mở mắt ra thì trời đã sáng rồi.

Nhưng cô quên mất rằng hôm nay là ngày đầu tiên cô đến một thế giới khác. Cô cảm thấy bản thân đã có thể chấp nhận rồi, nhưng trong tiềm thức vẫn rất bất an, cơ thể thì ngủ, nhưng đầu không hề đi vào giấc ngủ say.

Đột nhiên có âm thanh “leng keng” vang lên nên Trương Tiểu Phương tỉnh giấc.

Dựa vào thói quen của cơ thể cô thắp đèn dầu, thấy Phương Kiếm Bình thì cô lờ mờ không hiểu gì, sao trên giường cô lại có đàn ông, lại còn đẹp trai như vậy.

Đột nhiên âm thanh “leng keng” lại vang lên lần nữa, Trương Tiểu Phương kinh sợ đến mức đầu óc tỉnh táo hoàn toàn, lúc này cô mới nhớ ra rằng cô đã trở thành nhân vật trong sách, là Trương Tiểu Phương sinh năm 1953.

Trương Tiểu Phương hỏi: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”

“Tiếng gì?”

Phương Kiếm Bình vừa dứt lời, tiếng “keng” lại vang lên khiến cô sợ đến mức run lên, anh nghe kỹ lại, âm thanh đó càng ngày càng xa.

“Tôi tưởng cái gì chứ.” Phương Kiếm Bình thở phào nhẹ nhõm: “Trong thôn gõ kẻng đi tuần tra cô không biết sao?”

Trương Tiểu Phương há miệng, suýt nữa thì nói: “Tôi phải biết sao?”

Cô nên biết.

Kiếp trước, khi cô còn nhỏ không có ai gõ kẻng cả, bởi vì trong thôn có camera có đèn đường. Nhưng khi cha cô còn nhỏ, ông cô cũng đã từng gõ. Khi đó có rất nhiều ăn trộm như trộm chó, trộm xe ở khắp nơi.

Bởi vì ở quê của cô có người đi tuần tra, cũng có rất nhiều thanh niên cường tráng, bọn lưu manh đó không dám đụng vào, nên nửa đêm bọn chúng đi vòng qua thôn bọn họ sang thôn bên cạnh trộm cắp. Nghe nói lương thực của một thôn đã bị cướp sạch trong một đêm.

Mặc dù người ở những năm 70 không lớn gan như người ở những năm 80 và 90, nhưng vẫn có trộm cắp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play