Trương Tiểu Phương không thể giải thích tại sao cô lại tỉnh dậy vì tiếng gõ kẻng, có lẽ vừa rồi Phương Kiếm Bình đã ngủ nên cũng không nghe thấy mấy lần gõ vừa rồi: “Tôi biết. Nhưng trước đây không ồn như vậy.”

Phương Kiếm Bình nghĩ lại kỹ càng, hoàn toàn không có ấn tượng gì: “Có thể là vì xảy ra chuyện của Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên nên cha cô lo mấy thanh niên trẻ trong thôn sẽ học theo, cho nên trước đó đã đi tìm chú sáu của cô, ông ấy đã đặc biệt nói với bọn họ gõ to hơn một chút.”

Trương Tiểu Phương sợ anh nghi ngờ, cô ý hỏi: “Gõ vào cái gì vậy?”

“Không phải là chậu thì cũng là nắp nồi.” Phương Kiếm Bình không nhịn được ngáp một cái: “Cô không buồn ngủ à?”

Trương Tiểu Phương bị dọa sợ nên không còn buồn ngủ nữa. Nhưng người ngốc thì không biết sợ. Cho nên cô giả vờ buồn ngủ, dụi dụi mắt: “Có một chút.”

“Vậy cô ngủ đi. Tôi tắt đèn đây.”

Trương Tiểu Phương nằm xuống, cô sợ Phương Kiếm Bình phát hiện cô không ngủ được nên lấy chăn trùm đầu lại.

Bên ngoài không có chút ánh sáng nào, trong phòng tối om, Phương Kiếm Bình không nhìn thấy gì cả nên cũng không biết cô trùm chăn kín đầu ngủ.

Mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng rồi.

Phương Kiếm Bình vội vàng bò dậy, ra sân thì nhìn thấy bí thư chi bộ Trương và Cao Tố Lan đang rửa mặt, anh thở phào nhẹ nhõm: “Thím, chú, sao không gọi cháu dậy ạ?”

Cao Tố Lan cười nói: “Chú cháu nói cháu đọc sách mệt rồi, nên để cháu ngủ thêm một lúc.”

Phương Kiếm Bình nói: “Cháu chỉ đọc một lúc thôi ạ. Vẫn là những thứ cháu đã học trước đây.” Anh cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, anh nhìn xung quanh mới hiểu ra: “Tiểu Phương đâu ạ?”

“Con bé trong nhà vệ sinh ấy."

Nhà vệ sinh của nhà họ Đông ở phía Đông của cửa chính, bên ngoài nhà vệ sinh là hố phân, vừa mở cửa là ngửi thấy mùi, nhưng người trong thôn đã quen rồi.

Ở thời kỳ này không có phân bón gì cả, nếu không có hố phân, cho dù mọi người cần cù chăm chỉ thì trên đất cũng không có chút cỏ dại nào, như vậy lương thực thu hoạch được cũng không đủ để ăn.

Lúc đầu Phương Kiếm Bình cũng không thấy quen, bưng bát đi ra ngoài là có thể nhìn thấy hố phân. Sau đó anh nghĩ mỗi buổi sáng không cần phải đi đổ bô, mùi hố phân còn đỡ hơn mùi ở cống rãnh nhiều, dù sao anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả.

Anh tiếp nhận rất tốt, nhưng lại khiến bạn cùng phòng của anh rất ngạc nhiên. Lưu Quý Tân không ít lần lăng mạ anh nói anh ra vẻ đại thiếu gia.

Phương Kiếm Bình không phải là thiếu gia, chỉ là tiền lương của ông bà nội anh khá cao, cho dù nhà Lưu Quý Tân có quan hệ ở nước ngoài, nhưng cuộc sống từ nhỏ đến lớn của anh ta cũng không bằng anh.

Cha mẹ của những bạn cùng phòng khác không phải là công nhân bình thường thì là quan nhỏ, điều này tỏ rõ gia cảnh của Phương Kiếm Bình là tốt nhất.

Bí thư chi bộ Trương nói tiếp: “Cháu muốn đi vệ sinh thì đến bên chú chín của cháu. Chú vừa mới ra ngoài, hình như nhà bọn họ vẫn chưa dậy.”

“Cháu không gấp ạ.” Phương Kiếm Bình quay sang mẹ vợ anh: “Thím nấu cơm ạ? Cháu nhóm lửa giúp thím.”

Cao Tố Lan nói: “Cháu nhóm lửa làm gì.” Nhìn thấy con gái đi vào: “Cháu ra chơi với Tiểu Phương đi.”

Hôm nay là người thứ hai Trương Tiểu Phương đến thế giới này, vẫn không thể quá bình thường.

Cha mẹ không tin là chuyện nhỏ, lại đưa cô đến thành phố hoặc lên tỉnh kiểm tra thì lại thành chuyện lớn. Trong nhà lại không có bao nhiêu tiền, lần xuyên này lại không phải là trở về trước khi giải phóng.

Trương Tiểu Phương: “Phương Kiếm Bình không thể chơi, Phương Kiếm Bình thường phải học bài.”

Gà vịt ngỗng bắt đầu kêu, mọi người cũng bắt đầu ra khỏi nhà, trong thôn trở nên náo nhiệt hẳn lên, Phương Kiếm Bình cũng không có tâm trạng đọc sách.

Phương Kiếm Bình nói: “Buổi tối lại đọc.”

Cao Tố Lan tán đồng: “Buổi tối yên tĩnh. Hai đứa muốn rửa mặt thì rửa mặt đi, bây giờ vẫn chưa muốn rửa thì chơi một lúc rồi lại rửa sau.”

Trước đây Trương Tiểu Phương nghỉ ở nhà, cô rất lề mề, buổi sáng có thể lề mề đến trưa mới rửa mặt. Chứng lề mề này cũng được mang đến đây, nghe thấy mẹ cô nói vậy, cô hồi tưởng lại thứ nguyên chủ thích: “Phương Kiếm Bình, chúng ta nhảy dây đi.”

Phương Kiếm Bình hối hận rồi, anh muốn đọc sách.

Cao Tố Lan cũng hối hận rồi, bà đi ra từ phòng bếp: “Kiếm Bình là con trai, không thể nhảy dây với con được.”

“Con trai không biết nhảy ạ?” Trương Tiểu Phương tỏ vẻ đồng cảm với anh: “Thật ngốc.”

Phương Kiếm Bình buồn cười: “Không phải đứa ngốc thứ ba đấy chứ?”

“Vừa ngốc vừa vụng, không–––“ Trương Tiểu Phương vội vàng nuốt bốn chữ “không thể cứu chữa” về: “Cái gì cũng không biết, khiến tôi mất mặt quá. Sau này nếu người khác hỏi anh ở nhà nào, đừng nói là nhà tôi nhé.”

Cao Tố Lan bật cười: “Càng nói càng ngốc. Kiếm Bình lại không phải là gả cho con, ai hỏi cậu ấy thì cậu ấy ở nhà đó.”

Trương Tiểu Phương giả vờ suy nghĩ: “Hình như cũng đúng. Anh đến nhà Lai Phú đi, nhà Lai Phú toàn là con gái–––”

“Xa như vậy mà đã nhìn thấy tôi rồi à?”

Ba người nhìn ra ngoài, người đi vào là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, vóc người không cao, dáng người gầy gò, trắng trẻo, đó chính là vợ của Trương Lai Quý.

Cao Tố Lan mỉm cười đi ra nghênh đón: “Thật sự không nhịn được mà nhắc đến. Sao chị lại đến đây?”

“Cô vẫn chưa biết sao. Mẹ chồng của cô đang cãi nhau ầm ĩ với vợ chú tư kìa. Mau đi xem xem đi.”

Vợ chú tư trong miệng vợ Trương Lai Quý chính là vợ của chú Tư Trương, em họ của bí thư chi bộ Trương.

Vợ chú Tư cũng rất hồ đồ không hiểu chuyện, không khác gì Cao Thị.

Nhưng vợ chú Tư lợi hại không phải là vì ỷ vào uy thế của nhà họ Trương, mà là vì nhà mẹ đẻ của bà ta ở một thôn lớn, bà ta có năm người anh ruột nên bà ta cũng không ngại cãi nhau ầm ĩ với mấy anh em bên nhà chồng.

Mặc dù hai nhà đều thuộc đội hai, nhưng một nhà cùng một đội với bà ta ở phía Nam, một nhà ở cùng một đội với mẹ chồng của Vương Thu Hương. Từ nhà chú Tư đến nhà mẹ chồng ba ta phải đi bộ ít nhất năm mươi mét.

Sáng sớm không ở nhà nấu cơm thì thôi, sao còn tụ tập một chỗ thế này.

Cao Tố Lan: “Lại làm sao vậy?”

“Ai mà biết. Lúc tôi ra ngoài hai người đó đã đang chửi nhau ở bên kia đường lớn rồi. Chị dâu cả của tôi đang khuyên ngăn, bảo tôi gọi các cô đến đây. Đúng rồi, Quảng Tiến đâu rồi?”

Tên thật của bí thư chi bộ Trương là Trương Quảng Tiến, theo vai vế ông thấp hơn anh em Trương Lai Phú và Trương Lai Quý một bậc. Bí thư chi bộ cũng không lớn hơn Trương Lai Phú bao nhiêu, cũng coi như là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ở thôn lại không có nhiều quy tắc gì cả nên cứ gọi thẳng tên.

Những người như bọn họ đều rất hiểu chuyện, bí thư chi bộ Trương không tiện gọi tên anh em Lai Quý, ông thân là cán bộ, anh em Lai Quý cũng không tiện gọi tên ông nên nhất thời có chút không thân thiết.

Bí thư chi bộ gọi tên của anh em Lai Quý trước, sau đó bảo bọn họ cũng đừng gọi ông là bí thư chi bộ thôn, như vậy cũng không còn không thân thiết nữa.

Trương Lai Phú có thời gian rảnh là sẽ đến tìm ông tán gẫu, cũng vì vậy Trương Tiểu Phương mới biết Trương Lai Phú đã từng nói với ông rằng, hy vọng Phương Kiếm Bình sẽ làm con rể của ông.

Sáng sớm nay, trời còn chưa sáng hẳn, nhà nào cũng đều bận rộn, trong thôn không có việc gì nên bí thư chi bộ cũng không ra ngoài, mà ở trong bếp rót nước nóng cho con gái.

Không dùng để rửa mặt thì dùng để chơi, cũng chỉ có cô con gái ngốc của ông mới như vậy.

Bí thư chi bộ Trương bưng nước nóng ra cho Trương Tiểu Phương trước.

Vợ của Lai Quý thấy ông vẫn chậm rãi thong dong không chút sốt ruột, không nhịn được nói: “Sao chú không sốt ruột gì vậy? Chú không sợ hai người bọn họ đánh nhau sao?”

Bí thư chi bộ Trương: “Không phải là chưa đánh sao?”

“Nhưng hai người bọn họ bắt đầu gọi tổ tông tám đời nhà chú rồi đấy.”

Bí thư chi bộ Trương nói: “Có ngày nào mà tổ tông nhà tôi không bị gọi chứ.” Ông giơ tay lên: “Chị về nhà nấu cơm đi. Các chị cũng đừng xem nữa, để hai người đó mắng chửi nhau ở đó đi, không đến ba phút nữa bọn họ sẽ tự thôi không chửi nhau nữa. Các chị càng tụm lại vây xem chỉ chỏ, hai người bọn họ càng hăng.”

Vợ Lai Quý thầm nói, chuyện náo nhiệt như vậy ai mà nhịn được chứ.

Bí thư chi bộ Trương thấy bà muốn nói lại thôi, liền biết bà đang nghĩ gì: “Nếu đánh nhau thì đến gọi tôi. Tiểu Phương, lại đây rửa mặt nào.”

Mùa đông rất lạnh nên phải mặc dày, rửa mặt đánh răng cũng rất bất tiện, Trương Tiểu Phương có thể lần lữa lúc nào thì hay lúc ấy, cô nhìn về phía Phương Kiếm Bình: “Để anh ấy rửa trước đi ạ.”

Khi vợ Lai Quý chuẩn bị đi, bà ta nghe thấy vậy thì ngừng lại, trêu chọc: “Cháu đối xử với Kiếm Bình tốt thật đấy. Thật là biết thương người.”

Trương Tiểu Phương hơi nhíu mày, lời này có ý gì đây.

“Người của cháu, cháu không đối xử tốt với anh ấy chắc cháu phải đối xử tốt với bác à?!”

Vợ Lai Quý biết cô ăn ngay nói thật, khiến người ta nghẹn chết mà vẫn không đền mạng, bà ta nhất thời không dám nói dài dòng với cô: “Cháu nói đúng.” Không đợi cô mở miệng, bà ta nhìn về phía hai vợ chồng bí thư chi bộ Trương và Cao Tố Lan, nói: “Tôi đi trước nhé.”

Cao Tố Lan: “Các chị đừng vây xem nữa.”

Vợ Lai Quý phất tay không trả lời.

Cao Tố Lan lo lắng: “Ông này, ngộ nhỡ hai người đó đánh nhau thì sao?”

“Đánh nhau đã rồi tính tiếp. Trương Tiểu Phương, rửa mặt! Kiếm Bình phải đi vệ sinh.” Bí thư chi bộ Trương nháy mắt ra hiệu cho Phương Kiếm Bình.

Phương Kiếm Bình đi ra ngoài đi vệ sinh.

Bí thư chi bộ Trương túm lấy tay con gái nhúng vào chậu nước.

Trương Tiểu Thương thấy không thể tránh thoát được, lập tức nói: “Con rửa.” Sau đó cô tránh tay ông rồi cởi áo bông ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play