Phương Kiếm Bình lập tức buồn cười, cô lo lắng một chuyện hả?
“Đã suy nghĩ xong chưa?”
Trương Tiểu Phương: “Vẫn chưa rõ ràng.”
Phương Kiếm Bình thấy cô càng nói càng nghiêm túc thì anh lại càng thấy buồn cười: “Vậy trước tiên đừng suy nghĩ nữa, chạm vào nước xem còn nóng không để tôi…. Cho cô thêm một ít nước.”
Trời lạnh nên nước cũng lạnh nhanh, Trương Tiểu Phương sờ một chút rồi lắc đầu.
Phương Kiếm Bình cho cô thêm nửa gáo nước ấm: “Chờ đến lúc nước nguội đi là cũng vừa đủ thời gian rồi.”
Trương Tiểu Phương ngoan ngoãn gật đầu.
Phương Kiếm Bình không khỏi cảm thán trong lòng, nếu đứa nhỏ sau này của anh có thể ngoan ngoãn giống như Tiểu Phương bây giờ thì tốt rồi.
Sau đó lại lắc đầu, còn chưa biết bao giờ mới trở về được, suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì.
Phương Kiếm Bình cầm phích nước nóng lên, bỏ một cái lõi ngô vào trong bếp lò, lửa lớn lên thì nước cũng sôi nhanh hơn, anh đổ nước sôi vào trong phích rồi lại đổ nước vào nồi tiếp tục nấu nước rửa chân rửa mặt.
Mục đích chính của việc đun sôi nước trong nồi này là để đốt nóng giường đất. Phương Kiếm Bình bảo Trương Tiểu Phương giúp anh nhìn lửa một chút, thấy nhỏ đi thì cho thêm củi vào, sau đó đi vào trong phòng sờ giường đất ----- chỉ mới hơi nóng thôi, chăn vẫn còn lạnh.
Phương Kiếm Bình quyết định dùng lửa nhỏ để đun lâu dài.
Lõi ngô nhóm lửa và nước không cần dùng tiền mua, sau khi Trương Tiểu Phương rửa mặt xong thì anh bảo cô đổ toàn bộ nước đã dùng đi. Anh lại múc thêm nửa chậu nước để ngâm chân, sau đó đổ thêm một gáo nước lạnh để nước hơi ấm rồi dùng để rửa mặt. Cuối cùng, lượng nước còn lại không dùng đến thì anh để lại rồi đổ thêm một ít nước vào nồi, nhét thêm vào bếp một số lõi ngô, cuối cùng dùng lá sắt để niêm phong lại cửa bếp.
Đợi đến khi anh đã rửa sạch thì không ngoài dự đoán của anh, giường đất đã ấm, chăn cũng ấm. Phương Kiếm Bình ngồi trên giường đất ấm áp và lấy sách giáo khoa cấp 3 ra đọc.
Lúc này cùng lắm là hơn 7 giờ rưỡi, Trương Tiểu Phương không ngủ được, đang muốn giao lưu cùng với Phương Kiếm Bình thì nhìn thấy động tác của anh, lập tức khiến ánh mắt của cô sáng rực lên ----- Cơ hội đây rồi.
“Phương Kiếm Bình, không ngủ đi mà lại xem gì đấy?” Trương Tiểu Phương biết rõ còn cố ý hỏi.
Phương Kiếm Bình: “Sách cấp 3 môn ngữ văn.”
Nằm trên giường đất không tiện đọc sách cho lắm nên Phương Kiếm Bình phải dựa vào bức tường có cửa sổ ở bên cạnh giường.
Trên tường dán đầy giấy báo nên Trương Tiểu Phương cũng không lo lắng sẽ dính bụi bẩn trên tường vào chăn, vì thế liền quay đầu đến bên cạnh Phương Kiếm Bình: “Tôi có thể xem hiểu được không?”
Phương Kiếm Bình bị hỏi nghẹn.
Trương Tiểu Phương chớp mắt, vấn đề này rất khó trả lời hay sao?
“Kẻ ngốc thứ ba?” Trương Tiểu Phương giơ tay lắc lư trước mặt anh.
Phương Kiếm Bình kéo tay cô nhét vào trong chăn: “Tôi không điếc cũng không mù. Ngay cả lớp một cô còn chưa học xong, cô nói đi?”
“Tôi không biết nên mới hỏi anh mà.”
Phương Kiếm Bình bị sự đương nhiên trong lời nói của cô khiến cho nhất thời không nói được gì, đành bất đắc dĩ đưa sách tới trước mặt cô.
Trương Tiểu Phương không chỉ đọc hiểu mà cô còn có thể dạy thêm kiến thức cho Phương Kiếm Bình nữa, nhưng mà lời này có thể nói ra sao? Tất nhiên không thể rồi.
“Chúng nó không biết tôi.”
Phương Kiếm Bình lại cảm thấy buồn cười: “Là cô không biết chúng nó.”
“Như nhau cả thôi.”
Phương Kiếm Bình thật sự muốn nói, khác xa lắm đó, nhưng cuối cùng anh lại nói: “Cô đi ngủ trước đi.”
“Tôi không ngủ được. Nói cho tôi biết là anh đang đọc gì đi.” Trương Tiểu Phương ngồi vào bên cạnh anh, nghiêng đầu một cái liền đụng vào đầu anh.
Phương Kiếm Bình không quen với tư thế này, thân thể hơi cứng ngắc một lúc, thấy hai mắt của cô nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa thì lại thầm mắng bản thân một câu, cả ngày cứ suy nghĩ lung tung cái gì vậy, thật sự coi bản thân mình đẹp trai như Phan An, tài năng như Tử Kiến sao.
“Muốn biết à?”
Trương Tiểu Phương: “Anh đọc cho tôi nghe trước đi.”
Phương Kiếm Bình nhìn văn thơ cổ điển ở trong sách, nếu đọc những cái này thì cô cũng nghe không hiểu: “Tôi tìm cho cô một cái khác thú vị hơn.” Anh lật sách đến mấy bài thơ Nhạc Phủ[1], chỉ vào đoạn đầu rồi nói: “Đây là một bài thơ, có muốn đọc cùng với tôi không?”
[1] Nhạc phủ vốn là tên gọi một cơ quan âm nhạc đời Hán, sau dùng để chỉ nhiều thể văn có vần, phổ vào nhạc được.
[1] Nhạc phủ vốn là tên gọi một cơ quan âm nhạc đời Hán, sau dùng để chỉ nhiều thể văn có vần, phổ vào nhạc được.
Trương Tiểu Phương gật đầu.
Phương Kiếm Bình bịa đặt lung tung: “Ngỗng, ngỗng, ngỗng.”
Trương Tiểu Phương không khỏi chớp mắt, xác định lại bản thân không nghe nhầm, liền cố ý hỏi: “Ngỗng ngỗng ngỗng cũng là thơ hả?”
Phương Kiếm Bình: “Đương nhiên.”
Trương Tiểu Phương nói trong lòng, là do anh lừa gạt cô trước, nhìn xem cô xử lý anh như thế nào.
“Đơn giản như vậy thì tôi cũng biết. Ò ó o, be be be.” Trương Tiểu Phương quay sang phía anh, hai tay đặt ở hai bên đầu làm một tư thế, sau đó lè lưỡi ra: “Be -----”
Cơ thể Phương Kiếm Bình run lên, nổi hết cả da gà.
Trương Tiểu Phương hài lòng, cố ý hỏi: “Sao vậy?”
“Chẳng ra làm sao cả!” Phương Kiếm Bình lườm cô một cái, “Tôi còn chưa nói xong. Còn một câu, “Khúc hạng hướng thiên ca[1].”
[1] Là một câu thơ trích trong bài thơ từ bài “咏鹅”. Bài thơ là hình ảnh con ngỗng được nhìn từ đôi mắt của một đứa trẻ bảy tuổi, bài thơ này rất sinh động và sống động.
Trương Tiểu Phương nghĩ một chút: "Tôi cũng có một câu này, đàn ngỗng cúi đầu xuống đất kêu ô."
"Cô... cô, như vậy không vần."
Trương Tiểu Phương: "Vần là gì?"
Phương Kiếm Bình không biết phải giải thích cho cô thế nào, "Nó chính là không thuận miệng."
Trương Tiểu Phương trừng mắt nhìn anh: “Ô ô ô, cúi đầu hướng xuống đất ô, không thuận miệng chỗ nào mà không thuận miệng.”
Phương Kiếm Bình há hốc miệng, không khỏi hỏi: “Đây đâu phải dê?”
“Be hay ô thì đều là tôi nói, tôi thích cái nào tôi dùng cái đó.”
Phương Kiếm Bình không còn gì để nói, nhìn vẻ mặt đắc ý của cô thì lập tức nói: “Tôi còn có, “Bạch mao phù lục thủy[2]. Cô thì sao?”
[2] Cũng là một câu thơ trong bài thơ “咏鹅”, ý nói bộ lông trắng muốt của ngỗng.
“Câu của tôi là “Lông vàng ở khắp mọi nơi ô.”
Phương Kiếm Bình nhíu mày: “Sao lại là ô?”
“Không được à?”
Phương Kiếm Bình thực sự bó tay với cô: “Nó đâu được viết như thế.”
“Trong sách của anh không phải viết như thế à?”
Phương Kiếm Bình cúi xuống đọc sách, ý thức được cô đang nói gì, chiếc chăn trượt xuống cũng không để ý, hỏi cô: “Cô đọc hiểu ư?”
“Tôi đọc sách không hiểu thì cũng biết ba chữ “Ngỗng, ngỗng, ngỗng” là giống nhau, có đúng không?”
Phương Kiếm Bình bị hỏi đứng người.
Trương Tiểu Phương tức giận hừ lạnh với anh: “Không muốn dạy tôi thì cứ nói thẳng, thực sự cho rằng tôi ngốc à?!”
Phương Kiếm Bình bị cô nói vậy thì có chút xấu hổ: “Đâu có, là tôi sợ cô sẽ cảm thấy nhạt nhẽo thôi.”
“Anh không dạy tôi sao biết tôi sẽ chán?”
Phương Kiếm Bình bị cô hỏi cho cứng họng, “Vậy cô nói cho tôi biết, cô có muốn nghe không?”
Trương Tiểu Phương rất muốn mạnh mẽ nói thẳng với anh, không nghe!
Nhưng cô còn muốn nhờ Phương Kiếm Bình “khai trí”, cố ý kiêu ngạo nói: “Nói thử xem.”
“Bây giờ tôi đang đọc Nhạc phủ thi, tên chữ là “Khổng tước đông nam phi”.”[3]
[3]Khổng tước đông nam phi: Khổng tước bay về đông nam.
Mắt Trương Tiểu Phương lóe một cái, khó có cơ hội làm khó anh, “Sao lại bay về hướng đông nam? Sao không bay hướng tây bắc?”
Phương Kiếm Bình bị cô hỏi đến không biết trả lời sao, làm sao anh biết được chứ, thầy giáo không giải thích, trong sách cũng không có chú thích.
“Anh cũng không biết à?” Trương Tiểu Phương mở to hai mắt nhìn anh.
Phương Kiếm Bình thấy bộ dáng ngồi xem kịch hay của cô, trong lòng đột nhiên nảy một ý, “Ai bảo tôi không biết. Bởi vì, phía tây bắc có nhiều nhà cao tầng, trên là mây trôi, khổng tước làm sao bay qua được.”
Trương Tiểu Phương có chút thất vọng, quyết định chờ một lát lại tìm cơ hội, “Vậy à, vậy anh đọc trước một lần cho tôi nghe đi.”
Phương Kiếm Bình rất muốn nói, cô nghe cũng không hiểu, quấy rầy người ta cái gì chứ. Nhưng cô đang nhàm chán không ngủ nổi, không để cho cô hài lòng thì đêm nay anh đừng hòng nghỉ ngơi.
“Được.” Phương Kiếm Bình bắt đầu đọc từ “Tự”, đọc xong giải thích cho cô ý nghĩa, sau đó mới bắt đầu đọc “Khổng tước đông nam phi”.
Trương Tiểu Phương nghe thấy “Thập lục tụng thi thư”, tròng mắt đảo đảo, thở ngắn thở dài: “Trước kia con người thật khổ, cái này cũng phải học, cái kia cũng phải học.”
Phương Kiếm Bình gật đầu: “Đúng vậy. Mười bảy tuổi thì phải lập gia đình.”
“Chúng ta ở đây vẫn tốt chán.”
Phương Kiếm Bình nhớ đến việc cô không biết giặt quần áo, không biết nấu cơm. Bây giờ còn cha mẹ làm cho, sau này cha mẹ cô già rồi, vậy cái gì cũng không biết làm, “Là cô sướng thôi. Người khác, chẳng nói đâu xa, chị họ Trương Tiểu Thảo của cô đó, mặc dù không học sâu hiểu rộng nhưng cũng phải học làm giày, học nấu cơm, may quần áo.”
“Đó là do chị ta muốn học.”
Phương Kiếm Bình biết ngay cô sẽ nói vậy: “Không chỉ cô ấy, tất cả các cô gái trong thôn đều phải học, chỉ có cô là không.”
“Mẹ tôi thương tôi, mẹ bọn họ không thương bọn họ.”
Lời này làm Phương Kiếm Bình không nói nổi.
Ở nông thôn vẫn tồn tại tư tưởng cũ, quá nửa dân làng cho rằng con gái đi lấy chồng chính là bát nước hắt đi - trọng nam khinh nữ. Ở độ tuổi như Trương Tiểu Phương, quả thực là các cô gái đều giống như Trương Tiểu Thảo vậy.
“Không phải hoàn toàn như vậy. Mẹ của các cô ấy muốn họ học là vì muốn họ có thể gả vào một nhà tốt.”
Trương Tiểu Phương quay sang nhìn anh.
Phương Kiếm Bình còn đang không biết sao cô ấy lại nhìn mình.
Trương Tiểu Phương: “Anh không tốt sao?”
Phương Kiếm Bình câm nín.
Trương Tiểu Phương cười thầm trong lòng, để xem sau này anh còn dám lừa gạt tôi không.
Phương Kiếm Bình không dám, không nghĩ tới vốn dĩ định giáo dục cô, thế nào kết quả lại là quàng cả bản thân mình vào.
Trương Tiểu Phương yên lặng đánh giá anh, sao lại không nói gì nữa?
Phương Kiếm Bình cảm thấy anh cần phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới nói, cô bé này quá khó lừa.
Lúc anh còn nhỏ có thông minh vậy không nhỉ?
Không nhớ nổi.