“Có muốn con dạy cho cha hay không?”
Bí thư chi bộ Trương ngẩn người một chút, sau đó vui mừng nở nụ cười, con gái ngốc nhà mình cuối cùng cũng hiểu chuyện được một lần rồi: “Không cần, cha biết đánh răng. Con nhanh đánh răng đi. Làm xong thì quay về phòng ngủ sớm đi. Trời lạnh như vậy thì đừng để bị lạnh đấy.”
Trương Tiểu Phương theo bản năng muốn nói, ông cũng đừng bận rộn làm việc quá muộn, nhưng lời nói đến bên miệng thì lại nhanh chóng thu lại, nguyên chủ sẽ không biết nói ra những lời này.
“Cha cũng đừng để bị lạnh nhé.”
Bí thư chi bộ Trương cười gật đầu: “Cha biết. Kiếm Bình, đừng để con bé chơi quá lâu.”
Phương Kiếm Bình: “Cháu biết.”
Trương Tiểu Phương nhịn không được nói thầm: “Con cũng không phải là trẻ con mà.”
Phương Kiếm Bình nói trong lòng, nếu là người lớn thì sẽ không nói mấy lời này: “Nhanh lên nào, trời nổi gió rồi.”
Trương Tiểu Phương đang muốn nói là đâu có đâu thì một cơn gió từ phía Bắc ập đến, cô nhịn không được run rẩy vài cái, cũng hít đầy một ngụm gió lạnh.
Kiếp trước, tuy rằng nhà của cô cách nơi này hơn nghìn dặm nhưng mà nhiệt độ ở hai khu vực cũng không chênh lệch lắm. Bây giờ, trời lại lạnh như vậy thì chẳng lẽ là bởi vì môi trường ở đây rất tốt, ít ô nhiễm chăng.
“Sao không đánh răng đi?” Phương Kiếm Bình kỳ quái: “Lại suy nghĩ lung tung cái gì thế?”
Trương Tiểu Phương thu hồi tầm mắt, lè lưỡi với anh một chút rồi lại bĩu môi.
Phương Kiếm Bình buồn cười: “Đừng nghịch ngợm nữa, để tôi đi đun thêm nước ấm.”
Trương Tiểu Phương không khỏi hỏi: “Anh đã đánh răng xong rồi à?”
“Đúng vậy, đã xong từ lúc cô đang suy nghĩ mấy chuyện xấu.”
Trương Tiểu Phương: “Tôi không có.”
“Được rồi, không có. Tôi oan uổng cô.” Phương Kiếm Bình bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng chơi nữa.”
Trương Tiểu Phương nói thầm: “Ai chơi chứ.”
Phương Kiếm Bình hơi há miệng, cuối cùng quyết định là vẫn đừng nên tiếp lời của cô nữa, nếu không thì cô có thể tiếp tục cãi nhau với anh đến bình minh.
Trương Tiểu Phương cũng không rảnh nói chuyện với anh, bởi vì cô nhớ đến một chuyện, hôm nay phải ngủ chung với Phương Kiếm Bình ----- Không đúng, là cùng nhau nằm trên một chiếc giường.
Tối hôm qua không phải là cô, cho nên không có chuyện gì xảy ra cả.
Ngộ nhỡ đêm nay cô mơ ngủ và đè Phương Kiếm Bình làm việc luôn thì về sau sao có thể ở chung hòa thuận được nữa.
Giả sử cô có thể nhịn xuống, nhưng ngộ nhỡ ngủ mơ nói mớ làm lộ ra thì sao?
Trương Tiểu Phương quyết định phải thăm dò tình hình kẻ địch trước.
Vào trong phòng, Trương Tiểu Phương đặt cốc tráng men và bàn chải đánh răng xuống, hai tay chắp ra sau lưng, ho nhẹ một tiếng, từ trên cao cúi đầu đánh giá người đang ngồi trước bếp lò để đun nước.
Phương Kiếm Bình thấy một loạt động tác của cô thì liền buồn cười: “Lại muốn làm gì thế?”
Trương Tiểu Phương lạnh mặt, giả vờ đang rất nghiêm túc: “Buổi tối anh ngủ có nói mơ, có nghiến răng, có ngáy ngủ không?”
“Nếu nói mơ, nghiến răng, ngáy ngủ thì sẽ như thế nào?Nếu không thì sẽ thế nào?” Phương Kiếm Bình hỏi.
Trương Tiểu Phương: “Nếu anh ngủ không ngoan ngoãn thì tôi sẽ, tôi sẽ đánh ngất anh một lần nữa.”
Phương Kiếm Bình vội vàng nói: “Cô dám!” Đầu của anh cũng không phải là nồi đồng cối đá.
Trương Tiểu Phương gật đầu: “Tôi dám chứ.”
Phương Kiếm Bình đau tim, lập tức sợ hãi, thành thật nói: “Tôi dính gối là sẽ ngủ say, ngủ liền một giấc đến sáng luôn.”
Trương Tiểu Phương không khỏi oán thầm, lòng dạ cũng rộng lớn thật đấy!
“Thật sự à?” Trương Tiểu Phương yên tâm, nhưng mà cô giả vờ như không tin lắm.
Phương Kiếm Bình: “Thật sự!”
Trương Tiểu Phương hài lòng: “Được rồi. Tôi cũng ngủ rất ngoan ngoãn. Nếu anh dám đạp tôi trong khi mơ ngủ thì đừng có trách tôi đánh anh đấy.”
“Cô đừng đạp tôi thì tốt rồi.”
Trương Tiểu Phương hừ một tiếng: “Lại khinh thường người khác rồi.” Sau đó đẩy cửa phòng ra và đi vào bên trong.
Phương Kiếm Bình nắm lấy cánh tay của cô: “Còn chưa rửa mặt và rửa chân mà tính chạy đi đâu thế?”
“Anh thật là phiền phức.” Trương Tiểu Phương bất đắc dĩ thở dài.
Phương Kiếm Bình biết cô nghe vào tai nên liền buông ra.
Trương Tiểu Phương buộc tóc đuôi ngựa rồi ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn thấy góc nghiêng xinh đẹp của anh thì lập tức nhịn không được nâng cằm lên nghiêng đầu quan sát anh.
Phương Kiếm Bình bị cô nhìn đến mức hơi hoảng hốt: “Cô lại muốn làm gì thế?”
“Ngoại hình của anh thật là đẹp, giống như một bông hoa vậy.”
Hô hấp của Phương Kiếm Bình đột nhiên ngừng lại, hai má hơi nóng lên, giấu đầu hở đuôi trừng mắt liếc cô một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu lại: “Đừng nói bậy nữa!”
Sau khi nói ra thì Trương Tiểu Phương có chút khẩn trương, đang muốn tìm một lý do để lừa gạt cho qua chuyện này thì thấy anh còn ngượng ngùng hơn cả cô, cũng không dám nhìn vào mắt cô, vì thế cô liền cảm thấy thả lỏng hơn: “Anh vốn dĩ rất đẹp mà.”
Phương Kiếm Bình hít sâu một hơi, cố gắng kiểm soát hơi nóng trên mặt: “Còn nói nữa thì đến đây nhóm lửa đi.”
“Được.” Kiếp trước, Trương Tiểu Phương cùng từng giúp bà nội nhóm lửa. Khi đó là ngày mùa, cha mẹ cô phải đi làm, mấy mẫu đất ở trong nhà chỉ còn hai vợ chồng già trồng trọt. Tuy rằng có thể thuê máy gặt nhưng mà vẫn cần phải có người trông.
Ông nội đi ra ruộng, còn bà nội thì cũng muốn nấu cơm xong sớm để xuống ruộng giúp đỡ ông, cũng chỉ có thể để cô giúp nhóm lửa.
Nhưng mà nguyên chủ thì lại không biết làm việc này.
Trương Tiểu Phương không tin là Phương Kiếm Bình dám để cho cô nhóm lửa: “Tránh ra.”
Phương Kiếm Bình: “Cô biết làm không?”
Trương Tiểu Phương giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để tôi thử xem.”
“Vậy thì thôi đi.”
Trương Tiểu Phương: “Đây là do chính anh không cần tôi nhóm lửa nhé.”
“Tôi không nói cô lười.” Phương Kiếm Bình thay cô nói ra: “Đi lấy chậu rửa mặt của tôi đến đây, chậu rửa mặt của cô thì giữ lại để rửa chân.”
Trương Tiểu Phương nhíu mày, giả vờ không vui, dựa vào cái gì mà chậu rửa mặt của cô lại dùng để rửa chân.
“Chậu của tôi mới hơn, chậu của cô rất cũ rồi.”
Trương Tiểu Phương lấy hai cái ra so sánh, cả hai chậu nước đều là chậu sắt bọc sứ, chậu của cô đã mẻ vài miếng sứ rồi, nhìn có vẻ như đã dùng được sáu, bảy năm rồi, chậu của Phương Kiếm Bình thì nhiều nhất mới dùng ba năm mà thôi. Hẳn là khi anh xuống nông thôn đã mua nó.
“Anh nói đúng, lần này nghe anh vậy.”
Phương Kiếm Bình lại buồn cười, bỗng nhiên giật mình phát hiện bản thân hôm nay đã cười nhiều hơn hai mươi năm trước cộng lại.
Nghĩ đến đây, Phương Kiếm Bình nhịn không được nhìn về phía Trương Tiểu Phương một chút.
Trương Tiểu Phương không biết anh làm sao, nhưng cũng không thể tùy tiện hỏi được, liền trợn to hai mắt hỏi ngược lại: “Nhìn anh thì có vẻ như anh không hài lòng hả? Anh thật là lắm chuyện.”
“Hài lòng. Nước đã nóng rồi, cô múc nước ngâm chân đi. Tôi sẽ tiếp tục đun thêm một chút, đun lâu thêm một lúc thì mới có thể làm giường đất ấm áp hơn được.”
Trương Tiểu Phương cho rằng cô nghe nhầm: “Ngâm chân?”
“Đúng vậy, ngâm chân trước khi ngủ thì cơ thể sẽ rất thoải mái.” Phương Kiếm Bình nói xong liền cảm thấy anh vẫn nên tự làm thì hơn.
Chờ đến khi giải thích rõ ràng cho cô thì nước trong nồi đã nóng bỏng đến mức không thể ngâm chân được.
Phương Kiếm Bình cầm chậu của cô, đổ đầy hơn nửa chậu rồi đặt ở bên cạnh chân cô: “Không cần tôi giúp cô cởi giày đúng không?”
Trương Tiểu Phương lườm anh một cái, cô đâu có ngốc đâu.
Phương Kiếm Bình đương nhiên biết cô không ngốc đến mức đó, cười cười lấy vải lau chân cho cô.
Trương Tiểu Phương nhận lấy mà trái tim của cô cũng run rẩy theo một chút.
Kiếp trước cô cũng thích ngâm chân, nhưng mà quá phiền phức, vừa phải chuẩn bị vải lau chân, vừa phải đun nước ấm, cho nên dứt khoát tắm rửa lâu hơn một chút, làm tròn lên thì cũng coi như đã ngâm chân rồi.
Lúc ấy cô liền có mơ ước, nếu có người nguyện ý chuẩn bị nước ngâm chân cho cô, cho dù ngoại hình của người đó chỉ bình thường thôi thì cô cũng sẽ chịu gả cho người đó.
Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Phương không khỏi nhìn anh một cái, thật là đẹp trai.
“Nhìn tôi làm gì? Nhìn chân của cô đi.” Phương Kiếm Bình ấn đầu cô xuống.
Trương Tiểu Phương thuận thế cúi đầu, cẩn thận nghĩ lại nội dung trong sách, trong đó có rất ít miêu tả về Trương Tiểu Phương ban đầu, tổng cộng chỉ có hơn 500 từ mà thôi. Hoàn toàn không thể hình dung ra được cảnh tượng hai bọn họ ở chung một chỗ.
Nếu không uy hiếp anh thì cô và Phương Kiếm Bình chắc sẽ luôn chung sống hòa thuận như hôm nay, anh hẳn là cũng rất vui vẻ cùng cô từ giả thành thật nhỉ. Nhưng mà cũng phải có một tiền đề, đó là cô phải trở nên thông minh hơn.
Nhưng mà cô cũng không thể cứ tỉnh dậy sau một đêm rồi nói với cha mẹ của cô rằng: “Con đã trở nên thông minh hơn.”
Cha của cô gần như chắc chắn sẽ cho rằng cô đã trở nên ngốc nghếch hơn trước.
Có vẻ như cô phải tìm một cơ hội có thể thuyết phục được tất cả mọi người. Nếu không, cho dù cha mẹ của cô tin tưởng thì những người khác ngược lại sẽ cho rằng cha mẹ của cô bị lây bệnh ngốc từ cô.
Trương Tiểu Phương không nhịn được vò đầu.
Phương Kiếm Bình từ chỗ mẹ vợ đã biết được Trương Tiểu Phương thích chơi nước, vẫn luôn dùng khóe mắt để lưu ý cô: “Da đầu ngứa ngáy à?”
Trương Tiểu Phương ngẩn người, xoay mặt đối diện với tầm mắt của anh thì mới ý thức được là anh đang nói chuyện với cô: “Không ngứa, tôi đang lo lắng một chuyện.”