Phương Kiếm Bình nghi ngờ rằng bản thân đã nghe nhầm: “Cho tôi hả?” Không khỏi chỉ ngón trỏ hướng vào bản thân.

Trương Tiểu Phương ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy, của tôi chính là của anh, của anh cũng chính là của tôi. Chúng ta là người một nhà mà.” Cô cố ý đánh giá anh một chút: “Lại ngẩn ngơ rồi hả? Cũng không thể tiếp tục ngốc nghếch như vậy được đâu. Nếu vẫn ngốc như vậy thì tôi không cần anh nữa.”

Trong lòng của Phương Kiếm Bình có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, anh lớn như vậy rồi mà chỉ có ông bà nội từng nói qua rằng của bọn họ cũng là của anh.

“Tôi cần cô được không?” Phương Kiếm Bình do dự một chút, sau khi nghĩ lại thì thấy cũng không phải không thể, chẳng qua chỉ là có thêm một cái bát, một đôi đũa mà thôi.

Trương Tiểu Phương khẽ nhíu lông mày, hơi giật mình một chút, hai tay của cô không khỏi nắm chặt lại, thật là tổn thọ mà, sao anh cái gì cũng dám nói thế.

Cô có tâm trí không minh mẫn, nhưng không phải ngốc đến mức không thể tự chăm sóc được bản thân và không hiểu được tiếng người.

Cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ không thể khống chế được bản thân mất, nếu thế thì thật có lỗi với Đảng và nhân dân, về sau còn mặt mũi nào mà gặp lại cha mẹ và đồng bào nơi quê nhà nữa.

Phương Kiếm Bình thấy cô nghẹn lời thì ngược lại thấy buồn cười: “Lại muốn nói tôi ngốc hay là nói không muốn chơi với tôi nữa à?”

“Không cho anh nữa!” Trương Tiểu Phương ôm cái hộp vào trong lòng, giống như một con thú nhỏ đang bảo vệ lương thực vậy: “Về sau cũng không cho anh dùng nữa.”

Phương Kiếm Bình: “Vậy dùng của tôi.”

Trương Tiểu Phương nghẹn họng: “Tôi ----- tôi đói bụng!” Nói xong liền nhảy xuống giường.

Phương Kiếm Bình thấy cô nóng nảy rồi nên không dám trêu đùa cô thêm nữa: “Cái hộp này thì sao? Có cần phải cất về chỗ cũ hay không?”

“Anh cất giúp tôi!” Trương Tiểu Phương xua tay, nói rất đương nhiên.

Phương Kiếm Bình: “Không sợ tôi lấy của cô à?”

Trương Tiểu Phương dừng lại, dùng sức chớp mắt để trấn an lại trái tim đang xao động, rồi xoay người lại, nghiêng đầu hỏi: “Sợ tôi đánh anh không?”

“Tôi sợ.” Phương Kiếm Bình cảm thấy cô sẽ không đánh anh.

Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, hoặc là trước kia anh không hiểu biết cô lắm, nhưng anh cảm thấy Tiểu Phương bây giờ không giống với trước đây.

Nhưng mà vẫn là khuôn mặt này, sức lực vẫn lớn như vậy.

Sao có thể không giống như trước đây được.

Phương Kiếm Bình cảm thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi.

Trương Tiểu Phương hòa một ván với anh, đắc ý nhướng mày: “Sợ thì ngoan ngoãn nghe lời.”

“Còn muốn ăn nữa không?” Cao Tố Lan chờ mãi mà không thấy người nào ra ngoài, nhịn không được hét lớn: “Tiểu Phương!”

Phương Kiếm Bình nhanh chóng trả lời: “Tới đây.” Bỏ luôn cả tiền của anh vào trong ngăn tủ rồi khóa lại, cất chìa khóa xong thì buộc dây giày rồi đi ra ngoài.

Trương Tiểu Phương chú ý tới trên hộp bánh quy có thêm một cuộn tiền nhỏ nhưng lại giả vờ như không phát hiện, sợ tiền của Phương Kiếm Bình ít quá, nếu hỏi thì anh sẽ xấu hổ không biết trả lời như thế nào.

Trương Tiểu Phương xoa tay rồi đưa đèn dầu cho anh: “Cầm lấy, chiếu sáng cho tôi.”

Phương Kiếm Bình thấy cô giả vờ bá đạo thì liền muốn cười, sao cô lại thú vị như vậy chứ.

Trương Tiểu Phương nghe thấy tiếng cười thì nhịn không được quay đầu lại xem.

Phương Kiếm Bình vội vàng thu lại nụ cười: “Nhanh lên, đồ ăn sẽ nguội mất.”

-----

Vào mùa đông, trời tối sớm, sau khi ăn xong cơm tối thì cùng lắm mới hơn sáu rưỡi, Phương Kiếm Bình không ngủ được, cũng cảm thấy có lẽ hai vợ chồng già cũng không ngủ được, liền nói về đề nghị muốn dùng vải thô để làm mấy đôi găng tay.

Cao Tố Lan hỏi: “Có phải việc nhào ngô khiến tay cháu đau, đúng không? Để sau này thím làm cho.”

Phương Kiếm Bình đã đồng ý với Trương Tiểu Phương là không được nhắc đến cô: “Có một chút. Cháu cảm thấy về sau cũng có thể dùng khi đi gặt lúa mì.”

Cao Tố Lan cười gật đầu: “Còn cần gì nữa không?”

Phòng bếp của nhà họ Trương được xây dựng trên nền đất, Phương Kiếm Bình liền tìm một cây gậy đốt lửa, vẽ “dụng cụ tuốt ngô” lên trên nền đất rồi hỏi: “Chú à, ở nông trường có bán loại dụng cụ này không?”

Bí thư chi bộ Trương khi tham gia quân ngũ cũng đã từng nhìn thấy vật dụng này ở nhà của đồng đội: “Hình như không có. Nhưng mà chú biết đồ vật này, chúng ta tự làm cũng không khó lắm.”

“Có thể hay không giúp cháu làm một cái? Cháu không muốn kéo chân mọi người.”

Bí thư chi bộ Trương cảm thấy dùng cái này để nhào ngô thì có hơi phiền phức, không nhanh bằng việc trực tiếp lấy hai bắp ngô chà xát với nhau. Nhưng cũng xem xét đến việc Phương Kiếm Bình chưa từng làm việc nhà nông trong mười mấy năm trước: “Sao lại không thể chứ. Để lúc sau chú sẽ bảo với bên kia một câu, dù sao thì mấy ngày gần đâu cũng phải lấy ít gỗ để xây nhà ở.”

Phương Kiếm Bình vừa nghe rằng việc này sẽ không tốn sức mấy thì liền yên tâm hơn: “Vậy chúng ta đi nấu nước để rửa mặt rửa chân nhé?”

Cao Tố Lan đã sớm chuẩn bị cho anh một thùng nước lạnh: “Nước ở chỗ này.” Sau đó bà nhìn về phía con gái nhà mình: “Kiếm Bình, nếu con bé không rửa sạch thì đừng để cho con bé trèo lên giường.”

Trương Tiểu Phương giả làm mặt quỷ với mẹ của cô: “Phương Kiếm Bình cũng không phải là của mẹ.” Nói xong liền nhảy nhót chạy ra ngoài.

Cao Tố Lan vội vàng gọi lại cô: “Cầm chậu với khăn mặt của con đã.”

Trương Tiểu Phương thở dài: “Mẹ thật là phiền phức. Cũng may mẹ là mẹ của con đấy.”

“Không phải mẹ của con thì con sẽ đánh mẹ hả?”

Trương Tiểu Phương đương nhiên không dám: “Con sẽ không gọi mẹ là mẹ nữa.”

“Vậy con gọi mẹ là gì?” Cao Tố Lan thuận miệng hỏi.

Phương Kiếm Bình cảm thấy sẽ gọi là kẻ ngốc thứ hai.

“Kẻ ngốc thứ hai.” Trương Tiểu Phương buột miệng nói.

Phương Kiếm Bình suýt nữa cắn phải lưỡi của mình, quả nhiên bị anh đoán trúng rồi.

Hôm nay tâm trạng của Cao Tố Lan không tệ, con gái vốn dĩ không gả ra ngoài được của nhà mình bây giờ đã có người chăm sóc rồi, cả ngày hôm nay đứa con gái ngốc này cũng không mắc sai lầm nào lớn cả, cho nên liền tha cho cô một lần: “Mẹ ngốc thì con đừng có nói chuyện với mẹ.”

“Con cũng không cần nói chuyện với mẹ. Mẹ sẽ hại con trở thành kẻ ngốc thứ tư.” Trương Tiểu Phương nói xong liền hừ một tiếng rồi chắp tay ra sau mông rời đi.

Bí thư chi bộ Trương nhắc nhở: “Khăn mặt, chậu rửa mặt.”

Trương Tiểu Phương chậc một tiếng: “Cha cũng cằn nhằn à.” Sau khi cầm được chậu rửa mặt và khăn mặt liền lập tức chạy đi.

Phương Kiếm Bình nhanh chóng đi theo cô ra ngoài: “Trời đã tối đen rồi, chậm một chút.”

Trương Tiểu Phương dừng lại.

Phương Kiếm Bình hơi bất ngờ và cũng có chút vui mừng, bởi vì cô quả thật có thể nghe hiểu được lời nói của người khác----- Không giống như dự đoán của anh, chỉ là tính tình của cô khá trẻ con, nhưng cũng không phải là người vụng về.

“Bàn chải và kem đánh răng của cô đâu? Để tôi dạy cô đánh răng.”

Trương Tiểu Phương hơi rùng mình trong lòng, suýt nữa quên mất chuyện này.

May mắn Phương Kiếm Bình nói trước. Nếu không, đợi lát nữa cô bóp kem đánh răng ra bàn chải thì Phương Kiếm Bình nhất định sẽ nghi ngờ. Cho dù không nghi ngờ gì thì cũng sẽ nhìn chằm chằm để nghiên cứu cô.

“Anh đi mua mà anh không biết để đâu à, còn hỏi tôi?” Trương Tiểu Phương bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật sự là kẻ ngốc thứ ba mà, không còn cách nào với anh nữa cả.”

Cao Tố Lan bị sặc nước bọt.

Nhìn thấy con gái nhà mình đi vào phòng thì nhịn không được quay sang bạn già hỏi: “Con bé nói người khác ngốc đến thuận miệng rồi hả?”

“Trước kia đều là những người khác nói con bé ngốc, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội để nói người khác thì bà cảm thấy thế nào?” Bí thư chi bộ Trương hỏi lại.

Cao Tố Lan tưởng tượng nếu là bản thân bà thì sao, sau đó liên tục lắc đầu, bà cũng không phải là đứa con gái ngốc nhà mình, suy nghĩ nhiều mấy chuyện đó làm gì.

“Ông nói xem, đến tối khi đi ngủ thì con bé sẽ không đá Kiếm Bình rơi xuống giường chứ?” Cao Tố Lan lại có một điều lo lắng mới.

Bí thư chi bộ Trương nhịn không được đánh giá bà một chút, chẳng nhẽ bạn già cũng bị ngốc rồi?

“Cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy? Một bên là tường, một bên là ngăn tủ, cho dù Tiểu Phương có đạp cậu ấy thì có thể rơi xuống chỗ nào được? Hơn nữa, ngày hôm qua cậu ấy bị con bé đánh ngất, hôn mê cả một đêm mà còn chưa rơi xuống đất thì hôm nay Kiếm Bình đã tỉnh táo rồi thì còn có thể để con bé đạp sao.”

Cao Tố Lan: “Tôi đây không phải là đang lo lắng con gái nhà mình sẽ giả vờ ngốc để gây sự sao?”

Bí thư chi bộ Trương không khỏi nói: “Bà như vậy mà còn nói là tôi chiều con gái?” Vừa lắc đầu vừa đứng dậy đi ra ngoài.

Cao Tố Lan theo bản năng hỏi một câu: “Đi đâu vậy?”

“Đến nhà của thằng sáu, mọi người thu dọn xong thì cứ ngủ trước đi.” Bí thư chi bộ Trương nhìn thấy con gái và Phương Kiếm Bình đang chuẩn bị đánh răng trong sân thì nhịn không được tiến lên: “Con gái, biết đánh răng không?”

Trương Tiểu Phương biết cha của cô không có ý gì khác, chỉ là lo lắng cô mà thôi: “Biết mà.”

“Biết thì tốt rồi, đánh răng đi.” Bí thư chi bộ Trương yên tâm xua tay.

Trương Tiểu Phương biết rõ còn cố hỏi: “Cha không biết đánh răng hả?”

Bí thư chi bộ Trương cảm thấy người làm cha như ông phải làm tấm gương tốt cho con gái, không thể nói là ông không mua kem đánh răng và bàn chải được: “Tí nữa cha trở về thì sẽ đánh răng sau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play