Trương Tiểu Phương vui vẻ nói: “Chỉ cần là mẹ nấu thì con đều thích ăn.”
Cao Tố Lan: “Lúc nào cần thì mới biết đến mẹ à?”
Trương Tiểu Phương lắc đầu: “Chơi với mẹ không vui chút nào.” Sau đó lôi kéo Phương Kiếm Bình: “Chúng ta đi nhanh đi, không đợi bà ấy nữa.”
Phương Kiếm Bình cũng không dám kéo cô, liền vội vàng đuổi theo.
Chú chín không khỏi liếc mắt nhìn Tiểu Phương một cái, thấy cô đi nhanh như giống, hình như có vẻ hơi tức giận: “Không có việc gì chứ?”
Cao Tố Lan: “Con bé thì có việc gì đâu. Bị chị nói trúng rồi nên không biết trả lời lại sao mà thôi. Chúng ta cũng về nhà thôi, hôm nay thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, có khi sắp có tuyết đấy.”
Vương Thu Hương tính toán ngày tháng một chút, hôm nay là mùng tám, trận tuyết đầu tiên của năm ngoái là vào khoảng 20 tháng 10, năm kia thì không có tuyết rơi, nhưng đến cuối tháng 10 thì cũng lạnh cóng rồi: “Nhanh lên.”
Cao Tố Lan ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, không nhìn thấy một ngôi sao nào trên bầu trời cả, cảm thấy đến đêm nay chắc thời tiết sẽ thay đổi.
Về đến nhà thì bà phải đi lấy chăn bông mới được.
Phương Kiếm Bình nói: “Thím, cháu có chăn.”
“Chăn kia của cháu đã dùng trong nhiều năm rồi, đắp không còn thoải mái nữa. Ban đêm lạnh thì đắp chăn này lên trên. Đâu là chăn mới năm nay thím mới làm.” Cao Tố Lan đặt chăn lên giường: “Để thím giúp cháu trải nhé?”
Phương Kiếm Bình vội vàng nói: “Không cần.” Sợ rằng mẹ vợ chăm chỉ lại muốn giúp đỡ, nên lập tức trải chăn của anh và Trương Tiểu Phương ra đặt song song với nhau.
Cao Tố Lan thấy gối đầu cũng được đặt song song, vừa hài lòng lại nhịn không được có chút lo lắng, sợ con gái nhà mình ngủ đến nửa đêm sẽ chui vào ổ chăn của Phương Kiếm Bình.
Nhìn ngoại hình tuấn tú của Phương Kiếm Bình dưới ánh đèn vàng thì Cao Tố Lan lại cảm thấy bản thân mình đã suy nghĩ nhiều. Con nhà người ta đẹp trai như vậy, còn là người thành phố, chưa nói đến chuyện con gái nhà mình là kẻ ngốc, cho dù có tâm trí minh mẫn thì người ta cũng chướng mắt. Hơn nữa, tối hôm qua hai người đều cởi sạch nằm cạnh nhau rồi, nếu xảy ra chuyện gì thì còn chờ đến sau này hay sao.
“Lát nữa, thím sẽ lấy cho hai đứa một chai nước rỗng, lúc sau lại xách thêm một xô nước và dùng nồi ở bên ngoài để đun nước rửa mặt rửa chân, lại đun thêm một bình nước sôi, như vậy thì giường đất của hai đứa sẽ luôn ấm áp.”
Muốn nói đến lợi ích duy nhất khi ở nông thôn thì chính là mùa đông không cần sợ lạnh khi ngủ.
Trước kia khi ở nhà thì vào mùa đông anh luôn phải nhét vào trong ổ chăn ba túi chườm nóng.
Xuống nông thôn cũng có thể làm vậy nhưng Phương Kiếm Bình sợ người khác nói, cho nên vào ngày xuống nông thôn đã hạ quyết tâm lưu lại túi chườm nóng ở nhà.
Phương Kiếm Bình đã dự tính là sẽ giữ ấm bằng cách run rẩy trong chăn, kết quả thì ở điểm thanh niên trí thức, tất cả mọi người đều ngủ trên giường đất.
Điểm này khiến cho Phương Kiếm Bình có ấn tượng rất tốt đối với nông thôn, không giống như những người khác khi vừa xuống nông thôn sẽ có nhiều thứ không quen, chê phân heo hôi thối, ngại bụi bặm quá nhiều.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gần đây trời có chuyển lạnh nhưng cũng chưa đến mức phải làm nóng giường đất, Phương Kiếm Bình cũng ngại việc này cho nên mấy ngày nay anh đều phải mặc quần áo thu đông khi đi ngủ.
Cao Tố Lan vừa nói ra lời này thì trong lòng của Phương Kiếm Bình cũng rất vui vẻ, cười nói: “Cháu biết rồi. Thím cứ đi bận việc của mình đi.”
“Vậy thím đi nấu cơm nhé?” Cao Tố Lan đi ra ngoài thì nhìn thấy cá trên bàn bếp: “Kiếm Bình, cá sẽ treo ở trong phòng của chúng ta. Lúc sau Tiểu Phương không thấy cá đâu thì cháu giải thích với con bé một chút. Để thím nói thì con bé sẽ cằn nhằn thêm.” Bà vừa đi ra vừa gọi Trương Tiểu Phương vào phòng bếp để nhóm lửa.
Bí thư chi bộ Trương không khỏi nói: “Bà cũng không sợ con bé đốt luôn phòng bếp à. Tiểu Phương, đi chơi với Kiếm Bình đi.”
“Vâng!” Trương Tiểu Phương sôi nổi đi vào phòng đối diện.
Cao Tố Lan nhịn không được nói một câu: “Cái gì cũng không học, cái gì cũng không làm, ông còn có thể nuôi con bé cả đời sao?”
Bí thư chi bộ Trương: “Nuôi không được cả đời, đến khi tôi chết thì sẽ cho con bé uống thuốc và mang con bé cùng đi. Vậy có được không?”
Cao Tố Lan nâng tay lên: “Ông thật là ----- tôi không cằn nhằn ông nữa. Con bé không nhóm lửa thì là ông nhóm à?”
“Có ngày nào không phải do tôi nhóm lửa à?” Bí thư chi bộ Trương hầm hừ đi vào phòng bếp.
Cao Tố Lan thở dài, ông già này thật là.
Phương Kiếm Bình còn nói là con gái ngốc như vậy đều là do bà đánh. Nhưng mà theo bà thấy thì là do ông già này chiều quen rồi.
Đầu không bị rỉ sét, không bị ngốc mới là lạ.
Cao Tố Lan lắc đầu, đi vào hỏi: “Tôi thấy còn lại không ít canh gà, dùng canh gà để nấu bắp cải được không?”
“Đừng bỏ quá nhiều, mỗi người một chén là được.”
Cao Tố Lan cũng không nỡ bỏ quá nhiều nguyên liệu, nhưng mà nghĩ đến hai đứa trẻ tiêu hóa nhanh, khi làm nóng canh gà thì lại đặt một vài cái bánh ngô lên trên.
“Hôm nào bớt chút thời gian làm bánh rán đi? Đỡ phải cứ ba ngày hai lần hấp đi hấp lại.”
Bí thư chi bộ Trương lắc đầu: “Đừng làm loại bánh đó, quá khô. Nấu thêm chút canh nóng rồi bẻ bánh ngâm vào trong canh, ăn như vậy sẽ khiến cả người nóng hổi và ngủ cũng ngon hơn.”
Nói về ngủ thì Cao Tố Lan lại nhớ đến phòng ngủ ở đối diện: “Tôi thấy Kiếm Bình không ngại ngủ trên cùng một giường với Tiểu Phương. Ông nói xem, mỗi ngày đều ngủ chung một giường thì liệu có ngủ ra tình cảm được không?”
Bí thư chi bộ Trương chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, không nói chuẩn được.
“Mấy thanh niên trẻ tuổi không thể giấu được chuyện trong lòng đâu, nếu thấy tình hình không đúng thì liền tách bọn nhỏ ra. Nếu thực sự có một ngày như vậy, Kiếm Bình ngủ nhưng không muốn chịu trách nhiệm thì chúng ta cũng không cần lo lắng.”
Cao Tố Lan nghe không hiểu.
Về chuyện có thể xảy ra giữa con gái và Phương Kiếm Bình thì bí thư chi bộ Trương đã từng cân nhắc rồi: “Nếu cậu ấy nguyện ý từ giả thành thật với Tiểu Phương thì chứng tỏ Tiểu Phương nhà ta đã trở nên thông minh hơn. Sức lực của con bé lớn như vậy, người lại thông minh hơn thì cho dù cả đời không lấy chồng cũng sẽ không có ai dám bắt nạt con bé.”
Cao Tố Lan ngẫm lại: “Ông nói đúng.” Dừng lại một chút rồi nói: “Bây giờ còn chưa xảy ra, có nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì cả. Đúng rồi, mấy căn phòng ở điểm thanh niên trí thức thì bao giờ sẽ bắt đầu xây?”
“Một lúc nữa tôi sẽ đi tìm bọn thằng sáu. Phải nhân dịp thời tiết còn chưa đóng băng thì nhanh chóng xây dựng cho xong. Nhưng mà không có ngói. May là mùa đông cũng ít mưa, dùng cỏ tranh thì cũng có thể chống đỡ được một chút.”
Cao Tố Lan hỏi: “Không mua à?”
Bí thư chi bộ Trương lắc đầu: “Tiền của thôn không thể động vào. Tôi còn đang tính toán mua đường ống nước, sau này khi có hạn hán thì sẽ dùng máy kéo để tưới nước. Nếu quá đắt thì mua thêm cái cày hoặc cái bừa. Bên nông trường nếu cảm thấy nhà ở đơn sơ thì chính bọn họ bỏ tiền ra mà mua ngói. Cứ để bọn họ cảm thấy thôn của chúng ta có tiền thì có khi về sau sẽ nhét hết thanh niên trí thức cho thôn chúng ta.”
Cao Tố Lan cũng đồng ý rằng không nên lộ chuyện tiền bạc ra ngoài. Nhìn thấy nồi nước đã sôi thì nhanh chóng lấy bánh ngô ra rồi bỏ cải trắng đã cắt vào trong, lại bỏ thêm một ít miến khoai lang do nhà làm vào.
Bí thư chi bộ Trương nhét lõi ngô vào trong bếp rồi đi ra ngoài gọi con gái vào ăn cơm.
Trương Tiểu Phương đẩy tiền đến trước mặt Phương Kiếm Bình.
Phương Kiếm Bình không hiểu ra sao.
Lúc trước nghe Trương Tiểu Phương nói cô có tiền, Phương Kiếm Bình còn nghĩ rằng chỉ là mấy đồng tiền lẻ một xu hai xu mà thôi.
Vừa rồi khi Trương Tiểu Phương đi vào phòng cũng không biết bị làm sao, đi vòng quanh giường quan sát một lúc, sau đó lại trèo lên giường đất mở ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một hộp bánh quy.
Mở hộp ra thì bên trong toàn bộ đều là tiền.
Một xu có, năm xu cũng có, ngay cả mười đồng cũng có.
Phương Kiếm Bình nhịn không được nghi ngờ rằng tất cả tiền của nhà họ Trương đều đang ở trong này.
Giúp cô tính toán một chút, không đủ một trăm đồng tiền. Phương Kiếm Bình xác định đây không phải là toàn bộ tài sản của nhà họ Trương. Nhưng mà bằng này tiền cũng không phải là số ít. Giống như Vương Thu Hương nhà hàng xóm không làm được nhiều việc bằng Trương Tiểu Phương, có hai đứa con nhỏ còn chưa thể giúp trong nhà làm việc, vì vậy trong hai năm cũng chưa chắc có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy.
Phương Kiếm Bình vốn định bảo cô cất kỹ đi: “Làm sao vậy?”
Trương Tiểu Phương: “Đưa cho anh đấy.”