Chú năm và chú chín đi cùng với bí thư chi bộ Trương nên đã chậm trễ không làm việc rồi, khi chú sáu đến kiểm tra ghi chép lại công điểm thì chắc chắn sẽ không khách khí gì cả. Ai mà biết ông ấy thực sự quan tâm đến anh cả hay là đang muốn nhân cơ hội để lười biếng chứ.
Tạ Lan và Vương Thu Hương muốn làm nhiều hơn một chút, sau đó lại thương lượng với chú sáu để cho ông ấy có thể ghi thêm một chút công điểm.
Nhưng mà công việc nhào ngô này thật sự rất tốn sức.
Vương Thu Hương nhịn không được hỏi một câu: “Bọn họ còn sẽ trở về nữa hay không?”
“Thôn của chúng ta rộng như vậy, từ bên này đi đến điểm thanh niên trí thức thì cũng phải mất hơn nửa tiếng rồi.”
Vương Thu Hương không khỏi nói: “Thôn quá lớn cũng có điểm không tốt.”
Tạ Lan: “Thôn nhà mẹ đẻ của Tiểu Vương nhà cô cũng không lớn mà, sáu mươi, bảy mươi hộ dân mà chỉ có một tiểu đội sản xuất, có đi đánh nhau với các thôn khác cũng đánh không thắng.”
“Đó là bọn họ cậy nhiều người bắt nạt ít người.”
Tạ Lan thấy bà ta còn cứng miệng liền nói: “Lần sau khi hạn hạn, đi cướp nước mà không cướp lại người khác thì đừng có nhờ anh cả ra mặt giúp nhà mẹ đẻ của cô giải quyết nữa nhé.”
Vương Thu Hương lập tức không còn lời nào để nói.
Bốn phía yên tĩnh lại, Tạ Lan nghe thấy có tiếng bước chân, bà ta ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, thấy tất cả mọi người đều đang nhào ngô. Tạ Lan lại quay đầu nhìn ra ngoài thì thấy bí thư chi bộ Trương đang dẫn hai người em họ của ông đi vào trong.
Tạ Lan đập Vương Thư Hương một chút.
Vương Thu Hương nhìn thấy liền hỏi: “Anh cả, không có chuyện gì chứ?”
Mọi người đang vội vàng nhào ngô cũng dừng lại, chờ bí thư chi bộ Trương tiến vào thì tất cả đều trông mong nhìn ông.
Bí thư chi bộ Trương thấy vậy liền không dám vòng vo nữa: “Không có việc gì. Bảo tôi đi thu dọn một ít chăn bông cho hai người bọn họ.”
Cao Tố Lan hỏi: “Việc này còn phải bảo ông làm à?”
Bí thư chi bộ Trương nói: “Nói cho tôi biết chuyện của hai người bọn họ có ảnh hưởng rất tồi tệ, trên cục đã quyết định tạm giam mười ngày.”
“Tồi tệ mà chỉ mới giam mười ngày? Không phải nửa tháng à?” Vương Thu Hương kêu lên sợ hãi.
Bí thư chi bộ Trương nói: “Nửa tháng chỉ là tôi dự đoán mà thôi.”
Chú năm vẫn còn nhớ đến lời nói lúc trước của ông: “Còn phải xây thêm nhà ở nữa không?”
Bí thư chi bộ Trương gật đầu: “Cứ xây thêm nhà trước. Hai người bọn họ muốn kết hôn thì để cho bọn họ dọn ra ở riêng, nếu không kết hôn thì tiếp tục ở lại điểm thanh niên trí thức.”
Phương Kiếm Bình không khỏi nhíu mày, chuyện này không giống như đã bàn lúc trước.
Bí thư chi bộ Trương cũng muốn hai người đó ở riêng. Nhưng khi đi trên đường thì lại cảm thấy không làm vậy được, hai người bọn họ không biết sẽ ở lại thôn trong bao lâu nữa, nếu tầm ba hoặc năm ngày thì còn được, nhưng nếu ba hoặc năm tháng thì nếu hai người đó muốn làm việc gì thì cũng khó có ai biết được.
“Ở điểm thanh niên trí thức có nhiều người, có thể giúp chúng ta nhìn chằm chằm Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên.”
Phương Kiếm Bình đã hiểu: “Chú nói đúng.”
Phía Đông, phía Bắc và phía Tây của thôn họ Trương đều là ruộng. Thôn gần nhất cũng cách nơi này khoảng hai ba dặm. Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên nếu muốn chạy đi theo ba hướng này thì chắc chắc không thể trốn thoát.
Hai người bọn họ nếu muốn mua công cụ để làm chuyện xấu thì chỉ có thể đi về phía nông trường ở phía Nam để đặt mua, cũng chính là thị trấn Thanh Hà trước kia.
Tất cả mọi người trong phòng này đều ở đội bốn, sống ở phía Tây của thôn, gần điểm thanh niên trí thức nhất.
Bí thư chi bộ Trương liền nói với bọn họ: “Mọi người vào lúc sáng sớm và đêm thì chú ý hơn một chút, nếu ai phát hiện ra bọn họ đi về phía nông trường thì lập tức nói cho tôi biết.”
Vương Thu Hương: “Sao vậy?”
Bí thư chi bộ Trương nói: “Để đề phòng có chuyện xảy ra. Tuy rằng tôi cảm thấy Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên trải qua chuyện lần này thì sẽ không dám tự cho rằng bản thân thông minh nữa. Nhưng mà chúng ta cũng không thể vì vậy mà sơ suất được.”
Trương Lai Phúc nhịn không được nói một câu: “Đưa đi cho bớt việc.”
“Đây không phải là do tạm thời không đưa đi được sao. Mọi người chú ý một chút.” Bí thư chi bộ Trương ngồi xuống: “Đều nhào nhanh lên. Trước tháng Chạp phải làm xong rồi, khi đó tôi sẽ lái máy kéo và chở đi nông trường để xay bột ngô.”
Cứ đến những ngày cuối năm thì người đến nông trường để xay bột ngô sẽ đặc biệt nhiều.
Tuy rằng sử dụng máy để xay bột ngô cần phải trả tiền, nếu không dùng máy thì phải dùng trâu bò trong thôn để kéo máy xay, nhưng mà phải đến ngày 15 tháng giêng mới có thể làm cái này. Vì vậy, những nhà có chút dư dả tiền bạc thì đều lựa chọn dùng máy móc để xay.
Nhưng dùng tay kéo xe ngô lên nông trường thì quá mệt mỏi rồi.
Mặc quần áo mỏng trong tiết trời mùa đông mà khi kéo được mấy túi ngô lên nông trường thì cũng mệt đến mức đổ đầy mồ hôi rồi.
Lời nói của bí thư chi bộ Trương khiến cho mọi người lập tức nhiệt tình hơn rất nhiều.
Bốn giờ rưỡi, khi sắc trời đã hơi tối thì mọi người mới tan làm, chú sáu Trương đến đây, nhìn thấy đống lõi ngô đang chất đầy thì không khỏi hỏi: “Nhiều như vậy à?”
Vương Thu Hương lập tức nói: “Đương nhiên, ai giống đội của các anh, lề mề chậm chạp hơn cả sinh con nữa.”
Chú sáu Trương lớn hơn bà ta gần mười tuổi, không tiện so đo với bà ta, liền hỏi anh cả: “Những lõi ngô này bây giờ chuyển ra ngoài luôn hay là để đến ngày mai mới dọn dẹp?”
Bí thư chi bộ Trương nói: “Sáng mai mấy người chúng ta lại kiểm tra một chút, xem có cái nào chưa nhào sạch sẽ không, sau đó mỗi nhà bê về một bao tải. Không thể cứ chất đống trong sân được, chỉ cần có một mồi lửa thì tất cả sẽ thiêu rụi mất.”
Chú sáu Trương gật đầu: “Vậy để em thông báo xuống.” Sau đó nhìn vào trong phòng một chút, thấy số lượng ngô nhào được của đội bốn khá nhiều nên liền trực tiếp ghi công điểm.
Tạ Lan còn nhớ rõ lời nói của Trương Tiểu Phương: “Không đếm xem chúng ta đã nhào bao nhiêu à?”
Chú sáu Trương nói: “Chỉ cần liếc mắt một cái thì tôi đã biết là chị dâu Năm hôm nay làm nhiều hơn hôm qua tận một phần ba.”
Lời vừa nói ra thì Tạ Lan xấu hổ: “Chú có ý gì vậy?”
Chú sáu Trương cười hỏi lại: “Chị nói xem?”
Tạ Lan trừng mắt liếc ông ấy một cái, sau đó hùng hổ đi về nhà.
Chú năm Trương vội vàng nhỏ giọng nói: “Đừng chấp bà ấy, phụ nữ cứ vậy ấy mà."
Tạ Lan dừng lại hét lên: “Có đi về hay không!?”
Chú năm chạy nhanh đuổi kịp.
Trương Tiểu Phương hừ một tiếng: “Chú năm thật là hèn nhát.”
Cao Tố Lan trừng mắt liếc nhìn cô một cái: “Con bớt tranh cãi đi. Chọc giận bà ta thì lúc đó người ta sẽ mặc kệ con có ngốc nghếch hay không, có phải là con cháu hay không đấy.”
“Bà ta còn dám đánh con à?” Trương Tiểu Phương hỏi.
Cao Tố Lan lập tức không nói gì.
Chú sáu Trương trước kia còn rất đồng tình với anh họ cả nhà mình, số mệnh thật là khổ. Cũng không thích Tiểu Phương và mẹ của cô, một người là kẻ ngốc còn một người thì có cái bụng không chịu cố gắng.
Hôm nay chú sáu Trương lại có chút đổi mới, còn cảm thấy đúng là người ngốc thì có phúc của người ngốc.
Một người con rể là Phương Kiếm Bình đã có thể bằng ba đứa con trai của nhà khác rồi. Nếu mấy đứa con trai kia còn giống như hai anh họ của ông ta thì anh còn tốt bằng một trăm người như vậy.
Chú sáu Trương cười nói: “Bà ta không dám đánh cháu đâu. Về sau nếu bà ta còn bắt nạt cháu thì cứ nói với chú Sáu, chú Sáu sẽ giúp cháu.”
Trương Tiểu Phương cẩn thận suy nghĩ thêm về chú sáu, ông ta cũng không ít lần bắt bẻ nguyên chủ, ghét bỏ cô chỉ sau chú hai mà thôi: “Vậy trước kia vì sao chú không giúp cháu?”
Chú sáu Trương xấu hổ.
Phương Kiếm Bình cảm thấy không thể tiếp tục nói thêm nữa, nếu không thì cô có thể làm cho tất cả mọi người nghẹn họng, không biết nói gì để chống đỡ cho sự xấu hổ của mình.
“Tiểu Phương, có đói bụng hay không?”
Trương Tiểu Phương dù sao cũng không phải là nguyên chủ, nghe hiểu ý tứ của anh, lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Đói. Mẹ, buổi tối có nấu cơm nữa không?”
Lương thực không có nhiều, nếu như không làm công việc gì quá mệt mỏi thì rất nhiều gia đình sẽ không ăn cơm vào buổi tối.
Dù ba người nhà họ Trương làm được nhiều, kiếm được nhiều, nhưng cũng không nỡ ăn ba bữa một ngày. Vẫn phải tiết kiệm lương thực để đề phòng xảy ra trường hợp xấu.
Cao Tố Lan: “Nấu súp bắp cải nhé?”
Trương Tiểu Phương thích ăn rau cải, nhưng không thích ăn bắp cải trắng. Đặc biệt là bắp cải trắng được thái nhỏ ra để nấu canh thịt dê cũng không ngon, cắt miếng lớn để làm bắp cải giấm chua cũng không ngon.
Nhưng bây giờ cũng không phải là kiếp trước, cô không thể kén chọn được.