Vương Thu Hương đau tim.

Một sự im lặng ngắn ngủi xuất hiện trong phòng.

Sau khi Tạ Lan phản ứng lại thì vui vẻ vỗ đùi, trước kia sao không phát hiện ra cô ngốc này lại thú vị như vậy chứ.

Vương Thu Hương vừa xấu hổ vừa tức giận, hận không thể bắt lấy cô và đánh cho một trận.

Đáng tiếc bà ta không dám.

Cao Tố Lan chú ý tới biểu cảm của bà ta, sợ rằng bà ta sẽ bắt nạt con gái sau lưng mình nên liền mắng Trương Tiểu Phương: “Nói bậy gì vậy, không hiểu chuyện!” Nói ra xong thì chính bản thân bà cũng không nhịn được cười.

Bà Tư thì lại nhịn không được vỗ nhẹ Tiểu Phương: “Đứa nhỏ này có vẻ như thật sự giống như Kiếm Bình nói, là một người thông minh trong vỏ bọc ngu ngốc.”

“Đương nhiên.” Trương Tiểu Phương đắc ý nâng cao cằm.

Cao Tố Lan nhìn thấy cô như vậy thì liền đau đầu: “Làm gì có ai tự nói bản thân thông minh chứ.”

Trương Tiểu Phương nói to: “Có con!”

Cao Tố Lan nghẹn họng, nói không ra lời.

Vương Thu Hương thấy mẹ ruột của cô cũng có đãi ngộ giống bà ta thì trong lòng lại thoải mái: “Đúng là đồ ngốc!”

Trương Tiểu Phương lại cầm lõi ngô lên muốn đập bà ta.

Phương Kiếm Bình cảm thấy đã tạm được rồi, lại làm việc ngốc nữa thì thật sự sẽ chọc cho người khác phiền chán, vì thế liền nắm lấy cổ tay của cô: “Nhanh chóng tách ngô đi. Cô xem tất cả mọi người không có ai dừng lại cả, chỉ có mình cô chơi thôi.”

Trương Tiểu Phương nhìn xung quanh một vòng, trong một căn phòng dài có ba gian đang có rất nhiều người nhào ngô: “Phương Kiếm Bình, anh không hiểu.” Nói xong còn hơi lắc đầu.

Phương Kiếm Bình biết ý của cô là gì, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy thì anh cũng không muốn thừa nhận bản thân là kẻ ngốc thứ ba.

“Cô có thể nói cho tôi hiểu không?”

Trương Tiểu Phương suy nghĩ một lúc rồi bất đắc dĩ nói: “Có thể.”

Cao Tố Lan rất muốn nói, không hiểu thì cứ không hiểu thôi, đừng có miễn cưỡng như vậy. Nhưng sau đó suy nghĩ lại về tính cách của con gái ngốc nhà mình thì nếu bây giờ bà mở miệng, mục tiêu của cô chắc chắn sẽ chuyển sang phía bà, cho nên chỉ dựng tai lên và lắng nghe xem cô sẽ nói bừa cái gì, cũng có thể ngăn cản kịp thời.

Lại không biết rằng những người khác cũng đang dựng tai lên, chờ đợi Tiểu Phương ngu ngốc sẽ nói ra những lời bất ngờ gì.

Trương Tiểu Phương nhìn lướt qua mọi người: “Người chậm chạp thì cần phải bắt đầu sớm.”

Mọi người theo bản năng muốn hỏi nói câu “Người chậm chạp cần phải bắt đầu sớm” là có ý gì. Nhưng mà câu nói này quá quen thuộc rồi, một bà lão 80 tuổi cũng biết rằng câu này có nghĩa là gì.

Đợi đến lúc mọi người phản ứng lại thì đồng loạt quay sang nhìn Trương Tiểu Phương, muốn nói rồi lại thôi, sắc mặt của tất cả mọi người đều rất phức tạp.

Dựa vào chuyện Trương Tiểu Phương đã ngốc gần mười tám năm, mọi người ở đây cũng không nghi ngờ rằng cô có phải đã bị ma quỷ bám vào người hay không mà lại đột nhiên nói ra những lời như vậy. Mà là đang muốn đánh cô nhưng lại sợ bị đánh trả, muốn mắng cô mà lại không dám mắng ----- chỉ có thể nghẹn!

Chỉ có Phương Kiếm Bình tò mò: “Lại nghe ai nói câu này vậy?”

“Trẻ con và giáo viên trong thôn.” Trương Tiểu Phương nói đương nhiên.

Cao Tố Lan hỏi: “Con lại đến trường học lúc nào vậy?”

Nguyên chủ không thích đi học, nhưng cô ấy lại rất thích đến trường học để chơi, bởi vì có rất nhiều người ở đó.

Trước đây, khi bí thư chi bộ Trương gửi cô ấy đến trường học thì nếu không phải chống đối lại giáo viên thì cô ấy cũng bắt nạt bạn cùng lớp, còn xé sách làm cánh hoa để rải ra chơi. Sau đó, khi không cho cô ấy đi nữa, không còn bạn cùng tuổi để chơi cùng thì cô ấy lại ba ngày hai lần chạy đến trường học, làm náo loạn đến mức tất cả các lớp từ lớp một đến lớp năm không thể nào học tập được.

Hiệu trưởng không còn cách nào khác, đành phải đi tìm bí thư chi bộ Trương. Ông liền dẫn mấy anh em nhà mình đi xây một bức tường bao quanh trường học.

Trường học đó nằm ở phía Tây Bắc, nằm ở hướng trái ngược với kho lương thực, một cái ở phía Đông, một cái ở phía Tây, nằm ở hai đầu của thôn họ Trương.

Trương Tiểu Phương lắc đầu: “Con không đến trường học.”

Cao Tố Lan không tin, nhưng bà biết là con gái nhà mình không muốn nói thì có hỏi cũng không thể hỏi được gì: “Không được đến trường học nữa, con phải đi làm việc.”

“Con biết mà.” Trương Tiểu Phương trả lời dứt khoát.

Tạ Lan nhịn không được lẩm bẩm với Vương Thu Hương: “Nhìn như vậy cũng không thấy ngốc lắm mà. Sẽ không thật sự là bên trong thông minh, bên ngoài giả ngu đấy chứ?”

Vương Thu Hương sợ cô, không dám nói xấu cô, sợ cô nghe thấy nên liền nhỏ giọng hỏi: “Chị nghĩ rằng việc này có khả năng hay không?”

Tạ Lan đánh giá Trương Tiểu Phương một chút, sau đó lập tức thu lại tầm mắt, sợ bị cô phát hiện: “Khó mà nói. Cũng có người từng nói là trước đây tâm trí của con bé không được minh mẫn là bởi vì còn chưa phát triển, chờ đến lúc trưởng thành thì sẽ tốt hơn.”

“Lời này mà chị cũng tin à? Thông minh mà còn có thể ném phân dê vào miệng bà nội nhà mình à?” Vương Thu Hương vừa nói vừa cười lắc đầu.

Tạ Lan tò mò hỏi: “Chuyện lúc nào vậy?”

“Giữa trưa nay, bà ấy ở trước cửa nhà anh cả mắng lâu như vậy mà, chị không nghe thấy gì à?”

Tạ Lan có nghe thấy nhưng bà ta không dám chọc vào bác gái cả này, cho nên cực kỳ tò mò nhưng cũng không dám thò đầu ra: “Lúc đó chị đang nấu cơm, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vương Thu Hương kể lại đại khái sự việc.

Tạ Lan nghe được Trương Tiểu Phương ngồi trên đầu tường ném phân dê xuống thì lập tức nhịn không được nói một câu: “Khó trách ném chuẩn như vậy. Cô nói xem, có phải là tâm trí của con bé đã sớm minh mẫn rồi không, ỷ vào việc chúng ta không biết gì nên giả heo ăn thịt hổ?”

Vương Thu Hương lại nghĩ đến chậu phân dê kia rồi lắc đầu, người thông minh thì không ai lại làm ra chuyện dùng tay không bốc phân lên cả: “Chị suy nghĩ nhiều rồi.”

“Không cần biết là thật hay là giả, sau này phải tránh xa con bé một chút,”

Vương Thu Hương: “Chị có tránh xa con bé cũng vô dụng. Chị phải tránh xa cháu rể của chị ra mới đúng.”

Tạ Lan cảm thấy xấu hổ, nhịn không được trừng mắt liếc bà ta một cái.

Vương Thu Hương “hừ” một tiếng, quay đầu đi chỉ để lại một góc mặt cho bà ta.

Trương Tiểu Phương nghe thấy âm thanh hừ lạnh thì liền liếc mắt nhìn hai người một cái, thấy hai người lại xảy ra mâu thuẫn thì trong lòng cũng cực kỳ vui vẻ.

Trộm vui trong một lúc, lại dịch lại gần Phương Kiếm Bình một chút.

Phương Kiếm Bình chú ý đến anh vừa hoạt động thì liền chạm vào cánh tay của Trương Tiểu Phương, liền nhịn không được hỏi một câu: “Ngồi gần như vậy để làm gì?”

Trương Tiểu Phương không để ý đến anh, mà là nói với mẹ của cô: “Mẹ, ngồi ở đây.”

Cao Tố Lan chuyển đến bên cạnh con gái: “Lại làm gì nữa?”

Trương Tiểu Phương nhào ngô rất nhanh, không quan tâm đến việc chú Sáu nhà cô lúc sau có thể đếm chính xác số công điểm hay không, dù sao có cô giúp đỡ thì người khác cũng không thể nói gì.

“Con muốn ở bên cạnh mẹ mà. Mẹ không muốn ở cùng một chỗ với con à?”

Cao Tố Lan nghe lời nói ngây thơ này thì rất ghét bỏ: “Mẹ sợ rằng sẽ bị con làm cho tức chết.”

“Vậy để con bảo Phương Kiếm Bình kiếm cho mẹ một cái chậu vỡ là được rồi.”

Cao Tố Lan theo bản năng muốn hỏi kiếm cái đó làm gì, nhưng lời đến bên miệng thì lập tức không thể nói thành lời.

Câu nói của cô khiến mọi người cười đến run rẩy cả người.

Phương Kiếm Bình cũng buồn cười.

Cao Tố Lan không còn gì để nói: “Con cũng hiếu thuận đấy.”

Trương Tiểu Phương đắc ý gật đầu: “Con hiếu thuận nhất.”

“Con câm miệng đi.” Cao Tố Lan sợ rằng chưa bị tức chết thì đã bị lời nói của cô làm cho nghẹn chết.

Trương Tiểu Phương liền nhân cơ hội này dựa vào người của Phương Kiếm Bình, lại sợ anh suy nghĩ nhiều nên liền nói với mẹ cô: “Không chơi với mẹ nữa.”

Phương Kiếm Bình chưa bao giờ gần gũi với người khác phái cùng lứa tuổi như vậy, lúc cô dựa vào người anh thì lập tức cảm thấy rất không quen, toàn thân cứng đờ.

Nghe được lời nói trẻ con của cô thì Phương Kiếm Bình liền nhịn không được khinh bỉ tư tưởng dơ bẩn của bản thân: “Ngồi hẳn hoi đi, đừng để bị ngã.”

Trương Tiểu Phương rất bất ngờ là anh không đẩy cô ra, thấy đủ rồi thì liền dừng lại: “Anh cũng đừng lộn xộn là được rồi.”

“Còn nhào ngô nữa hay không?” Phương Kiếm Bình nhìn về phía đối diện một chút: “Thím Năm đã nhào được một đống rồi.”

Trương Tiểu Phương vung tay lên: “Nhường bà ta làm nửa tiếng thì cũng không thể đuổi kịp tôi.”

Tạ Lan nghe nói như vậy thì lại muốn chêm thêm vài lời để chèn ép cô, nhưng đối diện với cặp mặt vừa to tròn vừa đen láy kia, còn mơ hồ mang theo ý cười thì Tạ Lan quyết định nuốt lời trở về, nếu bà ta nhìn không nhầm thì cô ngốc này đang chờ bà ta tiếp lời thì sẽ có thể dễ dàng chèn ép bà ta.

Thật sự cho rằng bà ta ngốc sao, ngay cả phép khích tướng vụng về như vậy mà không thể nhìn ra à.

Tạ Lan thu lại ánh mắt, nói với Vương Thu Hương: “Chúng ta nhanh lên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play