Bí thư chị bộ Trương ngồi xuống, lấy hai lõi ngô chà vào nhau.

Tạ Lan tức giận hỏi: "Anh còn ngồi xuống được?"

Bí thư chi bộ Trương bị cô rống đến không hiểu ra sao.

Ông Tư của ông không nhịn được nói: "Còn không tranh thủ tìm cách đi? Còn ở đây làm gì nữa?"

Phương Kiếm Bình không muốn ông khó xử: "Hẳn là không còn biện pháp nào tốt nữa."

Bà Tư rất chắc chắn: "Bí thư có biện pháp."

Mấy người Vương Thu Hương cũng không tiếp tục làm việc nữa, ai người nấy nhìn chằm chằm vào bí thư chi bộ Trương.

Bí thư chi bộ Trương bất đắc dĩ trầm tư một lát: "Để bữa nào tôi dành thời gian đi thêm chuyến nữa thử xem, nhờ nông trường tìm cách đưa nhóm hiện tại về trên lại, sau đó lại thương thảo với nông trường thử xem năm sau trồng bắp nhiều hơn, trồng bông vải ít lại."

Một chiếc chăn bông có thể đắp được biết bao nhiêu năm. Lương thực ăn hết thì không còn nữa. Người trong thôn hy vọng sau khi thu lúa mì lên chỉ trồng bắp xuống lại, phân phát lương thực nhiều hơn để năm sau vào thời kỳ giáp vụ cũng có thể được ăn mấy bữa chắc bụng.

Bí thư chi bộ Trương nói vậy, mọi người cũng miễn cưỡng chấp nhận.

Vương Thu Hương hỏi: "Bọn họ đều trở về, nếu vậy Kiếm Bình cũng phải trở về đúng vậy chứ?"

Phương Kiếm Bình cũng muốn trở về xem thử.

Nhưng mà toàn bộ điểm thanh niên trí thức không một ai được trở về, đây lại muốn cho tới thêm một tốp nữa, danh sách trở về lại càng thêm eo hẹp hơn nữa rồi.

Bí thư chi bộ Trương cũng muốn tìm cách cho anh trở về, nhưng cũng không phải dùng cách học đại học vậy thì trừ phi ông có bản lãnh phi thường.

Phương Kiếm Bình không muốn ông khó xử: "Vừa nãy thím còn nói cháu là người một nhà mà."

Vương Thu Hương bị chẹn họng một chút, cũng muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt của chồng mình lại đem lời muốn nói nuốt ngược trở lại: "Anh cả.....?"

Bí thư chi bộ Trương: "Tôi nói trở về ở đây là phân đợt mà về, một lần về khoảng hai ba người." Nhìn về phía Phương Kiếm Bình, "Cháu chắc phải đợi đợt cuối cùng đấy. Cháu coi là chú ích kỷ cũng được, hay nghĩ chú sao cũng được. Chú hy vọng cháu đợi thêm nữa, chưa biết chừng đợi hai năm nữa còn có thể được vào danh sách học đại học. Bữa nào cháu viết thư về cho nhà, nói với gia đình cháu ở đây rất tốt. Bây giờ mà vội trở về, không có việc làm cũng không thể đi học, còn có khả năng phải viết kiểm tra mỗi ngày nữa."

Ông Tư nhà họ Trương cũng đồng ý: "Ở thôn chúng ta có ai mà dám khi dễ cháu, nhưng về lại thủ đô thì chưa chắc đâu."

Đạo lý này, Phương Kiếm Bình hiểu.

Anh muốn về lại thủ đô cũng chẳng phải là vì nhớ cha mẹ, nhung nhớ cuộc sống ở thủ đô gì, mà là ông bà nội anh đã hơn bảy mươi tuổi rồi, anh chỉ sợ rằng thân thể của họ sẽ không thể sống sót qua được cuộc cách mạng này.

"Cháu biết mọi người đều là vì muốn tốt cho cháu." Phương Kiếm Bình mỉm cười nói: "Thưa chú, có thể về lại được vậy cứ để những người sống chung, những người tốt với cháu nhất kia trở về đi ạ. Bọn họ về lại được thủ đô còn có thể về nhà cháu thăm nom giúp cháu."

Bí thư chi bộ Trương thở dài, muốn nói lại thôi.

Chú năm Trương nhịn không được hỏi: "Việc này có gì đáng do dự đâu chứ?"

Có người hiểu: "Bác đây là đang muốn đưa Lưu Quý Tân trở về nhỉ?"

Bí thư chi bộ Trương gật đầu, "Ban sáng tôi đến nông trường cũng là vì chuyện của anh ta cả đấy. Mọi người cũng đều biết cả."

Vương Thu Hương bỗng không nhịn được nói: "Sớm biết vậy còn không bằng không đi."

Bí thư chi bộ Trương không khỏi nói: "Tôi mà không đi mọi người chả chỉ vào mặt tôi chửi mắng à?"

Vương Thu Hương bị nói chột dạ, nhỏ giọng thầm thì: "Ai dám chứ."

Chú năm Trương nói: "Nếu còn có thanh niên trí thức tới, vậy cũng chẳng thiếu hai người Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên. Trước tiên cứ gấp rút lo chuyện của Kiếm Bình trước đã. Đứa nhỏ ấy ăn của chúng ta mấy năm thóc lúa, lại còn dám tính kế Tiểu Phương, xem tôi về chỉnh đốn cái thằng nhóc kia thế nào."

Tạ Lan đồng ý: "Tất tần tật công việc quét dọn chuồng heo chuồng bò giao hết cho nó với Đoạn Y Nhiên đi."

Bí thư chi bộ Trương: "Chuyện này để bàn tính sau đi. Chưa biết chừng còn chưa đợi nó được ra ngoài thì bên thủ đô đã có —— "

"Chú Quảng Tiến, sao chú lại ở đây thế?"

Bí thư chi bộ Trương ngoái đầu nhìn thấy tiểu đội trưởng của đội 1, ông ta phụ trách công điểm của đội ba: "Đội ba xảy ra chuyện gì rồi hả?"

"Lúc này thì có thể xảy ra chuyện gì được. Cảnh sát tới rồi, kêu anh qua đó đấy."

Mọi người đông cứng tay, cuộc thảo luận cũng dừng lại.

Bí thư chi bộ Trương phản ứng lại, ông đứng bật dậy, lo lắng hỏi: "Lại làm sao nữa rồi?"

"Xem dáng vẻ họ thì cũng không có chuyện lớn gì, nhưng mà tôi cũng không dám hỏi."

Bí thư chi bộ Trương theo bản năng nhìn Phương Kiếm Bình một chút: "Không phải là đến tìm Kiếm Bình đấy chứ?"

"Không phải. Không thấy nhắc đến cậu ấy với Tiểu Phương."

Bí thư chi bộ Trương cũng yên tâm, "Dẫn tôi sang đấy xem thử."

Ông Tư lập tức nói: "Dẫn thêm mấy người theo đi."

Bí thư chi bộ Trương khoát tay, cảnh sát cũng không dám bắt người bừa bãi trên địa bàn của ông.

Chú Tư của ông không yên tâm, đưa mắt với chú năm Trương và chú chín Trương.

Hai anh em lập tức đi theo.

Vương Thu Hương thích lo chuyện thiên hạ, đang định bàn tán với mọi người về chuyện này, chú ý đến Trương Tiểu Phương đang ở đối diện bỗng nhiên cảm thấy cô rất yên lặng, yên lặng đến không giống cô.

"Tiểu Phương, không lo cho cha cháu sao?"

Lông mày Trương Tiểu Phương cau lại, lại muốn khích cô làm chuyện ngu ngốc?

Thật là ba phút không đánh liền nhảy lên đầu lật ngói mà.

"Cha tôi là bí thư chi bộ, có gì mà phải lo lắng? Cũng đâu phải bà!"

Vương Thu Hương nghẹn đến thở không nổi.

Những người khác buồn cười.

Vương Thu Hương nói không lại cô, chuyển hướng qua Phương Kiếm Bình: "Không lo lắng cho cha vợ cháu à?"

Phương Kiếm Bình cạn lời, bộ tách bắp không mệt à?

"Nếu chú phạm tội cảnh sát chắc chắn đã đích thân qua đây rồi. Để người khác đến đây thông báo cho chú ấy, hẳn là có liên quan đến Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên."

Có thôn dân không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Còn chưa điều tra được rõ nữa hả? Hai người họ rốt cuộc là đã gây ra bao nhiêu chuyện thế?"

Phương Kiếm Bình thấy người kia sốt ruột, vội vàng bổ sung thêm một câu, "Chắc là hỏi ý kiến của chú ấy thôi, chẳng hạn như là nhốt bao nhiêu ngày là phù hợp."

Thôn dân kia khó hiểu: "Nhốt bao nhiêu ngày chẳng phải do tòa án quyết định sao?"

Phương Kiếm Bình: "Chưa đến mức phải lên tòa án đâu ạ."

Người kia lại nhịn không được hỏi tiếp: "Có thể để bọn họ ăn tết ở trong đấy được không?"

Phương Kiếm Bình lắc đầu.

Người kia cảm thấy rất đáng tiếc: "Quá hời cho bọn họ rồi. Lẽ ra tôi phải đạp thêm mấy cước mới phải."

Trương Lai Phúc tiếp lời: "Vậy anh chưa bằng tôi rồi. Tôi đạp bốn năm cái gì đấy, tôi đá còn sợ nguy hiểm đến tính mạng chúng rồi lại ăn vạ lại chúng ta nên toàn đạp vào mông thôi. Tôi đoán giờ chắc mông của bọn chúng sưng một cục như bột lên men để làm màn thầu rồi ấy chứ."

Tạ Lan tức khắc không nhịn được hỏi: "Thôi đừng có khiến mọi người buồn nôn thế nữa đi. Tôi còn muốn qua năm hấp mấy cái bánh bao ăn nữa nha."

Trương Lai Phúc thử tưởng tượng cũng cảm thấy buồn nôn, "Coi như là tôi chưa nói gì đi. Đừng để lát nữa thím sáu thấy Tiểu Phương tách được một trăm cái, tôi tách được bảy mươi cái rồi ghi cho tôi có nửa công điểm thôi nha."

Trương Tiểu Phương cau màu, những người này làm sao thế.

Kỳ cục, ỷ vào nguyên chủ dễ bắt nạt hay sao thế.

Trương Tiểu Phương cũng không thuận theo bọn họ, "Nói chuyện không kéo tôi vô thì chết à?"

Trương Lai Phúc không muốn đột nhiên bị cô ném mấy quả bắp nện gãy xương, cười làm lành nói: "Chú đang khen cháu giỏi thôi mà."

Phương Kiếm Bình không nhịn được mà liếc xéo ông ta một cái, hà tất phải thế?

Trương Tiểu Phương trừng mắt: "Đây khờ đến lời tốt xấu nghe không hiểu luôn rồi đấy cơ à?"

Cô cầm tách một quả bắp lên cân nhắc một chút.

Trương Lai Phúc đồng tử thít chặt, cuống qúyt nói: "Lỗi của chú, chú xin lỗi được chưa?"

Trương Tiểu Phương thu tầm mắt lại.

Phương Kiếm Bình cực kỳ cạn lời, đúng là mắc nợ mà.

Trương Lai Phúc thở phào nhẹ nhõm, vô tình nhìn thấy Cao Tố Lan đi vào, lập tức đổi chủ đề, "Sao nay cô đến trễ thế?"

Cao Tố Lan nhìn con gái mình một cái: "Giặt quần áo cho nó đấy."

Vương Thu Hương lại bắt được cơ hội sỉ nhục Tiểu Phương: "Cháu đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn để mẹ cháu phải giặt áo quần cho cháu nữa à? Sao lại không hiểu chuyện như thế được chứ."

Trương Tiểu Phương không muốn để ý đến bà ta.

Nhưng mà không trả lời bà ta chắc chắn là bám riết không tha, sẽ quở trách mãi không ngừng: "Bà cũng tự giặt quần áo của mình chắc?"

Vương Thu Hương: "Có quần áo của ai mà chẳng phải người ấy tự giặt đâu chứ?"

Trương Tiểu Phương lắc đầu, mặt hiện đầy sự thông cảm nói: "Vậy thím đang thương thật đấy ha, chẳng ai giặt quần áo cho thím cả."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play