Trương Tiểu Phương nói: "Chúng ta cũng giống như chú năm thím năm vậy thôi, đều là trọn công điểm đấy."
Phương Kiếm Bình cười: "Tiểu Phương à, lúc tách bắp không phân trọn hay không trọn công điểm đâu, mọi người đều như nhau cả thôi."
"Vậy cũng phải học theo bà ta." Trương Tiểu Phương nhìn về phía hai người bên cạnh Tạ Lan, "Hai người xa bà ta với chú năm một chút, đừng để bọn họ trộm lõi bắp của hai người. Đợi đến khi chú sáu ghi công điểm tôi kêu chú sáu đếm."
Sức lực của Trương Tiểu Phương quá lớn, túi thóc cô đỡ gấp đôi bọn họ, cô tách trọn công điểm mọi người cũng chỉ có thể hâm mộ. Còn Tạ Lan chỉ hơn bọn bà 20 cân, dựa vào đâu bọn họ được nửa công điểm, còn Tạ Lan lại được trọn công điểm chứ.
Vương Thu Hương ngay lập tức bảo người bên cạnh Tạ Lan tránh ra, đích thân bà ngồi qua bên đó giám sát Tạ Lan tách ngô, không phải tách càng nhiều công điểm càng nhiều nên mấy ngày nay Tạ Lan quả thật là biếng nhác đi không ít. Vương Thu Hương qua, bà ta đừng hòng đem bắp quăng sang một bên rồi đánh lừa cho qua.
"Cô có ý thế hả?" Tạ Lan không vui hỏi.
Hôm nay tâm trạng của Vương Thu Hương khá tốt, bởi vì mẹ chồng nàng dâu ba người bọn họ đồng tâm hiệp lực hù cho Cao Thị khó trị kia chạy mất.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi cô gả sang thôn họ Trương xúc phạm đến Cao Thị.
Bây giờ lại còn được trông chừng Tạ Lan làm cho bà ta ngột ngạt, trong lòng bà lại càng thấy phấn chấn: "Em thích chị chứ sao. Thím năm này, chị không thích em ạ?"
Tạ Lan nổi da gà: "Đừng có làm người khác buồn nôn thế." Bà không biết xấu hổ liền tìm Trương Tiểu Phương: "Mày cố ý phải không, nha đầu ngốc kia?"
Trương Tiểu Phương không phản bác lại, quơ lõi ngô lớn đã được tách sạch nện đến.
Tạ Lan chặn lại theo phản xạ có điều kiện, cánh tay đau nhức: "Gà mờ!"
"Tôi còn gà mờ tiếp nữa này." Trương Tiểu Phương đương nhiên không thể nói trước đây khi cô làm việc cũng bắt nạt nguyên chủ không ít, cố ý trừng to mắt nói: "Còn dám lợi dụng Phương Kiếm Bình nhà tôi, tôi đánh chết bà."
Tạ Lan đột nhiên rất muốn mắng người, bà đã nói một đứa thiếu thông minh thế kia sao bỗng dưng lại trở nên sáng suốt như thế, lại còn biết nhắm vào bà ta nữa.
"Thím năm lại lợi dụng cháu rể nữa hả?" Vương Thu Hương: "Ôi lúc nào thế?"
Chưa từng thấy qua người nào không sợ chết như thế.
Bà Tư cũng biết tật xấu của đứa thứ năm nhà mình, chẳng những thích lợi dụng sức trai trẻ, khi bé Tiểu Phương trông cũng xinh đẹp, không ít lần bị bà ta véo đến khóc oa oa: "Con năm kia, mày bao tuổi rồi hả? Sắp làm bà nội tới nơi rồi, để truyền ra ngoài thì thành dáng thành hình gì. Thằng năm, mày không quản giáo lại vợ mày đi?"
Thôn họ Trương trước đây nghèo khó, đàn ông con lấy được vợ không dễ dàng gì. Khó khăn lắm mới cưới được vợ nên đương nhiên cũng nâng niu như bảo bối. Đây cũng dẫn đến những cánh mày râu trong thôn họ Trương người sau còn nhát cáy hơn người trước, còn phái nữ lại người sau ghê gớm hơn người trước. Không chỉ riêng gì cả dòng họ Trương Tiểu Phương mà những hộ họ Trương khác cũng gần giống như vậy.
Chú năm Trương cười khà khà lấy lòng đáp lại: "Tạ Lan cũng là mến cháu rể thôi. Giống như Lưu Quý Tân kia, Tạ Lan nếu có thấy thằng nhóc ấy còn hận không thể vòng qua được ấy chứ."
Tạ Lan gật đầu đầu: "Đúng rồi."
Trương Tiểu Phương trừng mắt: "Phương Kiếm Bình còn phải cảm tạ bà chắc?"
"Người một nhà, cảm ơn gì chứ." Tạ Lan khoát tay giả bộ rộng lượng.
Trương Tiểu Phương liền quơ bắp lên nện tới.
Lần này Tạ Lan đã có đề phòng, bịch một tiếng, bắp rơi xuống đất rồi lăn tới cửa.
"Là ai ném?"
Những người xem náo nhiệt đều làm bộ đáng thương theo phản xạ có điều kiện.
Theo bước chân của người tiến vào, có người lén ngẩng đầu liếc nhìn một chút, vừa nhìn thấy là bí thư chi bộ liền kiện cáo: "Tiểu Phương nhà bác đấy."
"Trương Tiểu Phương, không chăm chỉ mà tách hạt bắp mà chơi cái trò gì thế kia hả?"
Trương Tiểu Phương chỉ vào Tạ Lan: "Bà ta lại muốn lợi dụng Phương Kiếm Bình ạ."
Bí thư chi bộ Trương chuyển hướng về phía em dâu, "Thím đây là tật xấu gì nữa thế? Hôm nào đụng phải thanh niên sức trâu, người ta có đánh thím thì cũng đừng nói mình là người của thôn họ Trương."
Tạ Lan và Vương Thu Hương giống nhau, cả hai đều sợ bí thư chi bộ Trương. Bởi vì tất cả mọi người ai cũng đều biết ông từng giết qua rất nhiều người, trên ray dính không ít máu tươi.
Thời điểm mà Vương Thu Hương gả về đây, bí thư chi bộ Trương đã giống một anh nông dân rồi.
Nhưng năm mà Tạ Lan gả về nhà kia, khí phách quân nhân của bí thư chi bộ Trương vẫn còn chưa phai nhạt đi, mỗi bước chân của ông cũng vẫn còn mang đậm mùi máu tươi. Mỗi lần ông trở nên nghiêm túc, Tạ Lan không khỏi nghĩ đến quang cảnh hai mươi năm trước.
Tạ Lan ngay lập tức thành thật nói: "Không có chuyện ấy ạ. Anh cả, cũng chỉ là lần buổi sáng đó thôi. Tiểu Phương, con bé lòng dạ nó quá hẹp hòi mà thôi —— "
Rầm!
Trên chân Tạ Lan chịu đựng một cái, đau đến thở hổn hển, "Trương Tiểu Phương, đủ lắm rồi đấy nhé!"
Phương Kiếm Bình kéo Trương Tiểu Phương lại: "Tách bắp cho đường hoàng đi mà."
Trương Tiểu Phương trừng mắt với bà ta.
Tạ Lan lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu cô cứ bám riết không tha vậy bà cũng chỉ có thể thật sự chịu đựng thôi. Ai bảo bà lớn rồi mà không đứng đắn chứ.
Vương Thu Hương vừa thấy bên này yên tĩnh lại ngay lập tức báo cáo chủ kiến vừa rồi của Tiểu Phương cho anh cả bí thư chi bộ.
Bí thư chi bộ cũng biết sẽ có người làm biếng. Bất quá đứa nhóc ba tuổi cũng biết quá đáng quá mức thì không thể nào chia ngô trước khi sang năm được, vậy cũng không có cách nào làm được bánh cao lương, nếu vậy tất cả mọi người đều sẽ đói bụng.
Ông cũng đã cho mấy đội trưởng thống kê qua, nếu thong dong chậm rãi mà tách bắp, có thể tách xong trước ngày hai mươi ba tháng chạp tức là trước ngày tết ông Táo. Cho nên thi thoảng có nhìn thấy người làm biếng thì ông cũng làm như không nhìn thấy.
Nếu Vương Thu Hương đã nói vậy, bí thư chi bộ Trương trả lời: "Đợi chốc nữa tôi nói lại với mấy tiểu đội trưởng xem sao, từ ngày mai sẽ bắt đầu ghi lại số lượng lõi ngô."
Ông Tư Trương hỏi: "Ví dụ giống như thím của cháu thì phải ghi chép thế nào đây? Tay trái bà ấy không dùng sức được, tách một lúc một lát thôi đã phải nghỉ ngơi rồi."
Bí thư chi bộ Trương: "Người như thím Tư trong thôn cũng có không ít, chỉ cần thím Tư không kém mọi người quá nhiều là được."
Tạ Lan không khỏi lầm bầm: "Tách nhanh như vậy làm gì? Đông đến cũng chẳng có gì làm."
Trước kia đúng thật là không có việc gì để làm.
Bí thư chi bộ Trương đến nông trường một chuyến đã thành có việc làm rồi.
"Mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn người để làm lại mấy gian phòng ngay tại điểm thanh niên trí thức. Sẵn cũng đóng cho Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên hai cái phòng luôn, để hai đứa nó được ở riêng."
Giữa trưa bí thư chi bộ Trương và Phương Kiếm Bình thảo luận xem thu xếp hai người bọn họ ra sao, mọi người ở trong thôn cũng đang bàn tán về chuyện này. Bởi vì ai cũng đều biết cho dù có thể thả hai người họ về lại, với một đống thủ tục thì cũng phải đến sang năm.
Những lời này của bí thư chi bộ Trương vừa nói ra, mọi người cũng liền thấy an tâm, tách ra ở tốt mà.
Sau đó lại nghĩ đến câu trước đó của ông, có người không nhịn được mà cất tiếng hỏi: "Ai kết hôn chứ?"
Chuyện này không cũng không thể giấu diếm, bí thư chị bộ Trương cũng nói thật: "Trước khi hết năm hoặc là sang năm sẽ có thêm một đợt thanh niên trí thức đến nữa."
"Gì chứ?" Tạ Lan sợ hãi bật thốt: "Dựa vào đâu thế trời?"
Vương Thu Hương cũng không kiềm được mà trách móc: "Đúng đấy! Thôn chúng ta đã có đến mười người luôn rồi. Kho thóc của chúng ta từ trên trời rớt xuống chắc, hay là có thể sinh ra được à?"
Chú chín Trương vội vàng kéo vợ mình lại.
Vương Thu Hương vỗ một cái lên tay ông: "Đừng cản tôi. Anh cả, cái chức bí thư chi bộ của anh làm kiểu gì thế hả?"
Chú chín Trương lại kéo bà thêm lần nữa.
Vương Thu Hương nhíu mày: "Chơi cái trò gì thế hả?"
Chú chín Trương hướng phía đối diện, giảo mồm.
Vương Thu Hương thấy Phương Kiếm Bình, cơn giận cũng giảm xuống: "Kiếm Bình, thím không có nhắm vào cháu đâu. Đừng nói giờ cháu đã là người nhà của nhà họ Trương, cho dù cháu không kết hôn với Tiểu Phương đi nữa thì đứa trẻ tốt như cháu đến bao nhiêu tụi thím liền đón nhận bấy nhiêu. Nhưng nếu như lại đến những đứa người ngợm như Lưu Quý Tân kia, thì bị tính kế khả năng lại là mấy cô gái trong thôn chúng ta đấy. Tiểu Phương con bé ngốc sâu đậm thế, cháu cũng không muốn người ngoài đến mà bắt nạt nó đúng chứ?"
Trương Tiểu Phương muốn cười, bà ta đúng thật là khéo đưa đẩy quá.
Phương Kiếm Bình cũng muốn cạn lời, Vương Thu Hương tật xấu gì thế kia. Sao mà nói gì cũng phải kéo theo cả Tiểu Phương thế.
"Sự thu xếp của bên nông trường, chú có không đồng ý thì cũng chẳng có tác dụng gì."
Vương Thu Hương: "Vậy thì không đóng phòng cho bọn chúng là được mà."
Bí thư chi bộ Trương đáp: "Nông trường có thể thu xếp người sang đây."
Vương Thu Hương ngẫm nghĩ, "Vậy thì không cho bọn chúng vào thôn. Trở về anh chọn mấy người cường tráng canh giữ ở cổng thôn, em xem bọn chúng có còn dám xông vào! Thật coi thôn họ Trang chúng ta là quả hồng mềm, muốn bóp liền bóp muốn vò liền vò chắc.”