Trương Tiểu Phương theo sự phát triển về tuổi tác nhưng lại không phát triển về mặt trí tuệ, trong thôn cũng không mấy nhà dám khinh thường bí thư chi bộ Trương. Quá quắt lắm cũng chỉ nói số ông không được phước, ngoài ba mươi mới kết hôn, kết quả lại vớ phải một cô vợ không biết đẻ, lại còn đẻ ra một cô con gái khờ.

Nhưng mà lời nói đi cũng phải nói lại, đang giờ cơm nên bí thư chi bộ Trương cũng không muốn nhắc đến những chuyện không vui kia nữa, nói thẳng: "Bởi vì những gì tôi vừa nói khi nãy rất có khả năng bên trên lại phải có hành động rồi đấy."

Cao Tố Lan buột miệng: "Hành động gì?"

Trương Tiểu Phương nghe vậy muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, dứt khoát lên tiếng: "Cần gì quan tâm bọn họ có hành động gì. Chẳng lẽ còn có thể làm cả một đời chắc."

Vốn bí thư chi bộ Trương định thở dài, nghe vậy cũng bớt sầu, ông cười: "Tiểu Phương nhà chúng ta nói đúng rồi đấy. Tôi cũng chưa từng thấy phải làm cả đời. Chưa biết chừng năm sau thôi là xong rồi đấy."

Cao Tố Lan hừ lạnh: "Nằm mơ!"

"Không mơ mộng chút sao mà qua ngày qua tháng được đây." Bí thư chi bộ Trương chuyển hướng sang Phương Kiếm Bình, "Kiếm Bình, cháu nói thử coi phải không?"

Phương Kiếm Bình ngẩn người chốc lát, không kiềm được mà đánh giá ông, không ngờ lại rộng lượng được đến thế.

"Sao nữa thế kia?" Bí thư chi bộ Trương khó hiểu, bộ vấn đề này rất khó trả lời được lắm ư?

Phương Kiếm Bình cười khổ, nửa thật nửa giả đáp lại: "Từ ngày đặt chân vào thôn họ Trương cháu đã không dám mơ mộng rồi ạ."

"Đều sẽ qua cả thôi ấy mà. Ngày trước chú đi bộ đội cũng phải chấn chỉnh thôi. Lực lượng trú phòng nhỏ thôi cũng phải làm rất nhiều ngày, huống hồ là cả nước. Chúng ta phải có niềm tin vào đồng chí chủ tịch chứ."

Phương Kiếm Bình gật đầu.

Cao Tố Lan chỉ đồ ăn: "Kiếm Bình, vừa ăn vừa nói. Ông nó này, ông nói nếu như Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên về lại, để hai đứa nó dọn ra trại heo ở thì thế nào?"

Trương Tiểu Phương không nhịn được mà lên tiếng: "Chẳng ra sao đâu mẹ."

"Lo ăn cơm của con đi. Chỗ tụi mẹ nói chuyện, không có phần của con."

Trương Tiểu Phương 'xùy' một tiếng, "Ba người đần độn nói chuyện, con xem thử ba người có thể nói ra được nguyên lý hay ho gì."

Cao Tố Lan vui vẻ: "Chẳng lẽ lại nói cùng con đấy à? Rồi con có biết nguyên lý là cái gì không?" Chưa đợi cô mở miệng bà đã giục: "Tranh thủ mà húp nốt canh gà của con đi. Trong nồi vẫn còn nữa đấy. Kiếm Bình, hết lại múc nữa nhé cháu. Thím đổ nước nhiều lắm, mỗi người hai bát vẫn đủ để thả mì cho nhà ta ăn no bữa sáng ngày mai nữa đấy."

Phương Kiếm Bình biết vẫn còn đến nửa nồi canh gà lớn, lúc Trương Tiểu Phương tách đùi gà anh nhìn thấy.

"Cháu biết rồi ạ. Thím, thím cũng ăn đi. Chú thấy đề nghị của thím thế nào ạ?"

Bí thư chi bộ Trương lắc đầu: "Không được. Trước đây chú cũng thấy đứa nhóc Lưu Quý Tân luồn cúi. Giờ đây biết nó rắp tâm bất chính, ngày nào đấy được về thủ đô lại, trước khi nó rời đi nó thả thuốc cho heo chúng ta chết hết thì lúc ấy biết phải làm sao?"

Nếu đặt vào trước đây Phương Kiếm Bình không tin. Tuy Lưu Quý Tân hơn anh hai tuổi, trước khi xuống nông thôn vẫn chỉ là một học sinh chưa từng rời khỏi khuôn viên trường học, có hư hỏng thì cũng chẳng hư hỏng được tới đâu.

Nhưng hễ nghĩ đến đến cả Đoạn Y Nhiên mà anh ta cũng tính kế, Phương Kiếm Bình cũng buộc phải thừa nhận có những người xấu đến chảy mủ.

Trước kia Trương Tiểu Phương thích anh cũng giúp việc cho anh không ít. Nhưng Trương Tiểu Phương cũng chỉ giúp xong rồi thôi, gọn gàng nhanh chóng. Lưu Quý Tân thừa cơ quấn lấy Đoạn Y Nhiên, thèm muốn Đoạn Y Nhiên cho anh ta một nụ hôn để cảm ơn.

Phương Kiếm Bình nghĩ đến những chuyện này không khỏi nhìn Trương Tiểu Phương một cái, vẫn là cô ấy thật —— Thuần khiết!

"Cháu thấy chi bằng thế này đi ạ." Phương Kiếm Bình ngẫm nghĩ, "Chú cũng thấy đó, cháu với Tiểu Phương ở chung với nhau có một đêm đã phải kết hôn rồi. Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên thực sự quen nhau không thể không kết hôn đâu đúng chứ? Chốc nữa chú tụ hội người trong thôn đến ngay bên cạnh phía Nam của điểm thanh niên trí thức để làm cho họ hai cái phòng đặng bọn họ kết hôn, chú thấy sao?"

Bí thư chi bộ Trương thấy đây là biện pháp hay, đúng lúc cũng phải đóng thêm mấy phòng ốc, để phòng thanh niên trí thức tới nhiều lại không có chỗ để ở: "Cơm nước thì sao?"

"Cái này để cháu hỏi ý kiến hai người họ. Cháu thấy nếu tách ra thì hai người họ chắc là không thể nuôi sống được chính mình đâu ạ. Nhỡ đâu xảy ra chuyện vặt vãnh gì còn phải chú chịu trách nhiệm nữa đấy."

Bí thư chi bộ Trương: "Chỉ là ăn cơm chung thôi, những đồng hương kia của cháu hẳn là phải đồng ý được chứ. Nói câu cháu không thích nghe, người mà hai đứa nó đối phó nào phải cháu. Từ sở tạm giam về lại sẽ gầy hóp cả người, những người đồng hương kia trông thấy kiểu gì cũng thương xót hai đứa nó. Chưa biết chừng mấy ngày thôi lại tốt đẹp lại rồi ấy chứ.”

Xảy ra chuyện như vậy, dù người ở điểm thanh niên trí thức còn muốn qua lại với Phương Kiếm Bình Như trước đi nữa anh cũng không làm được trong lòng không có khúc mắc gì.

Còn chuyện sau này thế nào thì cứ để thuận theo tự nhiên vậy.

"Tốt thì tốt thôi chú. Dẫu sao cháu cũng đâu còn sống ở đó nữa."

Bí thư chi bộ Trương không nhịn được mà đánh giá anh, trông có vẻ giống đứa cứng đầu chẳng ngờ lại dễ dàng thuyết phục đến vậy. Tính nết đứa trẻ này tương lai có thể làm nên đại sự đây.

Thế nhưng vừa nghĩ đến điều kiện hiện tại, bí thư chi bộ Trương lại thở dài: "Thiệt thòi cho cháu rồi. Nơi này không chỗ nào sánh bằng nhà cháu đúng chứ?"

"Cháu thấy rất tốt mà." Phương Kiếm Bình nói thật lòng.

Anh càng như vậy bí thư chi bộ Trương càng thấy áy náy với đứa trẻ.

Ngay sau đó ngẫm lại chuyện này còn chưa có hình thù, không chắc có thể thành hay không, trước tiên quyết định không nói: "Thôi ăn cơm thôi. Cơm nước xong còn phải qua kho thóc nữa. Chúng ta phải tách ngô cho kịp tết âm lịch để chia cho mọi nhà xong phân phát cho từng hộ gia đình để có cái tết ấm no nữa."

Phương Kiếm Bình bỗng chốc cảm thấy đau tay.

Từ khi Trương Tiểu Phương bắt đầu nhớ được mọi chuyện, bắp nhà cô đều được tách bằng máy móc cả. Tách hạt ngô cô chỉ nghe bà nội kể qua, trời mùa đông tối sớm, ngủ lại không say giấc được nên vùi trong phòng tách hạt bắp.

Mấy người cùng làm mấy sào ruộng, một mùa đông cũng gần xong.

Trước đây Trương Tiểu Phương cảm thấy như vậy rất thú vị. Giờ đây có được ký ức của nguyên chủ, nghĩ đến dùng sức đưa hai cái ngô chà sát vào nhau thôi cũng cảm thấy đau tay.

Đột nhiên cô nghĩ đến một thứ, từng nhìn thấy trên ti vi —— găng tay tách bắp. Trước khi tách tuốt trước vài hàng, sau đó mới lại tách tiếp cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Chuyện này vẫn chưa thể nói với cha cô. Cha mẹ quá hiểu cô, vừa nói ra thôi cũng biết ngay không phải là ý tưởng của cô.

Cơm nước xong xuôi, Trương Tiểu Phương kéo Phương Kiếm Bình về phòng, "Chuyện gì?"

Trương Tiểu Phương trước tiên là khoa tay múa chân, "Anh giúp tôi làm một việc này nhé, tôi tuốt hết mấy hàng trước. Ờm, trống ở giữa như vậy thì cũng dễ tách hơn rồi."

Phương Kiếm Bình tưởng tượng một chốc, không kiềm được hỏi: "Sao nó giống cái bàn giặt quá vậy?"

"Không phải bàn giặt đồ đâu!" Trương Tiểu Phương trừng mắt.

Phương Kiếm Bình nói trước: "Tôi là người ngu dốt, cô đâu phải không biết. Để tôi suy nghĩ thêm, giống như ốc vít sau đó đâm xuyên qua hạt bắp. Nếu chỉ dùng tua vít thôi thì dễ đâm phải tay, vậy nên phải đặt cái tua vít lên một tấm bản tựa tựa như bàn giặt đồ à?"

Trương Tiểu Phương gật đầu: "Đúng vậy đấy!"

"Nhưng nếu không cho cha cô biết vậy tôi cũng đâu có được đinh sắt đâu. Vả lại, thứ cô nói kia rất giống cái bào, cái đấy phải tìm thợ mộc làm mới được, mà thợ mộc thôn chúng ta chỉ nghe theo cha cô thôi."

Trương Tiểu Phương: "Vậy thì cứ nói nó là ý tưởng của anh, anh ghét bị đau tay, không được phép nói là tôi nói đâu đấy."

"Sợ cha cô quở trách cô à?" Phương Kiếm Bình nói ra liền không kiềm được mà dò xét cô, tò mò hỏi: "Sao cô lại nghĩ ra được chuyện này thế?"

Trương Tiểu Phương hất cằm lên, rất đắc ý nói: "Tôi nghĩ ra từ lâu rồi nhưng người cha ngốc nghếch kia nói tôi càn quấy."

Phương Kiếm Bình hiểu, nếu để cha cô biết chuyện này, cho dù anh có nói khả thi bí thư chi bộ Trương cũng sẽ không đồng ý.

"Vậy cứ nói do tôi sợ đau tay."

Trương Tiểu Phương gật đầu, "Đợi tôi một lát nhé."

Phương Kiếm Bình theo cô ra ngoài.

Trương Tiểu Phương đẩy cửa nhà chính rồi chạy vào giữa phòng.

Phương Kiếm Bình ngó nghiêng chung quanh theo bản năng, không thấy ông bà ở nhà anh liền cảm thấy an tâm. Nhưng sự hiếu kỳ cũng theo đó mà xuất hiện, không ở nhà bếp rửa chén bát, vậy thì đi đâu được cơ chứ.

Nhà họ Trương không có giếng nước, Cao Tố Lan thu dọn nồi niêu xoong chảo chén bát sạch sẽ xong thì đến cạnh mương giặt đồ cho Tiểu Phương —— giặt một lần rồi lại xả lại với nước giếng. Bí thư chi bộ Trương thì mang đồ ăn đi cho Đại Hoàng —— xương gà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play