Phương Kiếm Bình cho là mình nói đúng, cười hỏi: "Chú, chú đã nghe thấy rồi chứ?"
Bí thư chi bộ Trương cũng nghe thấy, không kìm nổi lên tiếng: "Con nhóc này khi không biết phải cãi lại gì thì sẽ nói con nhà người ta ngu ngốc. Con nhà người ta ai cũng khờ khạo hết cả có mình nó là thông minh."
"Đúng rồi ạ!"
Giọng nói hùng hồn của Trương Tiểu Phương vọng tới, bí thư chi bộ Trương lắc đầu đầy bất lực: "Kiếm Bình, lẹ lên nào. Còn không mau lẹ nữa đồ ăn sẽ nguội cả ra đấy."
Phương Kiếm Bình lau tay đi vào nhà cùng cha Trương.
Trên thớt đặt bốn cái bát, trong mỗi bát đều có nước canh gà cùng với gà xé, có hai bát trong đó là thịt nhiều canh ít, hai bát nữa là canh nhiều thịt ít, phần thịt còn là những phần như đầu, cổ, cánh và lòng gà.
Phương Kiếm Bình đoán hai bát canh nhiều thịt ít là của hai người lớn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh.
Cao Tố Lan ngồi xuống liền bưng bát có đầu gà kia.
Bí thư chi bộ Trương lại bưng cái bát có cổ gà.
Phương Kiếm Bình không khỏi nhớ tới ông bà nội nhà mình, hai cụ nhà cũng luôn đều để những phần ngon nhất cho anh.
"Cháu sao thế?" Bí thư chi bộ Trương thấy anh không ngồi xuống bèn dịch sang bên cạnh một chút, "Chắc phải ngồi đủ chứ?"
Phương Kiếm Bình cười, ngồi xuống cạnh Trương Tiểu Phương, Cao Tố Lan liền đưa cho anh một bát canh gà: "Uống chút canh cho ấm người đi. Tiểu Phương con bé không cho thím nấu món cá nên thím xào thêm một thau củ cải sợi đấy. Thím bỏ nhiều dầu đấy, cháu nếm thử xem."
Trương Tiểu Phương cảm thấy lại đến thời điểm cô xây dựng hình tượng tiếp rồi, giành gắp một đũa trước.
Cao Tố Lan trừng mắt với cô.
Trương Tiểu Phương: "Con nếm thử thay Phương Kiếm Bình thôi mà."
Phương Kiếm Bình không để bụng mà nở nụ cười, anh hỏi: "Vị như thế nào?"
Trương Tiểu Phương mím môi rồi chắc lưỡi, những thứ thuần sạch tự nhiên không có thuốc đúng là ngon mà —— Độ căng mọng vừa đủ, còn có chút vị ngọt, hoàn toàn không có vị đắng nhàn nhạt mà cô được ăn trước đây.
"Cũng tạm."
Cao Tố Lan tự mình hiểu rõ tay nghề của mình, "Xem con miễn cưỡng kia kìa. Vậy thôi đừng có ăn nữa, để đó ba người bọn mẹ ăn cho."
Theo bản năng, Trương Tiểu Phương ngăn lại.
Cao Tố Lan cũng cao hứng: "Chẳng phải là tạm được thôi à?"
Trương Tiểu Phương lắc đầu thở dài.
Trực giác của Cao Tố Lan cho hay "Trong mồm chó nhả không ra ngà voi", liền nghe được: "Mẹ đừng đùa nữa. Con không giỡn với mẹ nữa đâu. Mẹ ngồi với cha đi, không được ngồi chung bên này với con."
"Mẹ cũng chả thích chung một chỗ với con đâu nhé."
Trương Tiểu Phương gọi bà lại: "Khoan đã ạ."
"Có để cho mẹ ăn cơm không thì bảo?"
Trương Tiểu Phương gắp miếng ức gà trong bát sang chén bà.
Cao Tố Lan không dám tin, không nhịn được mà đưa mắt nhìn chồng mình, con gái chẳng lẽ đốp chát với cụ nhà ông một trận xong cũng thông suốt luôn rồi à?
Bí thư chi bộ cũng chả tin con gái mình lại dễ dàng thông suốt cỡ đấy, bằng không mai sau dù là một già một trẻ nháo nhào đến cỡ nào đi nữa ông cũng làm như không thấy không hay biết: "Sao con lại không ăn?"
"Nhét răng, không ngon, con thấy còn chẳng ngon bằng đùi gà." Trương Tiểu Phương mặt đầy ghét bỏ.
Cao Tố Lan thở dài thườn thượt, bà đang suy nghĩ khùng điên gì vậy —— sự thông minh thiếu hụt suốt mười tám năm, sao có khả năng chỉ trong một buổi trưa có thể bù đắp hết lại cho được.
Phương Kiếm Bình gắp thịt trong chén mình cho bí thư chi bộ Trương.
Bí thư chi bộ Trương cười hỏi: "Cháu cũng không thích ăn đấy à?"
"Cháu đã ăn một cái đùi bự rồi ạ. Ông nội cháu thường hay dạy, người mình một ngày ăn nhiêu đấy thôi là đủ rồi. Ăn thêm nữa sẽ không tiêu ạ."
Bí thư chi bộ Trương cảm thấy anh đang nói hươu nói vượn.
Người trẻ có lòng tốt ông cũng không từ chối, "Vậy để chú ăn cho. Nhưng canh gà thì cháu phải húp hết đấy nhé. Lúc đầu con gà trống này là dành đến sang năm đi nhà người thân đấy."
Trương Tiểu Phương nhướng mày, giữ lại để đi nhà ngoại cô hả?
"Đi họ hàng gì đây nữa? Sao họ hàng không đến nhà ta đi." Trương Tiểu Phương ghét bỏ, "Cha còn dám đi thăm người thân nữa, con sẽ giết hết chúng đấy."
Bí thư chi bộ Trương không dám đối chọi với con gái: "Không đi nữa, sau này chuyện trong nhà đều nghe con hết. Con có thể yên tĩnh chút không thế?"
Trương Tiểu Phương hài lòng.
Dù cô cũng biết cha cô chỉ đang lừa cô.
Nhưng ai lại bảo cô ngốc chứ.
Tiếp tục nói nữa thế nào cũng để lộ mất.
Phương Kiếm Bình có lời muốn nói: "Thưa chú, chú đã đến ủy ban cách mạng chưa thế?"
Bữa trưa này Cao Tố Lan cứ luôn cảm thấy mình như quên mất chuyện gì đó, vừa nghe thấy lời của Phương Kiếm Bình liền nhớ mình quên gì: "Đằng ấy nói thế nào rồi?"
Bí thư chi bộ Trương: "Chuyện này dù là bọn họ nói thì cũng không tính. Chủ nhiệm cũng có nói để viết thư hỏi thử thủ đô bên ấy có ý gì."
Cao Tố Lan hỏi: "Nếu thật là chỉ nhốt mấy ngày rồi lại thả ra lại, thế chẳng phải lại trở về lại điểm thanh niên trí thức đấy à?"
Bí thư chi bộ Trương gật đầu.
Cao Tố Lan không khỏi chau mày.
Bí thư chi bộ Trương: "Chuyện này bà có không vui cũng chả ích gì đâu."
Cao Tố Lan tính nhẩm thời gian, Phương Kiếm Bình đến nơi này cũng đã hai năm rưỡi, qua năm là tròn được ba năm.
"Ông nó này, tôi nghe mọi người nói hai đến ba năm thôi là được về lại rồi. Sao phía trên vẫn chưa gọi mấy người họ về thế nhỉ?"
Bí thư chi bộ Trương: "Trên thủ đô không có được nhiều vị trí công việc cho lắm. Trước khi qua năm hoặc qua năm hẵng còn đến thêm một tốp nữa đấy."
Cao Tố Lan sợ hãi thốt lên: "Còn đến nữa cơ á?! Rước đến mấy tổ tông thế này ——" Bà nhìn Phương Kiếm Bình, "Thím không phải nói cháu đâu nhé Kiếm Bình. Đứa bé tốt như cháu, đừng nói là mười đứa, có là đến trăm đứa như cháu tụi thím đây cũng hoan nghênh nữa."
Trương Tiểu Phương không nhịn được lên tiếng: "Mẹ mơ mộng cũng đẹp thật đó. Mẹ xem Phương Kiếm Bình là củ cải trắng đấy à? Có là cải trắng thì cũng là vua của cải trắng nhé."
Phương Kiếm Bình không nhịn được mà phì cười.
Cao Tố Lan trừng mắt liếc cô: "Lo ăn cơm của con đi." Ngay sau đó liền hỏi chồng mình, "Sao mà còn tới thêm nữa?"
"Bà có còn nhớ chuyện xảy ra hồi mười ba tháng chín kia không?"
Cao Tố Lan: "Sao mà không nhớ cho được. Nó còn được còn truyền khắp phía bên trang trại kia mà, chẳng phải là còn có quan lớn ngồi máy bay bỏ chạy à, kết quả máy bay nổ mất. Sao thế? Liên quan đến ông ta à?"
Bí thư chi bộ Trương gật đầu.
Thoạt đầu ông cũng không biết.
Hôm nay đến nông trường để phản ảnh lại với chủ nhiệm. Những thanh niên trí thức này đến đây cũng đã được mấy năm rồi, ai cũng đều nhớ nhà, có thể để chúng về lại nhà được không? Phía bên nông trường bèn nói sự thật lại với ông, đằng ấy vừa nhận được một văn kiện, bởi vì tai nạn máy bay khơi ra cả. Mấy ngày nay, chẳng riêng gì thanh niên trí thức mà đến thôn của bọn họ cũng phải tiếp đón một số cán bộ xuống đây lao động.
Bí thư chi bộ Trương không bằng lòng, dựa vào gì mà đưa hết xuống thôn bọn ông chứ.
Thôn kế bên tuy rằng cũng có thanh niên trí thức nhưng cũng chỉ có hai ba người mà thôi, ở tại nhà của bí thư chi bộ thôn thôi là đủ rồi.
Ấy vậy mà phân cho bên này mười người, chưa đủ lại còn phải tiếp đón thêm nữa, cũng không sợ người nhiều rồi gây nên chết người à.
Chủ nhiệm cũng không muốn vơ phải một con dê hao, nhưng ai bảo đếm khắp cả cái nông trường thì thôn họ Trương giàu có nhất chứ, chẳng những có trại nuôi heo, có chuồng trâu, có ao cá, còn có máy cày công nông nữa.
Những lời này khiến bí thư chi Bộ tức ná thở.
Thôn họ Trương ngày trước cũng nghèo.
Năm nương rẫy vừa nhập vào của công kia vẫn còn khá khẩm được chút, đến năm thứ hai liền bắt đầu lười biếng, nhưng đến năm 1961 nhà nào nhà nấy một ngày một bữa cơm. Trừ thời điểm khi ấy nước nhà khó khăn ra, còn nữa chính là nhiệt huyết làm việc của mọi người không cao, sản lượng nương rẫy cũng bị giảm sút nghiêm trọng.
Bí thư chi bộ Trương thấy tình hình như vậy không ổn, chưa đến năm năm thì thôn họ Trương sẽ phải xóa sổ khỏi nông trường Thanh Hà mất.
Cuối năm 1961, bí thư chi bộ Trương mời những lão làng cùng lớp trẻ có học vấn đến văn phòng thôn để họp.
Mọi người đều sợ chết.
Năm sau đó các bậc cha chú đều đứng ra cầm côn lẽo đẽo theo sau lớp trẻ nhà mình, ai không chăm chỉ làm việc liền bắt chẹt người đó.
Vụ mùa kết thúc, thời gian rảnh rỗi sau đó bí thư chi bộ Trương liền dẫn đầu cả thôn bỏ sức đào một cái hồ nước, để những đồng chí con gái đến bờ sông đánh cá, bắt tôm, bắt cua về thả vào trong hồ nước.
Sau đó cuối năm 1962, mỗi nhà mỗi hộ vẫn chưa có tiền để mua thịt thà, nhưng cá trong ao lại có được vụ mùa bội thu. Hiến vào của công một phần, vẫn phân được cho mỗi nhà dăm ba con.
Chiếc ghế bí thư chi bộ này của bí thư chi bộ Trương cũng trở nên vững trãi, uy tín cũng tăng cao.