Trương Tiểu Phương lắc đầu: “Mẹ cháu nói cháu còn nhỏ, qua hai năm nữa lại sinh.”

“Lúc mẹ cháu sinh cháu đã không còn nhỏ, cho nên sinh ra cháu không tim không phổi. Cháu đừng nghe lời bà ấy nói.”

Trương Tiểu Phương vác xẻng lên, sừng sổ nói: “Bà nói ai không tim không phổi? Tôi đánh chết bà!” Nói xong cô liền đánh về phía bà ta.

Trương Lai Phúc sợ đến mức chắn trước mặt vợ mình: “Không được, không được, Tiểu Phương, là bà ấy không tim không phổi còn không biết nói chuyện, cháu đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với bà ấy.” Ông ta nói xong vội nháy mắt với vợ, nó là một kẻ ngốc lời nói không thể làm bằng chứng, bà nói chuyện với nó làm gì? Dù nó đánh chết bà thì công an cũng không quản.

Vợ Trương Lai Phúc vội vàng nói: “Là thím không tim không phổi, cháu đừng có chấp nhặt với thím.”

Trương Tiểu Phương thu lại xẻng nói: “Sau này không được nói thế nữa.”

“Không nói!” Trương Lai Phúc lập tức nói, “Chú giúp cháu trông trừng bà ấy. Nếu bà ấy dám nói bậy chú sẽ đánh bà ấy.”

Trương Tiểu Phương thấy vẻ mặt không quan tâm của vợ ông ta liền hỏi: “Thật không?”

Trương Lai Phúc gật đầu: “Thật mà.”

Cái nhau mấy câu nhưng bởi vì cô ngốc nên cũng không có ai để ý đến lời nói của cô. Dù sao cô cũng ở trong thôn nên sau này sẽ có cơ hội.

Thóc đã được cất vào kho lương thực, tiếp đó đến tận cuối năm cũng không có chuyện lớn gì. Không có tạp chí, không có tivi, không có điện thoại di động, không có bạn bè, trên đường cũng không có gì chơi, không bằng giữ lại cho cô từ từ chơi.

Trương Tiểu Phương thu lại xẻng nói: “Sau khi tôi đi đừng có mà nói xấu sau lưng tôi.”

“Không nói!” Trương Lai Phúc vội nói.

Sau khi Trương Tiểu Phương khiêng xẻng đi.

Vợ ông ta nhất thời nhịn không được nói: “Nhìn nó kìa---”

Trương Lai Phúc vội vàng kéo tay bà ta ngăn lời bà ta định nói, mãi đến khi Tiểu Phương đi xa ông ta mới nói: “Đầu óc nó chậm phát triển, nhưng cũng không phải không nghe hiểu bà nói gì. Bà nói chuyện với nó làm gì? Không thấy ngay cả tổ trưởng Tôn cũng không dám cãi nhau với nó sao.”

Vợ ông ta nhịn không được nói: “Tôi vừa nghĩ đến Phương Kiếm Bình tốt như vậy lại phải cưới có liền thấy không thoải mái. Ông nói xem mấy đứa con gái của chúng ta có đứa nào không bằng nó.”

Trương Lai Phúc nhỏ mọn bị Phương Kiếm Bình nhìn ra, nên ông ta cũng không dám nhớ thương Phương Kiếm Bình nữa, ông ta cũng mong vợ mình bỏ cái ý định này đi, “Điểm nào mạnh hơn con gái chúng ta sao, nó lớn lên xinh đẹp lại cao ráo. Còn làm việc khỏe hơn mấy đứa nhà mình.”

Vợ ông ta nhất thời không phản bác được, thấy Trương Tiểu Phương ồn ào cô không vào được bắt Phương Kiếm Bình ra đón cô, bà ta liến nói: “Con gái chúng ta so với nó thông minh hơn.”

“Lại không cần đi học, muốn thông minh hơn để làm gì? Biết làm việc sinh con không phải được rồi sao.”

Vợ ông ta cau mày: “Không thiên vị nó?”

“Tốt nhất bà nên im miệng lại cho tôi đi.” Trương Lai Phúc nói không thông được bà ta nên dứt khoát không nói nữa, Trương Tiểu Phương sẽ thay ông ta giáo huấn bà già lắm mồm này.

Vợ ông ta hừ lạnh một tiếng, vừa đi vừa nhìn khắp nơi, chợt bà ta nghe Phương Kiếm Bình hỏi: “Chìa khóa đâu?”

“Quên mang!”

Vợ Trương Lai Phúc bị sự hùng hồn của Trương Tiểu Phương làm cho hết nói nổi. Toàn thôn chắc chỉ có mỗi con nhóc này làm mất chìa khóa mà còn rất đắc ý.

“Để tôi vào phòng tìm xem có ở đó không.”

Vợ Trương Lai Phúc kinh ngạc há hốc mồm.

Phương Kiếm Bình vậy mà không mắng con nhóc đó mà còn đi tìm chìa khóa?

Mắt mù tim cũng mù sao?

Lẽ nào đàn ông đều có chung một đức hạnh, thấy phụ nữ dáng người đẹp thì bất luận cô có bao nhiêu khuyết điểm đều có thể bao dung vô điều kiện.

Nhưng mà bao dung đến mấy cũng không thể ngay cả kẻ ngu cũng chấp nhận được chứ.

Chẳng lẽ thật sự người ngốc có phúc của người ngốc.

Trương Tiểu Phương cuối cùng cũng phát hiện có người đang nhìn chằm chằm vào cô, cô nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Vợ Trương Lai Phúc sợ đến mức co chân chạy thật nhanh về nhà.

Bà ta thấy hàng xóm cười nhạo thì có chút muốn đứng lại.

Trương Tiểu Phương thấy hàng xóm cười vợ Trương Lai Phúc, cũng biết bà ta làm trò hề. Những người này a, đều đợi đó cho cô. Những người trước đây ức hiếp nguyên chủ, nghị luận nói xấu sau lưng cha mẹ cô, sau này cô sẽ trả lại từng chút từng chút một.

 “Cô đang nghĩ gì đó?” Phương Kiếm Bình mở cửa, tình cờ thấy hai con người của cô xoay lại, “Hôm nay thế là được rồi, đừng làm loạn nữa.”

Trương Tiểu Phương trừng anh: “Anh mới làm loạn ý.”

“Tôi làm loạn! Cô cố tình đem đùi gà đến nhà bà nội cô để khoe khoang thì không phải làm loạn? Cô còn cố ý bốc cứt ném vào miệng bọn họ như thế không phải làm loạn? Mấy người đó chịu thiệt ở chỗ cô lại không dám tìm cô tính sổ, về sau bọn họ sẽ trả lại trên người chú thím.”

Trương Tiểu Phương: “Họ dám! Trước đây không so đo với họ là tôi đại nhân đại lượng.”

“Cô còn biết đại nhân đại lượng?” Phương Kiếm Bình vô cùng kinh ngạc.

Trương Tiểu Phương liếc anh một cái: “Đồ ngốc!”

Phương Kiếm Bình bất đắc dĩ nói: “Tôi ngốc, cho nên tôi mới hỏi. Đây là ai nói với cô vậy?”

“Trương Lai Phúc, ông ta nói tôi đại nhân đại lượng không nên tính toán với vợ ông ta.”

Cao Tố Lan nghe cô nói thế nhịn không được đi ra: “Mẹ Tiểu Song lại nói gì với con sao?”

Trương Tiểu Phương gật đầu: “Bà ta muốn con sớm sinh con, nếu như sinh con muộn giống mẹ thì đứa bé sinh ra sẽ giống con không tim không phổi.”

Cao Tố Lan cau mày: “Bà ta nói vậy sao? Mẹ đi tìm bà ta nói chuyện!”

Trương Tiểu Phương nói thầm, mẹ có thể lợi hai chút thì tốt rồi, nghĩ thế nhưng cô cũng không dám nói ra.

Cao Tố Lan thật ra cũng muốn học mẹ chồng của bà không tha cho ai dám động vào người nhà bà. Nhưng bà là vợ của bí thư chi bộ thôn nên phải làm gương cho toàn bộ phụ nữ trong thôn, cho nên có thể nhịn thì chắc chắn bà sẽ nhịn.

Trương Tiểu Phương cản bà lại nói: “Bà ta bị con thu thập rồi.”

“Thật sao?’ Cao Tố Lan hoài nghi, ngay cả bạn già của bà đứng ra cũng chưa chắc có thể hữu dụng, lời của con nhóc này uy tín như vậy từ bao giờ?

Bí thư chi bộ Trương lại tin, bởi vì một câu nói “ Kẻ ngốc nói sao có thể làm chứng cứ” của Lưu Quý Tân đã khiến cho người trong thôn hiểu rằng, Tiểu Phương dù có ngốc cũng không phải người bọn họ có thể bắt nạt.

Nếu làm cho con nhóc nhà ông giận, có giết bọn họ thì nó cũng không làm sao hết.

Bí thư chi bộ Trương nói: “Ăn cơm đi, buổi chiều lúc đi làm nếu thấy bà ta anh sẽ nói cho bà ta một trận, đừng tưởng nhà chúng ta không có ai.”

Cao Tố Lan nhìn Phương Kiếm Bình hài lòng nói: “Đúng vậy! Chúng ta có Kiếm Bình, Kiếm Bình, sau này có người bắt nạt Tiểu Phương, cháu nên giúp con bé.”

“Dạ thím, cháu biết rồi.” Phương Kiếm Bình nói, cháu còn không ngăn nổi ý chứ.

Trương Tiểu Phương nói: “Phương Kiếm Bình đương nhiên sẽ giúp con. Vừa rồi chính anh ấy đã đưa cho con cái xẻng---” vừa nói xong thì bụng cô kêu lên một tiếng.

Cao Tố Lan thật thắc mắc chiếc đùi gà vừa nãy người nào ăn.

Trương Tiểu Phương mười tám tuổi, tiêu hóa cũng nhanh, tuy nói sáng sớm cô ăn không ít, nhưng bánh bao hấp và cháo không có một chút dầu nào, mà từ sáng đến giờ cô lại vận động suốt nếu không có cái đùi gà kua có khi cô đã đói chết rồi.

Bí thư chi bộ kéo bạn già một cái: “Kiếm Bình, đóng cửa lại chúng ta đi ăn cơm. Nhà chính rất lạnh, nhà bếp lại ấm áp, chúng ta ăn ở đó đi.” Nói xong ông liền đi rót nước nóng.

Trương Tiểu Phương cất miếng vải và cái chậu vỡ ở trên tay vào góc tường, hai cái này sau này chắc sẽ có chỗ dùng.

Phương Kiếm Bình đã mang đồ dùng qua nhà cô, anh lấy xà phòng phương tây của anh ra. Thấy Trương Tiểu Phương đang rửa tay anh liền đưa cho cô.

Trương Tiểu Phương nhất thời bối rối.

Phương Kiếm Bình nhúng tay cô vào nước rồi lấy xà phòng xoa vài cái, “Xoa một lúc là được.”

Trương Tiểu Phương bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Anh chê tôi bẩn?”

Phương Kiếm Bình rất thoải mái gật đầu.

Tiểu Triệu giơ bàn tay lên: “Tôi đánh chết anh.”

Phương Kiếm Bình bỏ xà phòng xuống rồi kéo tay cô qua, “Bốc cứt về còn không rửa tay, cô không thấy thối sao?”

Trương Tiểu Phương nuốt một ngụm nước bọt, cô không nhìn lầm chứ? Phương Kiếm Bình rửa tay cho cô???

Mẹ nó chứ.

Nếu việc này tiếp diễn trong ba ngày chắc chắn cô sẽ phạm sai lầm.

Không được!

Phải nhịn xuống.

Nhỏ không nhịn được thì không làm được việc lớn!

Nhịn một lúc thôi, tương lai còn dài mà.

Trương Tiểu Phương chịu đựng sự sợ hãi, để mặc cho anh rửa tay cô thật sạch sau đó ghét bỏ hất nước vào mặt anh nói: “Đồ đàn bà, không chơi với anh!” Không đợi anh ngẩng đầu lên cô đã chối chết vào nhà sợ anh nhìn thấy mặt cô đỏ.

Bí thư chi bộ Trương sách băng ghế từ nhà chính đi ra nhìn thấy cảnh này, nhịn không được đồng tình với Phương Kiếm Bình, “Kiếm Bình, cháu rộng lượng một chút.”

Phương Kiếm Bình cười nói: “Cô ấy là lười tắm nên mới cố ý nói như vậy, cho rằng làm như vậy lần sau cháu sẽ không bắt cô ấy tắm nữa.” anh nhìn vào phòng bếp hô to, “Trương Tiểu Phương, đừng có nằm mơ.”

Trương Tiểu Phương không khỏi nói: “Đồ ngốc!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play