Cao Tố Lan nhỏ giọng hỏi: “Kiếm Bình có ý gì?”
Bí thư chi bộ Trương cũng không rõ, “Tí nữa tôi sẽ hỏi lại cậu ta? Cũng không thể nào vi ăn một cái đùi gà của Tiểu Phương liền thích con bé được.”
“Ông mơ cũng thật đẹp, với cái tính tình ngốc nghếch của Tiểu Phương nhà chúng ta, Kiếm Bình sao có thể mù mà đi coi trọng con bé.”
Bí thư chi bộ Trương không thích nghe những lời này, “Tiểu Phương của tôi làm gì tệ như bà nói, có thể con bé giống như Kiếm Bình nói đó là Tiểu Phương nhà chúng ta đại trí giả ngu.”
“Lời an ủi như vậy mà ông cũng tin? Đó là Kiếm Bình phúc hậu hiểu lễ nghi, còn không phải ý tứ vẫn là nói Tiểu Phương ngốc sao?”
Bí thư chi bộ Trương hỏi: “Nếu con bé ở trong lòng Kiếm Bình là một kẻ ngu si, thì Kiếm Bình cần phải nói như vậy sao?”
Cao Tố Lan sinh lòng cảnh giác, “Ông già, tôi nói này, chờ cha cậu ấy được giải oan, cậu ấy có thể quay về thành phố, ông sẽ không đổi ý đấy chứ?”
Bằng lương tâm mà nói, bí thư chi bộ Trương thật lòng muốn đổi ý.
Nhưng nếu như ông nói ra mấy lời này, bà lão có khả năng sẽ ngày ngày nhìn chằm chằm ông, còn có thể để cho ông đến ngủ cùng con rể.
Bí thư chi bộ Trương nói: “Bà nghĩ đi đâu vậy, tôi nói như vậy hồi nào.”
Cao Tố Lan quan sát ông: “Hai chúng ta đã kết hôn hơn hai mươi ba năm rồi phải không?”
Bí thư chi bộ Trương sao lại không hiểu ý của bà, ngủ cùng một cái chăn lâu như vậy sao bà có thể không hiểu tính cách của ông.
“Bà nhớ lại hành động của Tiểu Phương hôm qua và cả ngày hôm nay đi.”
Cao Tố Lan không hiểu nổi: “Đừng có chơi đố chữ, ông cũng không phải không biết tôi chưa từng đi học, ngay cả tên của tôi cũng là sau khi hai chúng ta kết hôn ông lấy cho tôi.”
“Sáng sớm hôm qua tôi bảo con bé đi rửa chân tay mặt mũi phải không? Sau khi rửa mặt xong còn khiến cả chậu nước đen xì.” Nói đến đây bí thư chi bộ Trương thở dài, “Thế mà lúc đó con bé còn không hiểu chuyện nước bẩn như vậy nó còn để lại cho Kiếm Bình dùng.”
Cao Tố Lan vẫn không hiểu.
Bí thư chi bộ Trương nói tiếp: “Kiếm Bình bảo con bé bôi kem dưỡng da, con bé lại thành thật mà bôi, bà nói bao nhiêu lần con bé có nghe lời như vậy không? Bà hiểu chưa? Ý của tôi là nếu con bé vẫn nghe lời như vậy nói không chừng về sau sẽ càng ngày càng hiểu chuyện hơn.”
“Sau đó Kiếm Bình và con bé sẽ trở thành vợ chồng thật?” Cao Tố Lan lắc đầu, “Ông cũng thật dám nghĩ, nếu ông có thời gian nghĩ đến mấy chuyện như thế này không bằng ông nghĩ xem nên nói chuyện này với mẹ ông như thế nào đi.”
Bí thư chi bộ Trương nhìn ra ngoài, con rể đỡ cái thang, con gái ngồi ở trên bờ tường, cầm cái xẻng như một vị tướng.
Bí thư chi bộ Trương không nhịn được bật cười.
Cao Tố Lan có chút hiếu kỳ nên cũng nhìn ra bên ngoài, thấy con gái đang ngồi trên tường, bà nhịn không được nhíu mày: “Ông nhìn nó xem còn có chút bộ dạng của con gái không?”
Thật ra Trương Tiểu Phương muốn đem cả hai chân đều cho ra bên ngoài, nhưng cô sợ lúc đánh nhau không cẩn thận ngã xuống.
“Cao Tố Lan, tôi nghe thấy tiếng của cô rồi, mau mở cửa ta, nhanh lên một chút!” Cao thị hét to hơn.
Trương Tiểu Phương quơ xẻng về phía bà ta nói: “Bà nói chuyện với mẹ tôi như vậy sao? bà già ngu ngốc kia.”
“Tao là bà mày.”
Trương Tiểu Phương nói: “Tôi cũng chưa nói bà không phải, tôi chửi bà thì có liên quan gì đến bà là bà nội của tôi?”
Cao Thị cả đời càn quấy, ba chị em dâu không có ai là đối thủ của bà ta. Bà ta dám khẳng định trong hơn hai trăm gia đình ở thôn họ Trương, không có một nhà nào có dũng khí dám chửi nhau với bà ta. Nhưng giờ phút này Cao Thị thấy bà ta có chút bí từ.
“Mày định không nói đạo lý sao?”
Phương Kiếm Bình có chút hoài nghi, người bên ngoài thật sự là Cao Thị sao?
Trương Tiểu Phương nhịn không được chớm chớm mắt, cô không khỏi hoài nghi cô xuất hiện ảo giác: “Bà là cái đồ không nói đạo lý nhất thôn, bây giờ bà còn muốn cùng tôi phân rõ phải trái?” Cô quay đầu nhìn về phía tây.
Vương Thu Hương cũng bị hai từ “phân rõ phải trái” làm cho hoảng sợ mà bò lên bờ tường, “Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao? Hay là do tôi đói đến mức hồ đồ?” Vừa nhìn thấy Cao Thị nhìn sang bà ta liền nói: “Xem ra là đói đến mức hồ đồ rồi, nấu cơm về nấu cơm thôi.” Sau đó lần thứ hai lui về nhà.
Cao Thị cũng không ngờ Vương Thu Hương lại nhát gan như vậy, bà ta chưa kịp trút giận liền mắng: “Ăn ăn chỉ biết ăn, ăn no chết mày đi!”
Vương Thu Hương mở cửa: “Bác gái, thấy bác tuổi đã cao nên tôi không chấp bác, bác thật cho rằng tôi sợ bác sao?”
Cao Thị thầm nhủ, bà ta không đánh lại đứa ngốc Trương Tiểu Phương, chẳng nhẽ bà ta còn không làm gì được Vương Thu Hương sao. Nghĩ vậy bà ta liền đánh về phía Vương Thu Hương.
Kẻ thù của kẻ thì chính là bạn.
Trương Tiểu Phương hô to: “Chạy mau! Đừng để bà ta đụng vào thím, bà già này muốn ăn vạ đó!”
“Bị đụng vào thì làm sao?” Vương Thu Hương tránh về phía sau hỏi.
Phương Kiếm Bình nói: “Bà ấy sẽ ăn vạ thím.”
Tiểu Triệu lớn tiếng nói: “Bà ta sẽ ăn vạ thím.”
“Ăn vạ thím thì càng tốt, vừa hay nhà thím đang không có gì ăn, thím sẽ đem bà già này đun cách thủy rồi ăn!” Vương Thu Hương ngoài miệng nói vậy nhưng dưới chân cũng không dừng lại.
Chú hai Trương vội vàng che chở cho mẹ mình, bởi vì ông ta còn đang trông cậy vào bà ấy có thể lay động anh cả. Hơn nữa ngày nông bận rộn trong nhà ông ta cũng cần bà lo liệu cơm nước nên ông ta không cho phép ai bắt nạt mẹ ông ta.
Vương Thu Hương chạy về phía Bắc, mẹ chồng và chị em dâu của bà ta đều ở phía Bắc. Hai người đó cùng bà già này không hợp nhau, bà ta cũng không tin dựa vào ba mẹ chồng nàng dâu các bà lại không đánh lại được bà già đó.
Trương Tiểu Phương ngồi ở trên tường trợn mắt há mồm, cứ đi như vậy sao? Cô quay sang nhìn Liêu Quế Chi, “Thím hai, hai ta đánh một trận đi.”
“Mày có bệnh sao?!” Liêu Quế Chi sợ đến mức lùi lại phía sau.
Trương Tiểu Phương gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Tôi đúng là có bệnh mà. Các người không phải hay nói tôi là một đứa không có đầu óc, là đồ ngốc sao.”
Liêu Quế Chi đã ngoài bốn mươi, thân thể bà ta cường tráng khỏe mạnh, đánh một trận cũng không sao hết.
Trương Tiểu Phương không dám đến gần bà nội, nhưng cô lại không sợ đụng vào Liêu Quế Chi, cô vòng chân ra ngoài ném xẻng xuống đất rồi nhảy xuống.
Liêu Quế Chi sợ đến mức bỏ chạy, bà ta vừa chạy vừa nói: “Mày là đồ vô liêm sỉ, nếu mày dám đụng vào tao tao sẽ bảo chú hai của mày đánh chết mày!”
Trước đây nguyên chủ không dám đánh bà ta, nhưng Trương Tiểu Phương hiện tại đã không còn là Tiểu Triệu trước kia.
Trước đây đều là bọn họ dám bắt nạt nguyên chủ cùng cha mẹ cô, khó có được một lần Liêu Quế Chi sợ đến mức chạy trối chết, Trương Tiểu Phương sao có thể buông tha. Cô cầm xẻng đuổi theo tầm mười mét lúc này có người ngăn cô lại cô mới dừng lại.
Trong thôn quanh năm không có chuyện gì vui, thế nên chỉ cần có một chuyện bé như hạt vừng mọi người cũng sẽ vay đến để xem.
Có người thấy cô cầm xẻng thì tò mò hỏi: “Tiểu Phương, thím hai cháu lại làm gì vậy?”
Vợ Trương Lai Phúc nói: “Còn có thể làm gì, bà ta chỉ có thể nói Tiểu Phương ngu ngốc, sau đó muốn đem con trai bà ta đến nhà anh cả làm con thừa tự chứ sao. Cũng không nhìn một chút con bà ta có đức hạnh gì, đã mười bốn tuổi còn tranh cong điểm với đứa bé mười tuổi. Bà ta cũng không ngại mất mặt. đừng nói đến chuyện anh cả có Tiểu Phương, Tiểu Phương lại còn kết hôn rồi, dù cho anh cả không có con cũng không tới lượt con bà ta.”
Trương Lai Phúc thấy Liêu Quế Chi dừng lại, liền nhanh chóng lấy khuỷu tay huých vợ mình, ý bảo bà đừng nói nữa.
“Sợ bà ta làm gì. Không phải ỷ mình có nhiều anh em sao. Anh cả không lên tiếng, tôi xem ai dám đánh tôi!” Vợ Trương Lai Phúc ỷ vào Trương Tiểu Phương đang đứng cạnh, bà ta khiêu khích nói: “Có bản lĩnh thì bà qua đây.”
Liêu Quế Chi “Phi” một tiếng rồi đi về nhà.
Vợ Trương Lai Phúc hừ lạnh một tiếng: “Cái thứ gì không biết. Tiểu Phương cháu nhanh chóng cùng Phương Kiếm Bình sinh một đứa bé đi, tốt nhất là con trai. Có con trai rồi thím hai cháu sẽ không dám nhòm ngó nhà cháu nữa.
Trương Tiểu Phương cũng biết từ xưa đến nay các bác gái trong thôn đểu có một đức hạnh. Chưa kết hôn thì dục kết hôn, khi kết hôn rồi lại dục sinh con, đứa đầu tiên sinh ra một bé gái thì lại dục nhanh chóng sinh một bé trai nối dõi tông đường. Nếu đứa đầu là một bé trai thì lại thúc dục sinh một bé gái, cho có trai có gái. Dù thế nào thì mấy bác gái cũng có thể tìm được lý do.
Trương Tiểu Phương cũng thật phục mấy bà ấy.
Dường như các bác gái đó không còn gì nói ngoài những cái này.