Phương Kiếm Bình thoáng chốc tức ngực khó thở, cuống họng đau đớn, trước mắt biến thành màu đen.
Trương Tiểu Phương không kiềm được, khụ một tiếng, đè xuống ý cười.
Phương Kiếm Bình vừa thấy con mắt cô cong lên, đầu càng đau. Hạ thấp giọng, tức giận nói: "Tôi lớn như vậy cũng chưa từng gặp loại người như cô, da mặt dày như vậy. Cô là con gái hả?"
Lần này đến phiên Trương Tiểu Phương không cười nổi.
Nguyên chủ làm ra việc này, tuy cô có ký ức của nguyên chủ nhưng như xem phim vậy. Ai gặp phải chuyện này lại nghe lời cha Trương nói thì sao có thể nhịn được.
Trương Tiểu Phương: "Tôi có phải không người khác không biết anh còn không biết à?"
Phương Kiếm Bình ngừng thở: "Cô --"
"Phương Kiếm Bình, sao không nói chuyện vậy?"
Tiếng cha Trương lại truyền đến.
"Nhanh, đừng nói nữa." Cao Tố Lan hoảng loạn đi tới ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Ông xem, quần áo của đồng chí Tiểu Phương và Tiểu Phương nhà chúng ta kìa. Nhất định là con bé nhà chúng ta làm ra."
"Con bé ngốc lại làm gì vậy?"
Thanh âm xa lạ khiến Trương Tiểu Phương không khỏi ngồi xuống.
Phương Kiếm Bình cuống quít quay mặt qua chỗ khác.
Trương Tiểu Phương hỏi gì đó, cúi đầu vừa nhìn thấy một vùng trắng lóa, cuống quýt kéo chăn trùm lại mình.
Mặt Phương Kiếm Bình ửng đỏ không ngừng, thở cũng không dám thở mạnh.
Cha Trương vội vàng nói: "Không, không có gì."
"Không đúng sao. Tôi vừa nghe thấy hai người gọi Tiểu Phương, Bình gì đó? Chị dâu, cầm cái gì vậy?"
Phương Kiếm Bình chuyển qua cạnh cửa chặn lại, sợ bà ta đột nhiên xông tới.
Trương Tiểu Phương cảm thấy giọng nói này vô cùng chói tai, như là từng nghe thấy ở nơi nào -- trong đầu hiện ra một đoạn ký ức không thuộc về cô.
Toàn thôn họ Trương có 90% người họ Trương. Trong đó có một nửa trên ba đời đều là họ hàng gần. Người này là thím trong dòng họ của Trương Tiểu Phương. Chồng bà ta với cha Trương Tiểu Phương cùng một bà nội. Cha Trương Tiểu Phương lớn nhất, chồng bà ta đứng thứ chín, tên khác là Trương Lão Cửu.
Nguyên chủ chưa từng gọi thím chín. Vì người đàn bà này xem thường mẹ cô, cảm thấy bụng bà không mắng đẻ, không sinh được con trai thì thôi, sinh ra con gái còn không có đầu óc.
Bà ta từng không ít lần trào phúng nguyên chủ.
Không dám ra tay đánh là bởi vì nguyên chủ sức lớn, không có đầu óc, giết người không phạm pháp.
Có lẽ trời cao cho cô tứ chi phát triển, vì vậy rút đi một phần tâm trí của cô.
Trương Tiểu Phương thu hồi tâm tư, nghe thấy bà ta vẫn còn hỏi liên tục, bèn bắt chước Phương Kiếm Bình nhảy xuống giường phủ chăn lên.
Phương Kiếm Bình kéo cô: "Làm gì?"
Trương Tiểu Phương: "Vương Thu Hương rãnh rỗi không có chuyện gì làm thích nghe ngóng chuyện thiên hạ. Cha mẹ tôi mà không nói ra được lý do khiến bà ta hài lòng, bà ta sẽ hỏi mãi."
Vương Thu Hương nhà ở phía đông nhà họ Trương.
Phòng ốc nông thôn sập xệ, tường viện không thể cao hơn nhà ở, bức tường cao nhất cũng chỉ cao một mét năm một mét sáu.
Người đàn bà cao một mét năm nhón chân lên có thể nhìn thấy tình huống nhà bên cạnh. Nếu như đặt hai cục bùn bên góc tường thì không khác mấy ở trong nhà mình.
Vương Thu Hương cao một mét năm bảy, nhón chân là có thể nhìn thấy tình huống ở bên này.
Nhưng như thế rất không thoải mái.
Trương Tiểu Phương đoán bà ta sẽ chèn ghế nằm trên đầu tường như trước kia, nhìn nhà họ Trương như xem chuyện vui
Cha mẹ nguyên chủ cao ráo, làm việc kiếm đủ công điểm. Nguyên chủ sức lớn, cũng đủ công điểm. Một nhà ba người nguyên chủ kiếm công điểm nhiều như đàn ông, vì thế cuộc sống rất dư dả.
Vương Thu Hương có hai đứa con phải nuôi, bà ta và Trương Lão Cửu đều yếu ớt, hai người không làm bằng nguyên chủ, vì thế cuộc sống túng thiếu. Vương Thu Hương không dám tìm chị em dâu đòi tiền, nên cả ngày nhìn chằm chằm nhà nguyên chủ. Mỗi khi nhà nguyên chủ nhà luộc bắp, nấu bánh ngô hoặc làm những món ngon khác, bà ta sẽ ghen tị lèm bèm liên tục.
Mẹ nguyên chủ Cao Tố Lan nghe mà phiền lòng, sẽ cho bà ta một hai cái bánh ngô.
Ăn quen rồi, Vương Thu Hương càng thích nhìn chằm chằm bên này. Mỗi lần đến giờ cơm đều sẽ bò tới trước nhìn một chút, sợ bỏ qua một hạt gạo, một cọng rau.
Năm nay là năm thứ ba Phương Kiếm Bình ở đội sản xuất họ Trương, không ít lần nghe người ta nói chuyện của Vương Thu Hương – cái miệng không ai địch nổi.
"Cô đi ra thì có tác dụng gì?"
Trương Tiểu Phương: "Bà ta sợ tôi."
Phương Kiếm Bình không yên lòng, dặn dò: "Trước khi nói chuyện cô phải suy nghĩ kỹ càng, đừng chưa nghĩ đã nói ra."
Trương Tiểu Phương theo bản năng muốn phản bác. Lời đến miệng vừa nghĩ đến nguyên chủ cũng không phản ứng nhanh như vậy, giả vờ buồn bực vung tay: "Không cần anh dạy."
Tâm tình của cha Trương rất nguy cấp, vốn định gọi con gái ăn cơm, kết quả con gái không nói năng gì, trên giường còn có một người đàn ông. Người đàn ông này ngủ với con gái ông còn không thừa nhận, trong lời ngoài lời còn trách con gái ông. Ông cũng không có kiên nhẫn ứng phó Vương Thu Hương: "Cô quản chúng tôi cầm cái gì. Vợ, đừng phản ứng cô ta, đưa cho Tiểu Phương đi."
"Lẽ nào trong phòng Tiểu Phương có đàn ông à?"
Cao Tố Lan dừng bước, cuống quýt ôm chặt quần áo.
Trương Tiểu Phương không khỏi bật thốt: "Đệt mợ!"
Bà thím thôn quê này nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, sao có thể nhìn rõ mọi việc hơn cả người sắp tốt nghiệp cảnh sát như cô vậy.
Cha Trương gào thét: "Trong phòng cô mới có đàn ông."
Vương Thu Hương cười hì hì nói: "Trong phòng tôi có nhé, em chín của anh Phú Quý đó. Chị dâu, tôi đoán đúng rồi à? Vừa nãy nghe chị nói Bình gì đó, có phải là thanh niên trí thức tới từ thành phố Phương Kiếm Bình không?"
Trương Tiểu Phương không khỏi dừng lại, xoay qua nhìn Phương Kiếm Bình, sao bà ta biết?
Phương Kiếm Bình trừng mắt, tôi làm sao biết? Tôi còn muốn hỏi cô.
Lại sợ cô nhìn không hiểu, hạ thấp giọng hỏi: "Có phải là cô nói không? Hay là, hay là --"
Trương Tiểu Phương thấy anh xấu hổ, nói thay anh: "Tôi bảo đảm tối hôm qua lúc khiêng anh về giường hàng xóm đều ngủ rồi."
Phương Kiếm Bình nghe thấy chữ "giường" lập tức hối hận quá lắm miệng, nhảy lên giường chuyển qua bên cửa sổ tiếp tục nghe.
Trương Tiểu Phương cẩn thận ngẫm lại, rốt cục nghĩ ra được vấn đề ở đâu.
Người trong đại đội sản xuất thôn họ Trương đều biết cô thích Phương Kiếm Bình. Bao gồm cả cha mẹ nguyên chủ.
Lần đầu tiên nguyên chủ la hét cô ta thích Phương Kiếm Bình mới mười sáu thôi.
Lời của cô gái ngốc mười sáu tuổi sao có thể coi là thật.
Cha mẹ nguyên chủ cũng nghĩ cô ta chưa từng thấy người đàn ông đẹp trai như Phương Kiếm Bình, một chút mới mẻ trôi qua là tốt rồi. Mặc dù chưa dứt, chờ Phương Kiếm Bình trở về thành phố cô không còn gặp nữa là được.
Thế nhưng nguyên chủ cuồng dại không thay đổi, lá gan còn càng lúc càng lớn.
Nói đến cõi lòng vô tư của nguyên chủ, không thể bởi vì khiêng người đi sau đó ý thức được sai lầm của mình mà xấu hổ tự sát.
Cũng không thể kích động ngất đi.
Sức nguyên chủ mạnh có thể nâng một bao lương thực.
Trương Tiểu Phương nghĩ một lát, dường như đã nghĩ ra.
Thôn họ Trang ở phía nam Hoàng Hà, cách biển đông cũng không bao xa. Thời tiết vào tháng mười âm lịch ở nơi này không quá lạnh, buổi tối không dưới giường lò có một tấm chăn dày cũng đủ rồi.
Mẹ nguyên chủ lo lắng trời trở lạnh, vẫn để thêm một cái chăn mỏng. Tối hôm qua nguyên chủ đánh ngất Phương Kiếm Bình sau đó đưa tấm chăn dày cho anh. Cô trùm chăn mỏng. Có lẽ ngủ không đàng hoàng, chăn mỏng đắp vào trời thu, còn nhỏ hơn chăn dày, cô lại lăn ra ngoài chăn, nửa đêm thân thể hạ nhiệt vô thanh vô tức ngủ thiếp đi. Gặp may đúng dịp đổi thành con quỷ nước cô đây.
"Tôi ra ngoài nhé?" Phương Kiếm Bình nghe Vương Thu Hương bắt đầu gọi chú chín Phú Quý, lo lắng bà ta gọi người cả thôn tới.
Trương Tiểu Phương thu hồi tâm tư, nghe thấy Vương Thu Hương chắc chắn trong phòng cô có người, "Cho bà ta biết mặt." Bắt chước giọng điệu nguyên chủ mắng: "Đồ đàn bà thúi, xem tôi trừng trị bà ta thế nào."
Kéo cửa ra, nhìn thấy còn một phòng ngoài, chỗ bên cửa có một cái nồi. Đây hẳn là nơi đốt lò. Người mẹ hờ của cô ở ngoài cửa, thấy cô, bà nháy mắt liên hồi -- mau mau đi vào, đừng đi ra.
Trương Tiểu Phương cảm thấy người mẹ này của cô quá yếu đuối, không giống mẹ cô gì cả.
Mẹ của cô cứng mềm đều được. Trước đây bà nội cô lợi hại, mẹ của cô rảnh rỗi ngồi ở cửa nhà bà nội cô khóc như khóc tang,
Người khác hỏi bà ấy khóc cái gì. Bà ấy lập tức nhìn chằm chằm nhà bà nội muốn nói lại thôi. Người không biết còn tưởng rằng bà nội cô ức hiếp quá tàn nhẫn, dồn dập chỉ trích bà nội cô quá đáng. Ba lần bảy lượt như thế bà nội cũng không dám bắt bí con dâu.
Trước khi quốc gia mở cửa, nhà cô chỉ có một đứa con gái là cô. Dân quê cổ hủ, cảm thấy không có con trai là tuyệt hậu, xem thường người không có con trai. Mẹ của cô đi sớm về trễ không biết việc này. Có lần thân thể không thoải mái trở về sớm, nghe thấy người khác nói bà ấy ở trên trấn thì thế nào, còn không phải không sinh được con trai, tương lai gia sản đều là của người ta.
Mẹ của cô sợ cô nghe thấy suy nghĩ lung tung, lại biết người đàn bà kia chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, cầm cây xẻng ném qua. Người ngoài đều nghĩ nếu không phải người kia tránh nhanh thì có thể đã đập gãy chân bà ta rồi. Từ đó về sau không ai dám nghị luận nhà các cô nữa.