Rầm một tiếng, cô bị con quỷ này đẩy lên trên giường, mắt tối sầm lại, trên người có thêm một cái chăn.
Ầm!
Trong phòng đột nhiên sáng sủa.
Trương Tiểu Phương theo bản năng gạt chăn ra, cánh cửa bị đẩy ra, cô nhìn thấy hai con quỷ gần năm mươi tuổi, còn là quỷ nghèo, trên người đều mặc áo bông chắp vá.
"Đậu móa!" Trương Tiểu Phương không khỏi kinh ngạc thốt lên, "Tứ ——"
"Tiểu Phương?!" Người phụ nữ kinh hô một tiếng, thân thể thẳng tắp ngã về sau.
Người đàn ông vội đỡ bà lui ra.
Cửa đóng lại lần nữa, bên trong tối lại.
Trương Tiểu Phương không khỏi chớp mắt một cái, cô xác định không quen biết hai người này. Bọn họ lại biết cô tên Trương Tiểu Phương. Chẳng lẽ là lúc cha mẹ cô đốt vàng mã cho cô thì nói cho bọn họ biết.
Tốc độ của cha mẹ quá nhanh.
Cô vừa nhắm mắt đã chôn cô rồi.
Cũng không biết có đốt căn nhà lớn cho cô hay không, lại đốt thêm mấy bộ quần áo.
Nhìn xem giờ cô thế nào.
Nhưng nói đi nói lại, nếu biết cô, vừa thấy trên giường cô có một người đàn ông không phải nên giúp cô sao?
Lẽ nào con quỷ này là con trai của hai ông bà đó?
Cha mẹ không giống như tổ chức đám cưới người âm. Có lẽ thương cô khi còn sống chưa từng yêu ai, thế nên đốt một người đàn ông đẹp trai cho cô.
Như vậy có thể giải thích rõ sao con quỷ này ở trên giường cô, lúc bị cô đạp ngược lại còn hỏi cô muốn làm gì.
Trương Tiểu Phương không lo lắng, chuyển về phía quỷ nam, không cẩn thận đụng phải thân thể của anh, phản xạ có điều kiện hình như lùi lại một chút —— không đúng, thân thể của con quỷ này nóng hừng hực, hình như còn thở, còn có tiếng tim đập —— không phải quỷ?
Không thể nào.
Trương Tiểu Phương sờ lồng ngực của anh —— thịch thịch thịch —— tim đập liên hồi.
Thực sự là tiếng tim đập.
Trương Tiểu Phương xoa bóp, thịt mềm.
Đùng!
Bàn tay cô bị đánh một cái, Trương Tiểu Phương ăn đau hít vào một hơi, há mồm mắng: "Bà nội anh ——" Đầu đột nhiên rất đau, có thêm rất nhiều hình ảnh, người trong hình cũng tên Trương Tiểu Phương, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, khiêng bao lương thực 180 cân mà không thở dốc. Năm nay tròn 18 tuổi, là con gái duy nhất của bí thư chi bộ thôn Trương Trang, giới tính nữ, ham muốn Phương Kiếm Bình—— Phương Kiếm Bình?
"Đệt mợ! Phương Kiếm Bình?"
Cô không chết?
Từ người biến thành người trên giấy?
Xuyên đến trong truyện có niên đại trước khi cô sinh ra, còn biến thành Trương Tiểu Phương chết thảm?
Trương Tiểu Phương mở to mắt đánh giá người trước mắt, da dẻ non mềm như thịt tươi, không giống ở nông thôn ba năm, mà như là thanh niên trí thức vừa tới từ thành phố.
Sống mũi cao thẳng, ngũ quan rất có tính công kích, góc cạnh rõ ràng, vừa nhìn đã biết là người không dễ sống chung.
Nguyên chủ gan to bằng trời, đến kiểu người còn đau đầu hơn cô cũng dám trêu chọc.
Lúc này đôi mày kiếm của Phương Kiếm Bình nhíu lại, trên mặt tràn ngập vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn anh tuấn bức người như cũ.
Trong nháy mắt Trương Tiểu Phương có thể thấu hiểu nguyên chủ.
Đổi thành cô có cơ hội bám lên Phương Kiếm Bình, cô cũng không cam lòng buông tha.
Chẳng trách người ta thường nói: Chết dưới hoa Mẫu Đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Con ngươi Trương Tiểu Phương chuyển động, cô chết rồi, chết đến không thể chết hơn, có phải có thể phong lưu một lúc không? Nguyên chủ chắc chắn cũng muốn có vị này. Cô phong lưu một chút cũng coi như cùng chung nguyện vọng của cô và nguyên chủ.
Chỉ chiếm lấy Phương Kiếm Bình mấy năm, khôi phục thi đại học rồi sẽ thức thời thả anh đi. Ngày nào đó Phương Kiếm Bình quyền cao chức trọng cũng sẽ không trả thù cô.
Trương Tiểu Phương cẩn thận ngẫm lại cảm thấy có thể được.
Cô là cảnh sát nhân dân đấy.
Làm như vậy chẳng phải bôi đen cảnh sát à?
Trong mắt Trương Tiểu Phương sáng ngời —— cảnh sát nhân dân luôn yêu nhân dân.
Phương Kiếm Bình nhìn thấy ánh mắt ấy theo bản năng lùi về sau, Tiểu Trương ngốc này sẽ không lại muốn đánh ngất anh chứ.
Tối hôm qua bị đập một phát ở ngoài điểm thanh niên trí thức, đến nhà họ Trương anh tỉnh lại thì lại bị cô đập một cái, đầu của anh cho dù làm bằng đồng cũng không chịu nổi lần thứ ba.
"Cô đừng xằng bậy!"
Suy nghĩ của Trương Tiểu Phương bị cắt đứt rất không vui. Giương mắt nhìn thấy mặt Phương Kiếm Bình, trong nháy mắt quyết định tha thứ cho anh.
Phương Kiếm Bình không khỏi cau mày, cô lại không phát rồ.
Lại có ý xấu gì đây?
Trương Tiểu Phương chú ý tới khuôn mặt cảnh giác của anh, "Tôi không có làm ẩu tả."
Mà tôi làm từ từ.
Phương Kiếm Bình không tin: "Đi lấy quần áo của tôi tới đây."
"Quần áo?"
Phương Kiếm Bình cau mày: "Đừng nói cô đã quên để ở chỗ nào."
Trương Tiểu Phương nghĩ, nguyên chủ sợ anh chạy, bắt chước Ngưu Lang giấu quần áo của Chức Nữ rồi.
"Ở chỗ cha mẹ tôi."
Trương Tiểu Phương ngẩn ra, vì vậy hai người vừa nãy là cha mẹ của nguyên chủ, không liên quan tới quỷ nam —— tới Phương Kiếm Bình.
Hai người bọn họ sao lại khiếp sợ như vậy.
Việc này không phải một nhà ba người hợp mưu ——hình như không phải tự Trương Tiểu Phương nghĩ ra, là chủ ý của một thanh niên trí thức.
Thanh niên trí thức nam đó thích cô thanh niên trí thức yêu Phương Kiếm Bình, cảm thấy anh đẹp trai, con người tốt thông minh, sau này trở về thành phố tiền đồ không thể đo được. Thanh niên trí thức nam biết Trương Tiểu Phương cũng thích Phương Kiếm Bình, bèn tìm người giúp Trương Tiểu Phương hẹn anh ra ngoài, sau đó khuyến khích Trương Tiểu Phương gạo nấu thành cơm với Phương Kiếm Bình.
Phương Kiếm Bình không nhịn được thúc giục: "Vậy còn không nhanh đi?"
Trương Tiểu Phương ngẫm lại nên làm sao nhân cơ hội lừa gạt anh.
Nếu Phương Kiếm Bình là nữ, cô là hãm hiếp chưa thành.
Tuy rằng cô không phải nguyên chủ, nhưng mang thân phận nguyên chủ vẫn muốn khiến Phương Kiếm Bình ở chung hòa thuận với cô —— sau này đừng trả thù cô. Đầu tiên phải hạ thấp tính cảnh giác của anh.
"Gấp cái gì?" Đánh giá anh một phen, giả vờ rất ghét bỏ điệu bộ của anh, làm giảm bớt tính nghiêm trọng của chuyện này: "Tôi không biết anh cởi quần áo rồi lại không đẹp bằng mặc quần áo. Sớm biết thế đã không đánh ngất anh khiêng về. Nhìn rất gầy cũng không biết sao nặng thế, tối hôm qua mệt chết giờ eo tôi còn đau đây này."
"Đau eo?"
Bên ngoài truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
"Lão già, lão già, nghe thấy không?"
"Nhỏ giọng một chút! Bà muốn toàn bộ hàng xóm nghe thấy à?"
Tiếng sột soạt tốt càng ngày càng xa bệ cửa sổ.
Khóe mắt Trương Tiểu Phương liếc qua nhìn thấy Phương Kiếm Bình dùng ánh mắt giết người nhìn cô, "Tôi —— tôi không phải cố ý."
Bà mẹ hời của cô lẽ nào chỉ nghe rõ mỗi câu cuối à.
Phương Kiếm Bình cười gằn.
Trương Tiểu Phương vội vàng nói: "Thật mà! Lát nữa chúng ta cùng nói với cha mẹ, tôi chỉ tò mò anh cởi quần áo sẽ thế nào thôi, hai chúng ta chẳng xảy ra cái quái gì cả. Nếu như mẹ không tin, thì để mẹ nghiệm thân."
"Nghiệm ——" Phương Kiếm Bình đau đầu.
Trước đây người khác nói cho anh biết con gái của bí thư chi bộ thôn thiếu thông minh, đầu óc lúc tốt lúc kém, thấy thì tránh xa một chút. Anh còn cảm thấy nói quá.
Ngày hôm nay xem như anh được trải nghiệm —— cái từ nghiệm thân này người bình thường ai mà nói ra khỏi miệng được.
"Nói nhăng nói cuội gì đó? Không cần cô giải thích, tự tôi giải thích."
Để cô giải thích chỉ có thể vừa bôi vừa đen.
Phương Kiếm Bình trừng cô một cái, vén chăn lên vừa thấy mình trần như nhộng lập tức che lại, "Tránh ra!"
"Làm gì?" Trương Tiểu Phương thu chân về nhường đường.
Phương Kiếm Bình phủ chăn lên, "Ở đâu? Tự tôi đi."
"Trên cái ghế trong nhà chính."
Phương Kiếm Bình bỗng nhiên nhìn qua cô, "Cô còn —— Cô còn đặt hớ hênh ở trên ghế? Không sợ có người tìm đến bí thư chi bộ à?"
Trương Tiểu Phương rất muốn nói cô sợ, nguyên chủ không sợ.
Thế nhưng nguyên chủ cũng không biết đi chết ở đâu rồi.
Chuyện này bảo cô giải thích thế nào.
Cô dám nói như vậy, Phương Kiếm Bình có thể bóp cổ cô.
Trương Tiểu Phương thẳng thắn trả đũa chặn lại câu hỏi của anh, miễn cho bị anh nhìn ra cô không phải cô gái ngốc nghếch nguyên chủ, "Cũng không có thể trách tôi. Anh thành thật——ngủ với tôi một giấc, tôi cần phải đánh ngất anh giấu quần áo đi à."
"Cô —— câm miệng!" Phương Kiếm Bình tức giận cao giọng quát lớn.
Trương Tiểu Phương giật mình.
"Sao thế?"
Tiếng nói lo lắng của bí thư chi bộ Trương truyền đến.
Phương Kiếm Bình nhìn cô một cách ác độc, xoay người gọi ra bên ngoài: "Chú Trương, quần áo của cháu ở trên ghế nhà chính, phiền chú lấy giúp cháu."
"Đồng chí Tiểu Phương, rốt cuộc chuyện ra sao, sao cháu lại ở trên giường Tiểu Phương?" Tiếng nói của mẹ nguyên chủ Cao Tố Lan lại xuất hiện ở ngoài cửa sổ.
Bí thư chi bộ Trương không khỏi nói: "Còn có thể có chuyện gì? Hai người chúng nó không biết chung đụng nhau khi nào, Phương Kiếm Bình ——"
"Không phải, chú hiểu lầm rồi. Mau lấy quần áo của cháu tới, cháu mặc quần áo vào rồi giải thích với chú."
Chú Trương cười gằn: "Cậu không muốn ai có thể đánh ngất cậu khiêng về?"