Vương Thu Hương giống như đám bà tám nói nhà cô không có con trai cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Trương Tiểu Phương lách qua mẹ, rống to: "Vương Thu Hương, nói lại cho tôi nghe!"
Cao Tố Lan kéo cô lại: "Tiểu Phương!"
Trương Tiểu Phương thấy trong lòng mẹ cô có áo hoa với áo lót bằng bông của cô, cướp lấy lùi tới bên cạnh cửa ném chăn xuống tròng áo lót vào.
Cao Tố Lan vội đóng cửa lại, con gái ngốc có thể ngốc đến bao nhiêu đây.
Trên tường có người, cha cô ở bên cửa sổ, cô lại đứng chần dần ở đó mặc quần áo. Cũng không sợ bọn họ đột nhiên đi vào.
"Mau lên!" Cao Tố Lan vội đưa quần bông cho cô.
Trương Tiểu Phương muốn hỏi quần lót đâu.
Vừa nghĩ tới ả đàn bà Vương Thu Hương kia thì cũng không quan tâm nhiều thêm nữa.
Trương Tiểu Phương lê giày đi ra, đánh giá bố cục phòng một lát.
Giống như trong ký ức của cô, nhà năm phòng quay lưng về hướng bắc, nhìn về hướng nam. Căn phòng hai gian phía đông là nơi ông nội cô ở khi còn sống. Phòng ba gian phía tây là phòng cha mẹ cô. Hai bên đông tây mỗi bên có ba gian nhà kề. Hai trong ba gian phía tây là phòng ngủ của nguyên chủ, một gian khác là công cụ làm nông. Ba gian phía đông, gian gần hướng Bắc nhất là nhà bếp. Hai gian khác một gian nuôi dê, một gian là chứa đậu cho dê ăn và củi lửa.
Bây giờ Vương Thu Hương đang nằm úp sấp ở giữa phòng phía đông và tường nam, xéo với căn phòng phía tây, nơi cô ở.
Trương Tiểu Phương dựa theo ký ức lấy cây dao to ở nhà bếp đối diện, mắng: "Đồ bàn bà thúi! Ba ngày không cho bà một trận là bà ngứa da à. Trong phòng tôi có thứ gì liên quan quái gì tới bà? Ăn đồ uống nước của bà đi. Không thì chặt bà cho chó ăn, thật sự tưởng tôi dễ ức hiếp hả." Đến bên tường nhảy lên chém tới đầu bà ta.
"Tiểu Phương!"
"Dừng tay!"
Rầm một tiếng, Vương Thu Hương từ trên đầu tường té xuống.
Trương Tiểu Phương dừng lại, cha Trương giật cây dao của cô tiếp đó véo lỗ tai cô.
"Cha, cha, cha – lão Trương à! Thả tay ra đi!"
Cha Trương đập một cái lên đầu cô: "Con đùa giỡn không biết lớn nhỏ. Cha không chặt đầu con xuống cho chó ăn vì cha là cha con đấy!"
"Dừng tay! Tôi bảo hai người dừng tay không nghe thấy hả?!"
Hai cha con nhà họ Trương dừng lại.
Cao Tố Lan nghe thấy thanh âm xa lạ vội đẩy Phương Kiếm Bình vừa bước ra cửa phòng ngủ vào lại, "Tôi xem thử là ai. Sáng sớm mà người nào cũng nhiều chuyện thế."
Tới cửa nhìn thấy một người đội mũ xanh quân đội trong sân, hoảng hốt đỡ tường, này – sao công an biết đồng chí Tiểu Phương ở nhà bọn họ? Không đúng, không đúng, bây giờ không phải là trước đây, nam nữ chưa kết hôn ngủ với nhau không phạm pháp.
Cao Tố Lan ổn định tâm thần, đi về phía hai công an.
Một công an cướp cây dao của cha Trương, một người đẩy tay ông ra, "Đồng chí Trương, ông là đảng viên kỳ cựu. Làm cái gì vậy?"
Cha Trương theo bản năng nói: "Tôi dạy con gái tôi."
"Có là con gái thì ông cũng không có thể động dao. Giờ là thời đại nào rồi hả? Còn cháu nữa Tiểu Trương, vừa nãy làm gì thế? Nhảy lên giết người hả?"
Trương Tiểu Phương hiểu pháp luật, tuy rằng pháp luật bây giờ với pháp luật đời sau khác nhau nửa thế kỷ, nhưng hầu hết không thay đổi, cố ý hại người là không được, "Vương Thu Hương muốn leo tường vào nhà chúng cháu trộm đồ."
"Mày nói bậy!"
Tiếng của Vương Thu Hương từ bên cạnh truyền tới.
Trương Tiểu Phương hỏi: "Bà bò lên tường làm gì? Coi trọng cha tôi hả?"
Hai nhà đột nhiên yên tĩnh lại.
Cao Tố Lan hiểu rõ con gái, trước hết phản ứng lại, "Con mất não rồi, nói linh tinh gì vậy? Quay về nhà cho mẹ!"
"Không được." Một đồng chí công an nói: "Chúng tôi đến tìm hiểu tình hình."
Cha Trương theo bản năng hỏi: "Tình hình gì?"
"Thanh niên trí thức nữ thôn mấy người Đoạn Y Nhiên vừa báo án cô ta bị người ta cưỡng hiếp."
Cha Trương chấn động ngơ ngác: "Cưỡng hiếp?"
"Đúng thế. Có điều trời quá tối không thấy rõ người kia."
Cha Trương đã hiểu: "Hỏi chúng tôi có gặp người khả nghi không à?"
Công an: "Đây là một trong số đó. Thứ hai, theo chúng tôi tìm hiểu, khoảng thời gian đó trong thôn chỉ có thanh niên trí thức Phương Kiếm Bình từng đi ra ngoài mà một đêm không về. Bước đầu chúng tôi nghi ngờ cậu ta là người hiềm nghi phạm tội, hi vọng ông đứng ra tổ chức thôn dân --"
"Không thể!"
Ba người nhà họ Trương trăm miệng một lời.
Công an sợ hết hồn, nhìn thấy bọn họ khẳng định như vậy, vội hỏi: "Các người từng gặp hung thủ?"
"Bọn họ chưa từng thấy hung thủ."
Trên đầu tường xuất hiện một người.
Công an nhìn sang, lại là Vương Thu Hương, bà ta lại còn dám trèo lên.
Thật sự không sợ chết.
"Bà gặp à?"
Vương Thu Hương: "Tối hôm qua trời tối ngủ rồi, tôi đâu có thấy. Nhưng tôi biết chắc chắn không phải Phương Kiếm Bình. Bởi vì đồng chí Tiểu Phương ở trên giường của con gái Tiểu Phương nhà chúng tôi."
Hai vị công an không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Trương Tiểu Phương.
Trương Tiểu Phương đương nhiên có thể gật đầu thừa nhận chuyện này, nhưng nếu như thế thì chẳng phải là đã tiện nghi cho Vương Thu Hương rồi sao.
Cô nhảy dựng lên tát một cái vào mặt của Vương Thu Hương: “Giường mẹ bà ấy!”
Vương Thu Hương tránh theo phản xạ có điều kiện, sau đó “rầm” một tiếng, lại ngã xuống đất.
Trương Tiểu Phương hài lòng, gật đầu với hai vị công an: “Đúng vậy, ổ chăn của hai chúng tôi vẫn còn nóng hổi.”
“Tôi nói rồi mà.” Vương Thu Hương ở cách vách đau đớn rên rỉ mà vẫn còn ồn ào: “Còn muốn lừa tôi, Trương Ngốc -----”
Trương Tiểu Phương bám vào đầu tường, mọi người chỉ thấy vừa hoa mắt một cái liền nhìn thấy cô trèo lên tường rồi, tốc độ nhanh chóng như một con khỉ trèo lên trời vậy.
Hàng xóm lập tức im lặng.
Trương Tiểu Phương đứng trên đầu tường, từ trên cao nhìn xuống nói: “Còn nói nữa thì tôi sẽ xé rách miệng bà! Chuyện của tôi và Phương Kiếm Bình thì liên quan gì đến bà? Hai người chúng tôi cùng nằm trên giường đất một đêm. Nhưng ai nói với bà là chúng tôi đã làm chuyện đó?”
“Xuống dưới cho mẹ!” Cao Tố Lan phản ứng lại, kéo chân cô xuống: “Không biết xấu hổ gì cả, cái gì cũng tùy tiện nói ra ngoài vậy à, con muốn chết sao?”
Trương Tiểu Phương hất tay bà ra rồi di chuyển về phía trước: “Không đọc sách với học tập bao giờ à?”
Vương Thu Hương chế nhạo, đần độn ngu ngốc mà còn nói chuyện đọc sách.
Chắc chắn cũng chẳng đọc được nhiều sách hơn bà ta là bao.
“Đọc sách gì? Loại sách nói về việc nam nữ cởi sạch đánh nhau à?”
Trương Tiểu Phương giả vờ kinh ngạc: “Bà biết hả? Nhà bà có à?” Con ngươi đảo quanh hốc mắt tính toán một chút, người phụ nữ ngu ngốc này, còn tưởng rằng cô vẫn còn là nguyên chủ, là một em gái ngốc nghếch không biết gì, có thể tùy ý bị người khác bắt nạt: “Đồng chí công an, Vương Thu Hương cất giấu sách đồi trụy, nhanh bắt bà ta lại.”
Công an đến đây để phá án, không phải đến nghe bọn họ cãi nhau.
“Lão Trương.” Công an bất đắc dĩ xua tay chỉ vào Trương Tiểu Phương, ý bảo là nhanh chóng quản lý đứa con gái đang muốn lên trời này của ông đi.
Cha Trương cao giọng quát lớn: “Xuống dưới! Còn chưa đủ mất mặt à?”
Mục đích của Trương Tiểu Phương là dọa sợ Vương Thu Hương, thấy bà ta không dám hé răng ra nữa thì cô liền nhảy xuống dưới.
Cao Tố Lan vừa mới mắng mỏ hùng hổ thì bây giờ lại đau lòng: “Con không thể chậm một chút à.”
Công an nói: “Cho nên Phương Kiếm Bình thật sự ở trong phòng của cô à?”
Trương Tiểu Phương nhìn về căn phòng ở phía tây ngôi nhà của cô.
Hai vị công an nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy một vị thanh niên khoảng 20 tuổi đang đứng ở trước cửa, chỉ là không biết anh ta có phải là người tình nghi hay không.
Thanh niên có chiều cao 1m8, có thể vì vừa mới ngủ dậy nên khuôn mặt hơi ửng đỏ, giống như được đánh phấn hồng vậy. Khuôn mặt sáng sủa hơn cả diễn viên nam đóng phim điện ảnh.
Người thanh niên như này nếu đúng là người tình nghi thì trừ phi là anh ta có nhân cách vặn vẹo, không bằng cầm thú.
Nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán của bọn họ - Không có gì là khẳng định tuyệt đối cả.
Công an vẫy tay với anh.
Phương Kiếm Bình bình thản bước đến.
Đây gọi là chuyện gì vậy.
Vừa thức dậy thì bị bắt gian trên giường.
Chưa đợi anh mặc xong quần áo thì lại bị kéo vào một vụ án cưỡng bức.
Thật là quá xui xẻo rồi.
Công an quay sang Trương Tiểu Phương: “Anh ta đến đây từ khi nào?”
Trương Tiểu Phương nghĩ lại: “Hình như tôi ra cửa lúc tám giờ. Khi tôi đến khu nhà ở của thanh niên trí thức và đánh anh ấy ngất, sau đó khiêng anh ấy về nhà thì cùng lắm là 8 giờ rưỡi.”
“Đánh – Đánh ngất, khiêng về nhà?” Công an không thể tin được những gì bản thân vừa nghe thấy.
Phương Kiếm Bình không khỏi dừng lại.
Lúc này, Trương Tiểu Phương không thể hành xử lý trí như một người bình thường được, nếu không thì công an chắc chắn sẽ đưa cô về đồn để giáo dục lại. Cô phải giả vờ là nguyên chủ, nói với một vẻ mặt vô tội: “Anh ấy không muốn trở về nhà với tôi, cứ dông dài lôi kéo vô cùng đáng ghét, giống mấy bà già như Vương Thu Hương vậy, vì thế tôi chỉ có thể làm như vậy.”
Công an không còn gì để nói: “Cô còn có lý nữa à?” Sau đó dùng bộ dạng không thể nói thêm lời nào nhìn về phía bí thư chi bộ Trương: “Người của đại đội ông làm chúng tôi thật sự nhìn với cặp mắt khác xưa đấy.”
Vị công an kia lại hỏi: “Cô không biết đây là phạm pháp sao?”
Trương Tiểu Phương không thể nói là cô biết được, bởi vì nguyên chủ là một người thiếu kiến thức về pháp luật, điểm này người khác có thể không biết nhưng cha mẹ cô thì rất rõ ràng: “Tôi nghe mọi người nói không thể trói anh ấy lại, nhưng tôi không trói mà, chỉ giấu quần áo của anh ấy trong nhà chính mà thôi, để khi anh ấy tỉnh lại không còn cách nào đi ra ngoài được, như vậy cũng là vi phạm pháp luật à? Nhưng mà Ngưu Lang cũng làm như vậy mà.”