Phương Kiếm Bình tiến lên nắm lấy cổ tay của cô.

Trương Tiểu Phương không hiểu: “Anh làm gì thế?”

“Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng. Cô đói bụng thì chúng ta còn có gà và thức ăn khác, thím còn đang làm bánh mà.”

Trương Tiểu Phương lập tức hiểu rõ, tức giận đến mức muốn đánh anh: “Tôi đâu có ngốc đâu?”

“Tôi -----” Phương Kiếm Bình vừa rồi bởi vì quá quan tâm nên bị loạn, bị cô hét to một câu thì liền tỉnh táo lại, Tiểu Phương không ngốc, không ngốc: “Là tôi khờ, là tôi ngốc, tôi là kẻ ngốc thứ ba mà. Vậy thì cô ----- Cô lấy mấy thứ này làm gì?”

Nể tình anh dũng cảm thừa nhận sai lầm nên Trương Tiểu Phương không so đo với anh nữa.

Cô đi vào phòng để đồ lặt vặt ở đối diện rồi vác một cái thang ra dựa vào tường, Trương Tiểu Phương nói với Phương Kiếm Bình: “Giúp đỡ một chút.”

Phương Kiếm Bình vừa rồi đã hiểu lầm cô, nên bây giờ cũng không tiện phản đối: “Cẩn thận một chút.”

“Biết rồi.” Trương Tiểu Phương dùng một tay để trèo lên thang, sau đó vươn tay về phía anh: “Đưa xẻng cho tôi.”

Phương Kiếm Bình nhíu mày, cô lại muốn làm gì nữa vậy.

Trương Tiểu Phương trừng mắt nhìn anh.

Phương Kiếm Bình đưa cho cô rồi lo lắng dặn dò: “Đừng làm bậy. Đập một cái xẻng xuống là có thể lấy mạng người đấy.”

“Tôi cũng không phải là kẻ ngốc.” Trương Tiểu Phương liếc nhìn anh một cái, trèo lên ngồi chắc chắn trên đầu tường ở gần cổng lớn, chậu đựng phân dê lúc này cũng được đặt trên đầu tường, một tay cầm xẻng một tay giữ chậu để không bị rơi: “Đừng đập cửa nữa, tôi ở chỗ này.”

Bà Cao dừng lại, nhìn quanh bốn phía.

Trương Tiểu Phương nở nụ cười: “Đúng là đồ ngu xuẩn. Nhìn đâu vậy? Ở bên trên.”

Bà Cao ngẩng đầu lên hỏi: “Cô là một kẻ ngốc mà leo cao như vậy làm gì? Không sợ ngã chết à!”

Trương Tiểu Phương nâng tay ném một ít phân dê ra ngoài. Trong đó có một cái không khéo lại rơi thẳng vào miệng của bà Cao.

“Ha ha ha ha…… Ha ha ha ha…..” Trương Tiểu Phương vui vẻ cười to.

Bà Cao vội vàng nhổ ra: “Cái thứ gì thế này?”

“Phân dê.” Trương Tiểu Phương cười ha ha phun ra hai chữ.

Bà Cao sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được “phân dê” là cái gì, tức giận đến mức chửi ầm lên: “Mẹ kiếp nhà cô, đúng là đồ lòng dạ thối nát độc ác ------”

Âm thanh chói tai đột nhiên dừng lại, bởi vì phân dê đang giống như tiên nữ rải hoa rơi xuống đất.

Thím hai của Trương Tiểu Phương cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Liêu Quế Chi mắng to: “Đồ ngốc -----”

Trương Tiểu Phương lại bốc một ít phân dê.

Liêu Quế Chi lập tức ngậm miệng.

Trương Tiểu Phương buồn bực: “Sớm biết rằng mấy người sợ thứ này như vậy thì tôi nên sớm lấy mấy thứ này ra.”

Bà Cao không dám mắng nữa, lập tức cầm cây trượng của mình đánh về phía cô.

Trong trí nhớ của Trương Tiểu Phương thì bà nội nhà cô cũng không phải là người hiền lành gì, đã từng chiến đấu với vô số đối thủ, là người phụ nữ hung dữ nhất trong thôn. Kiếp trước, cô cũng đã từng lớn lên ở nông thôn, cũng đã từng chứng kiến loại người như bà Cao, khi đánh nhau thì chiêu thức âm hiểm nào cũng dám làm, có thể khóc có thể mắng, có thể cào cấu, có thể véo người. Cho nên cô mới chuẩn bị một cái xẻng, ngồi ở trên đầu tường cao để đối phó với bà ấy.

Cô cầm xẻng lên, bà Cao lập tức dừng lại, chỉ tay vào cô: “Để tôi xem cô có dám đánh hay không.”

“Có gì mà không dám.” Trương Tiểu Phương lập tức chọc vào mặt bà.

Mềm sợ cứng, cứng thì sợ ngang, nhất là loại ngang ngược không sợ chết.

Trương Tiểu Phương không có tâm trí minh mẫn đã được toàn bộ thôn chứng thực cũng là người không sợ chết rồi.

Bà Cao sợ đến mức ngã đập mông, ngồi xuống đất.

Trương Tiểu Phương lại chuyển hướng sang Liêu Quế Chi, đây cũng là một người xấu xa, còn thích vừa gây sự vừa đứng ngoài cuộc xem kịch hay, là loại người ghê tởm nhất trong thôn: “Có phải lại là bà xúi bà ấy đến đây hay không? Tôi phải đánh chết loại người càn quấy như bà.”

Liêu Quế Chi sợ đến mức liên tục lùi về phía sau, sau khi đã lùi đến một khoảng cách an toàn thì lập tức ồn ào: “Có tin hay không, bây giờ tôi sẽ đi báo án để bắt cô?!”

“Không tin!”

Liêu Quế Chi đang muốn dọa nạt Trương Tiểu Phương nhưng lại cảm thấy âm thanh không đúng lắm, nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy bên cạnh cổng lớn của nhà Trương Tiểu Phương xuất hiện thêm một người, không phải là ai xa lạ, chính là Vương Thu Hương.

“Tôi không nói cô.”

Vương Thu Hương: “Nói được tôi không? Dám nói tôi không?” Sau đó quay sang Trương Tiểu Phương: “Làm món gì mà lại thơm như vậy?”

Trương Tiểu Phương cười nói: “Thịt gà. Có muốn ăn không?”

Vương Thu Hương thấy cô như vậy thì cũng biết là hôm nay không thể ăn được, làm bộ ghét bỏ nói: “Cho tôi thì tôi cũng không ăn.”

“Nghĩ rằng nói như vậy thì tôi sẽ cho bà sao? Tôi đâu có ngốc!” Trương Tiểu Phương quay sang nhìn bà nội và thím hai nhà cô: “Có đánh nhau nữa không, không đánh nữa thì tôi còn đi ăn cơm.”

Cao Thị bò dậy vung cây gậy batoong của bà ta lên một lần nữa.

Trương Tiểu Phương nhấc cái xẻng lên nghênh chiến.

Một người ở trên một người ở dưới, một người còn trẻ sức lực lớn, một người tuổi cao sức lực nhỏ, một người như hoa như ngọc, một người gần đất xa trời. Sự tương phản rõ rệt như vậy khiến Vương Thu Hương cười khúc khích.

Cao Thị không dám chửi Trương Tiểu Phương, nhưng Vương Thu Hương thì bà ta lại dư sức chửi.

“Cười cười cười chết mày!”

Vương Thu Hương nằm lên trên tường đất--- thân là con dâu không thể đánh mẹ chồng, bà ta cũng không chửi lại, đúng là một bà già rắc rối.

Cao Thị lại lấy cây gậy ba-toong của bà ta đánh về phía Vương Thu Hương.

Vương Thu Hương vèo một cái tránh đi.

Cao Thị tức giận lớn tiếng chửi: “Đồ hèn nhát, chạy cái gì mà chạy? Có gan thì mày đừng có chạy---”

“Còn đánh nữa sao?” Ăn một cái đùi gà lại phải chạy hai vòng, Trương Tiểu Phương có chút chịu không nổi, giờ cô có chút đói bụng rồi, cô nhịn không được mà ngắt lời bà ta, “Về sau không được đánh cũng không được chửi tôi nữa, càng không được chửi cha mẹ tôi.”

Cao Thị nhìn sang phía cô, thấy cái chậu vỡ trên bờ tường bà ta lùi về phía sau hai bước: “Tao thích chửi thì chửi, mày là cái thá gì chứ!”

Trương Tiểu Phương nghĩ một chút rồi nói: “Nhà chúng tôi có làm gì sai sao? Đánh bà còn cần người khỏe nhất nhà sao? Nếu như thế thì để tôi lên.”

“Mày đánh thử xem!” Cao Thị lùi ra phía sau cho đến khi an toàn mới kiêu ngạo nói.

Trương Tiểu Phương cầm lấy cái chậu.

Nháy mắt Cao Thị bị cô nắm chặt cổ không nói được một chữ.

Trương Tiểu Phương cũng không dám làm lớn chuyện, sớm muộn gì cha cô cũng sẽ gọi người một nhà chú hai Trương và bà già này đến gặp con rể mới là Phương Kiếm Bình.

Lúc bọn họ đến thì chuyện này cũng giải quyết không sai biệt lắm rồi.

Nếu cô đã chiếm thân thể con gái nhà người ta thì cũng phải làm chút gì đó.

“Tôi nói cho bà biết, tôi và Phương Kiếm Bình đã đi lĩnh chứng, hiện tại anh ấy là chồng của tôi, nhưng không phải cháu rể của bà, về sau bà không được bắt nạt anh ấy. Còn bà nữa Liêu Quế Chi, nếu dám bắt nạt Phương Kiếm Bình nhà tôi, tôi sẽ đánh chết cái bà già không nết nết nhà bà, từ nay bà không được đến nhà tôi nữa. Còn đứa con trai của bà nữa, bà muốn cho ai thì cho nhưng đừng có mơ có thể cho nó đến nhà tôi làm con thừa tự cho cha tôi.”

Cao Thị vừa nghe thấy lời này nhịn không được hét to: “Đồ khốn nạn! Cha mày không có con trai, mày định để nó tuyệt hậu sao?”

“Không phải còn Phương Kiếm Bình sao? Hai người bọn tôi sau này không được phép có con sao?” Trương Tiểu Phương trợn tròn mắt nhìn bà ta.

Cao Thị nghẹn họng.

Phương Kiếm Bình nghe thấy ở bên ngoài yên lặng thì có chút buồn cười, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Trương Tiểu Phương phải nháo cho chuyện này lớn lên, thì ra cô muốn chặt đứt suy nghĩ của một nhà chú hai Trương.

Một nhà chú hai Trương khẳng định không ít lần đến nói Tiểu Phương ngu ngốc muốn để cho con trai nhà họ đến làm con thừa tự sau này còn có người giúp đỡ Trương Tiểu Phương.

Phương Kiếm Bình cảm thấy một nhà bọn họ không nên đánh chủ ý lên Trương Tiểu Phương, kể cả khi không có ai dám cưới cô thì cô sống một mình cũng không quá thảm. Hơn nữa, về sau Tiểu Phương không phải chỉ có một mình nữa.

Nếu sau này Trương Tiểu Phương ly hôn với anh, mà lúc đó không ai dám cưới cô nữa thì anh sẽ mang cô về nhà. Rồi nói với bên ngoài cô là em gái của anh. Người ở thành phố cũng không có ai biết tình huống của anh ở nông thôn.

Chỉ là hiện tại nghĩ đến những thứ này thì hơi sớm. Nói không chừng anh sẽ phải ngây ngốc ở nông thôn cả đời.

Anh bây giờ là người nhà của Trương Tiểu Phương, vậy thì anh cũng nên giúp cô một tay, “Tiểu Phương, con rể là một nửa con trai mà.”

Hai mắt Trương Tiểu Phương sáng ngời, lớn tiếng nói: “Phương Kiếm Bình nói, con rể là một nửa con trai.”

Phương Kiếm Bình lại nói: “Tôi còn tới cửa ở rể nữa.”

“Nghe thấy rõ chưa? Phương Kiếm Bình nói anh ấy đến của ở rể nên về sau sẽ là con trai của cha tôi.”

Cao Thị và Liêu Quế Chi tất nhiên là nghe thấy.

Cao Tố Lan và bí thư chi bộ Trương chốn ở trong phòng bếp nghe được những lời này hai người nhìn nhau, cả hai đều không tin được Phương Kiếm Bình sẽ nói ra mấy lời này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play