Phương Kiếm Bình vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh là kẻ ngốc thứ ba sao? Một cô ngốc còn gọi anh là kẻ ngốc thứ ba? Nhưng nghĩ đến còn có kẻ ngốc thứ nhất và kẻ ngốc thứ hai làm bạn nên anh cũng gật đầu chấp nhận xưng hô này: “Tôi khờ, nên hôm nay mới biết được Tiểu Phương rất xinh đẹp.”

Trương Tiểu Phương trừng mắt nhìn anh, mẹ kiếp, đang bình thường sao lại đi nói mấy lời này làm gì? Nói như thế thì làm sao cô nói tiếp được nữa.

Cô cũng không cần trả lời nữa, khuôn mặt đỏ ửng của cô đã khiến cho cô có nói thêm gì cũng không có tác dụng.

Phương Kiếm Bình nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng rất ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ lại thì anh thấy cũng bình thường. Cô có tâm trí đơn thuần như một đứa trẻ. Một đứa bé khoảng bốn hoặc năm tuổi thì khi được khen cũng đã biết ngượng ngùng, hơn nữa tâm trí của Trương Tiểu Phương cũng đã tương đương với một đứa trẻ tám hoặc chín tuổi.

“Không về nhà mà lại đứng phát ngốc làm gì?” Phương Kiếm Bình biết rõ còn cố ý hỏi.

Trương Tiểu Phương ghét bỏ nhăn mũi lại, ném cánh tay của anh ra rồi tự mình chạy về nhà.

Phương Kiếm Bình vội vàng đuổi theo: “Cô đi chậm một chút, đường không dễ đi.”

Cao Tố Lan ở trong sân nghe được lời nói của Phương Kiếm Bình thì nhịn không được cảm thán, đồng chí Tiểu Phương thật sự là một người tốt bụng.

“Bạn già à, tôi cảm thấy sau này nếu lại có một vị trí vào đại học thì mặc kệ Tiểu Phương có cho cậu ấy đi hay không, chúng ta cũng phải để cho đứa nhỏ nhà người ta trở về.”

Bí thư chi bộ thôn Trương nói: “Bên nông trường của chúng ta một năm nay mới có ba vị trí. Tôi thật vất vả mới giành về được một vị trí, chính là muốn để cho Kiếm Bình trở về. Ai ngờ rằng con nhóc kia…..” Nghĩ đến chuyện mà con gái ngốc nghếch nhà mình đã làm thì bí thư chi bộ Trương lắc đầu, không muốn nhắc đến nữa: “Lần sau cũng không biết sẽ là ngày tháng năm nào.”

Cao Tố Lan thở dài: “Thật khó khăn. Vấn đề lý lịch của cha cậu ấy không được minh bạch lắm, tôi nghe mọi người nói rằng nếu cả đời không minh bạch thì sẽ không thể sống yên ổn được. Chẳng nhẽ cậu ấy thật sự phải ở lại thôn của chúng ta cả đời à?”

Bí thư chi bộ Trương suy nghĩ cẩn thận lại, xem có biện pháp nào khác hay không.

Cao Tố Lan hỏi: “Bên nông trường có thiếu người không? Trước kia chúng ta không có quan hệ gì nhưng bây giờ có quen biết tổ trưởng Tôn mà, nhờ ông ấy hỗ trợ hỏi một chút xem sao? Kiếm Bình có thể viết chữ, còn có thể tính toán, đi làm nhân viên kế toán cũng tốt hơn suốt ngày ở trong thôn.”

Qua lời nói của bà thì bí thư chi bộ Trương lập tức nghĩ đến một cách: “Tôi ------”

Rầm!

Bí thư chi bộ Trương bị dọa sợ đến mức hơi run rẩy, nhìn về phía tiếng động phát ra thì không hề ngoài ý muốn, chính là con gái ngốc nhà mình: “Lại làm sao vậy?”

“Nhanh vào đi.” Cô kéo Phương Kiếm Bình vào sân rồi lập tức đóng cửa và khóa lại.

Cao Tố Lan nhíu mày: “Ban ngày ban mặt mà khóa cửa làm gì vậy?”

“Bà già kia đến đây.”

Bí thư chi bộ Trương bất đắc dĩ nói: “Đó là bà nội của con.”

“Đúng thì có làm sao? Bà ấy có giống bà nội hay không? Con đi đến nhà bà ấy mà bà ấy không cho con vào, vậy thì cũng đừng nghĩ đến việc vào nhà của con.” Trương Tiểu Phương nói đúng lý hợp tình.

Bí thư chi bộ Trương cảm thấy không thể tranh cãi với con gái nữa: “Không cho bà ấy vào thì sao ăn cơm được?”

“Lương thực nhà chúng ta có nhiều đến mức ăn không hết phải cho bà ấy ăn à?” Trương Tiểu Phương trừng mắt liếc nhìn ông một cái, sau đó cầm chìa khóa đi vào phòng bếp.

Cao Tố Lan vội vàng hỏi: “Không cho bà ấy ăn, mà con lại bảo mẹ giết gà và làm cá hả?”

Bí thư chi bộ Trương lập tức hiểu ra.

Ông đã nói rồi mà, con gái nhà ông ghét bỏ mẹ ông như vậy thì làm sao lại đồng ý ông đi mua cá chứ.

Ầm ĩ cả nửa ngày thì hóa ra là có mục đích khác.

“Còn không hiểu sao? Là con bé muốn ăn.”

Cao Tố Lan không khỏi nhìn về phía ông, đang muốn xác định xem đây là thật hay là giả thì ngay sau đó bà nhớ đến con gái đang vào phòng bếp, lập tức chạy vào theo, nhìn thấy động tác của cô thì liền vội vàng hỏi: “Con lại muốn làm gì thế?”

Bí thư chi bộ Trương sợ con gái làm đổ nồi nên cũng nhịn không được đi vào theo, vừa lúc gặp phải Trương Tiểu Phương đang lấy hai con cá đi ra ngoài: “Con lại muốn làm cái gì vậy?”

“Treo ở phòng của con, giữ lại để ngày mai ăn.” Trương Tiểu Phương ghét bỏ liếc nhìn cha cô một cái: “Một con gà còn không đủ cả nhà mình ăn à? Cha muốn ăn bao nhiêu nữa? Ăn hết tất cả trong một ngày luôn thì còn tiếp tục sinh sống được không? Thật đúng là kẻ ngốc thứ nhất trong nhà chúng ta!” Vừa nói xong thì lập tức bước đi.

Bí thư chi bộ Trương há to miệng, có đầy lời nói trong bụng nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Ông giữ chặt Phương Kiếm Bình đang muốn đi cùng với cô: “Con bé nói chú khờ hả? Còn là kẻ ngốc thứ nhất nữa?”

Phương Kiếm Bình cười gật đầu.

Bí thư chi bộ thôn không vui, nhíu chặt mày.

Phương Kiếm Bình nhanh chóng giải thích: “Cháu là kẻ ngốc thứ ba, thím là kẻ ngốc thứ hai. Cả nhà bốn người chúng ta thì cô ấy là người thông minh nhất.”

Cao Tố Lan nghẹn họng, lập tức vừa tức giận vừa buồn cười: “Chuyện từ lúc nào vậy? Sao thím lại trở thành kẻ ngốc thứ hai rồi?”

“Cô ấy bảo thím ngốc do bị bà nội mắng chửi cũng không biết cãi lại.” Phương Kiếm Bình nói.

Cao Tố Lan hơi giật giật khóe miệng, sau đó quay sang nhìn về phía bạn già: “Đó chính là mẹ của ông mà.”

Bí thư chi bộ Trương cũng đã hiểu đại khái được ý của con gái: “Không phải là mẹ của bà.”

“Nhưng mà bà ấy là mẹ chồng của tôi ------”

“Cao Tố Lan, con cả, nhanh mở cửa!”

Lời nói của Cao Tố Lan đột nhiên bị cắt ngang, bà bị tiếng rống kia sợ đến mức thiếu chút nữa là bị sặc rồi, thân thể còn hơi run rẩy một chút.

Bí thư chi bộ Trương nhanh chóng đi qua đỡ bà: “Để tôi đi nhìn xem, bà trước đừng đi ra.”

“Mở cửa! Tôi biết tất cả các người đang ở trong nhà! Mở cửa nhanh lên!”

Phương Kiếm Bình nghe âm thanh chói tai này thì lập tức cau mày, giữ chặt bí thư chi bộ Trương: “Cửa đã bị Tiểu Phương khóa lại rồi, chú đi qua mà không mở cửa ra được thì sẽ làm bà ấy càng thêm tức giận.”

Bí thư chi bộ thôn suy nghĩ một lúc thấy cũng đúng, ông mà nói rằng không có chìa khóa thì mẹ già nhà ông chắc chắn không tin, còn sẽ ầm ĩ hơn.

Cao Tố Lan nói: “Nếu thím đi thì sao?”

Phương Kiếm Bình: “Tiểu Phương nói bà ấy vui vẻ cũng mắng chửi thím, không vui cũng vẫn mắng thím, mỗi ngày lấy chuyện mắng thím làm trò vui.”

Cao Tố Lan xoay người đi xào rau.

Bí thư chi bộ Trương thấy bà có vẻ còn tức giận hơn cả lúc Tiểu Phương gây ra chuyện lớn, lập tức lúng túng đến mức chân tay luống cuống: “Tôi, tôi giúp bà nhóm lửa nhé?”

“Đi ra ngoài!” Cao Tố Lan lạnh lùng trừng mắt nhìn ông một cái.

Bí thư chi bộ Trương không khỏi liếc mắt nhìn Phương Kiếm Bình một cái, sao lại nói mấy lời khó nghe như mắng chửi bà ấy vậy.

Phương Kiếm Bình cũng không phải là người không có tính tình.

Không so đo với Tiểu Phương là bởi vì cảm thấy cô chỉ là một đứa trẻ. Có thái độ hiền lành với bí thư chi bộ Trương và Cao Tố Lan là bởi vì hai người trước kia vẫn luôn đối xử với anh không tồi. Khi công an đến đây tìm anh thì cũng rất giữ gìn. Anh đã nhìn thấy cả cơ thể của Tiểu Phương, lại còn ngủ cùng cô một đêm, nhưng hai người vẫn không hề trách anh mà lại còn cho anh cơ hội để lựa chọn. Anh lựa chọn kết hôn với Tiểu Phương thì lại còn hứa hẹn với anh đây sẽ là một cuộc hôn nhân giả.

Còn bà già là bà nội của Trương Tiểu Phương kia thì anh không quen biết, cũng không muốn trêu chọc bà ấy. Nhưng nếu đã xung đột với nhau vậy thì binh đến sẽ chặn, nước đến thì đắp đất, tuyệt đối không thể hèn nhát được.

Phương Kiếm Bình nhỏ giọng nói thầm: “Cháu còn chưa nói là bà ấy còn mắng cả người nhà của thím nữa, mắng bọn họ đều là quỷ nghèo.”

Cao Tố Lan “rầm” một tiếng ném xẻng nấu cơm xuống rồi đi ra ngoài.

Bí thư chi bộ Trương vội vàng ngăn cản: “Để lúc sau tôi sẽ nói chuyện tử tế lại với mẹ.”

“Lời nói của ông có tác dụng sao?” Cao Tố Lan hỏi.

Bí thư chi bộ Trương bị nghẹn lại.

“Nếu lời nói của kẻ ngốc thứ nhất có tác dụng thì con có thể bốc phét nâng được trâu lên trời.”

Bí thư chi bộ Trương vừa nghe lời này thì biết ngay là con gái nhà mình, ngước mắt nhìn ra ngoài thì quả nhiên thấy con gái nhà mình đang nằm sấp gần khung cửa, vẻ mặt xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện: “Cha là cha của con đấy.”

“Cha!” Trương Tiểu Phương lập tức gọi.

Bí thư chi bộ Trương lập tức có một cảm giác như đang đấm vào bông vậy, nghẹn lời không biết phải nói gì.

Trương Tiểu Phương vui vẻ: “Hai người đều đừng đi ra ngoài, để con gặp bà ấy. Nếu không cho bà già kia biết tay một chút thì bà ấy còn tưởng rằng Trương Tiểu Phương là con đây rất dễ bị bắt nạt.”

Cao Tố Lan lập tức không quan tâm đến việc giận dỗi với bạn già nữa: “Con đừng có làm bậy!”

Trương Tiểu Phương xua tay: “Không làm bậy. Con biết là không thể đánh bà ấy, sẽ bị bà ấy ăn vạ. Con thông minh như này thì chắc chắn sẽ không cho bà ấy cơ hội để ăn vạ con đâu.” Sau đó đi về phía chuồng dê.

Phương Kiếm Bình lo lắng cô không biết đúng mực nên liền nhanh chóng đi theo. Thấy cô đang dùng một miếng vải để bốc phân dê thì lập tức sợ hãi đến mức luống cuống và hét lên: “Không thể ăn!”

Tay của Trương Tiểu Phương hơi run rẩy, phân dê lập tức rơi vương vãi khắp sân, cô vội vàng nhặt lên bỏ vào một cái chậu đã vỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play