“Đồ chó!” Trương Tiểu Phương vươn tay ném xương gà sang.

Đại Hoàng sợ tới mức nhảy dựng lên, chui vào trong căn nhà nhỏ. Khi chạy đến cửa thì nghe thấy tiếng của đồ vật gì đó rơi xuống, nên không khỏi quay đầu lại nhìn một chút, vừa nhìn thì cảm thấy hình như rất quen thuộc, thử thăm dò xem xét, ngửi một chút xung quanh xương gà, sau đó không dám tin ngẩng đầu chó lên nhìn Tiểu Phương.

Trương Tiểu Phương tức giận, con người khinh bỉ cô thì cũng thôi đi, ngay cả chó cũng khinh thường cô nữa.

Một tay chống nạnh chỉ vào Đại Hoàng: “Có bản lĩnh thì đến đây đấu một chọi một!”

“Khụ!”

Phương Kiếm Bình sặc.

Trương Tiểu Phương vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

Phương Kiếm Bình lại ho khan thêm một lúc rồi mới bình thường lại, liền nói: “Gió lớn rồi, chúng ta đi thôi.”

“Anh nhanh ăn đi.”

Phương Kiếm Bình nhìn đùi gà vừa mới ăn được hơn nửa, liền hỏi: “Ở chỗ này ăn à?”

“Đúng vậy, không ăn hết thì đến lúc gặp bà già kia sao chúng ta chạy kịp được.”

Phương Kiếm Bình cảm thấy có lý, nhanh chóng gặm xong.

Trương Tiểu Phương cướp lấy xương gà rồi ném về phía Đại Hoàng.

Đại Hoàng phản xạ có điều kiện giơ chân lên, ngẩng đầu sủa lớn: “Gâu gâu, gâu gâu, gâu gâu -----”

“Đúng là đồ ngốc! Thấy rõ là cái gì rồi hẵng sủa!”

Đại Hoàng dừng lại.

Trương Tiểu Phương chỉ vào mặt đất: “Xương gà!”

Đại Hoàng lại một lần nữa cúi cái đầu cao quý của nó xuống, ngửi thấy một mùi thơm nức, sau đó lại ngửi thêm một lần nữa, lại là xương gà à? Nó không khỏi nhìn về hướng Tây, hôm nay mặt trời có mọc lên từ phía đó không? Sao Tiểu Phương ngu ngốc luôn thích trêu chọc nó lại thay đổi tính tình như vậy? Sẽ không phải bị quỷ quái gì đó bám vào người chứ.

Trương Tiểu Phương thật sự tức giận: “Phương Kiếm Bình, nó có ý gì vậy?”

Đại Hoàng là một con chó rất thông minh, cũng làm rất tốt công việc trông coi ao cá.

Phương Kiếm Bình cũng đã nghe không ít người nói rằng chú chó này rất hiểu chuyện. Cho nên dù bây giờ cuộc sống của các gia đình trong thôn vẫn khá khó khăn nhưng đều đồng ý nuôi nó. Nhưng mà anh cũng không nghĩ đến Đại Hoàng lại thông minh như vậy.

“Nó chắc đang suy nghĩ xem có phải hôm nay đã đến ngày lễ mừng năm mới hay không.”

Trương Tiểu Phương: “Tôi vừa rồi -----” thì cô lại nhìn thấy Đại Hoàng ngậm xương gà chui vào căn nhà nhỏ, chỉ để lại cho Trương Tiểu Phương một bóng dáng lạnh lùng, thì lập tức nhịn không nổi mắng to: “Đúng là đồ chó khốn kiếp!”

Phương Kiếm Bình lại suýt sặc, bởi vì anh không khỏi nhớ đến bí thư chi bộ Trương cũng có lúc mắng Tiểu Phương như vậy.

Để tránh việc bản thân sẽ bị cô làm sặc chết nên anh đưa bát cho cô cầm, tay còn trống thì túm lấy cánh tay của cô: “Đi ra ngoài lâu như vậy rồi thì cha mẹ của cô sẽ sốt ruột đấy.”

Trương Tiểu Phương muốn nói, đấy cũng là cha mẹ của anh. Nhưng sau đó nghĩ đến chuyện hôn nhân của bọn cô là giả, bên này hình như cũng không cần con rể sửa miệng, có người vẫn gọi cha vợ, mẹ vợ là “chú và thím”, có người còn gọi là “Bác cả và bác gái cả”, vì vậy Phương Kiếm Bình không sửa lại xưng hô thì cũng không có gì kỳ lạ.

“Chúng ta không thể trở về theo con đường này nữa, đi về phía Nam đi.” Trương Tiểu Phương chỉ vào phía Nam.

Phía Nam chính là trang trại nuôi heo, từ trang trại nuôi heo đi về phía Tây chính là chuồng bò, từ chuồng bò lại đi về phía Tây thêm năm hoặc sáu mét thì chính là điểm thanh niên trí thức.

Vì để thuận tiện cho việc nuôi heo và nuôi bò, thì phía Nam cũng có một con đường, mặc dù không rộng rãi bằng con đường lớn trong thôn nhưng cũng rất bằng phẳng. Ngày hôm qua có mưa nhỏ nhưng trên đường cũng không lầy lội lắm.

Phương Kiếm Bình nhìn vào trong thôn một chút, thấy bà nội của cô vẫn còn đang đứng ở ven đường, xung quanh có không ít người vây xem. Mặc dù không thể nghe thấy bà ấy nói gì nhưng khẳng định là đang nói xấu Trương Tiểu Phương. Có thể còn đang nói: “Chờ con bé Tiểu Phương ngu ngốc kia quay lại thì xem tôi thu thập con bé đó như thế nào.”

“Đi thôi.” Phương Kiếm Bình kéo cô đi về hướng Nam.

Căn phòng nhỏ bên cạnh ao cá cũng ở trên đường đi về phía Nam, khi bọn cô đi ngang qua thì Đại Hoàng còn bò ra ngoài nhìn.

Phương Kiếm Bình bị dọa hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thì đối diện với ánh mắt của Đại Hoàng.

Đại Hoàng nhịn không được: “Gâu gâu!”

Trương Tiểu Phương trừng lớn hai mắt: “Gâu cái gì mà gâu? Chỉ có mi biết sủa hả? Gâu gâu!”

Đại Hoàng thản nhiên liếc nhìn cô một cái rồi chậm rãi quay về trong phòng.

“Con chó khốn kiếp này có ý gì vậy?”

Phương Kiếm Bình muốn nói là nó đang chê cô ngây thơ giống như trẻ con vậy. Nhưng mà nếu nói những lời này ra thì cô nhất định sẽ tức giận đến giậm chân: “Đại Hoàng có thể là cho rằng chúng ta là người ngoài thôn, đi ra nhìn một cái thì lại thấy đó là chúng ta, nên nó liền tức giận, có nhiều con đường như vậy mà chúng ta không đi, lại đi qua chỗ này làm gì, làm hại nó đang gặm xương lại phải chạy ra.”

Trương Tiểu Phương cũng cảm thấy là ý này, nhưng mà nguyên chủ thì sẽ không hiểu nên liền hỏi: “Không lừa gạt tôi chứ?”

“Tôi lừa cô thì có chỗ tốt gì? Nhanh về nhà thôi.” Sau đó lôi kéo cô đi.

Trương Tiểu Phương gật đầu một chút, tùy ý anh kéo tay cô. Nhưng mà đi đến nửa đường thì cô liền dừng lại.

Phương Kiếm Bình hơi khó hiểu.

Trương Tiểu Phương lại chuyển hướng đi về phía Bắc.

Con đường ở phía Nam có rất ít nhà ở, chủ yếu là đất được chia cho dân làng nhưng không có tiền để xây nhà. Những nền đất này không để hoang cũng không trồng cây ăn quả, một cây ăn quả muốn kết trái thì phải chờ đến mười năm, các chàng trai sắp đến tuổi kết hôn không thể chờ được lâu như vậy. Hơn nữa, những thứ được trồng trên nền đất nhà mình thì không cần phải nộp về của công nên rất nhiều người đã trồng ngũ cốc và rau xanh trên đó.

Vào đầu mùa đông, cây cao lương và cây ngô đã được thu hoạch rồi. Trên nền đất rất sạch sẽ, không nhìn thấy một chút cỏ dại nào, tất cả đều là cây trồng ngắn ngày nên có chiều cao rất thấp, đến nỗi có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống ở trên đường lớn cách đó hơn 20m.

Phương Kiếm Bình nhìn thấy thím Hai và bà nội của Trương Tiểu Phương thì lập tức hiểu được cô lại muốn trêu chọc hai người đó: “Tiểu Phương, chú và thím nên sốt ruột rồi.”

“Một lúc thôi, chờ thêm một lúc nữa thôi.” Trương Tiểu Phương hét lên: “Bà già kia, tôi ở chỗ này, nhanh đến đây.” Nói xong liền kéo anh bỏ chạy.

Phương Kiếm Bình bất ngờ không kịp đề phòng, loạng choạng chạy theo, khi anh đã ổn định lại cơ thể thì chợt nghe thấy tiếng chửi rủa hùng hổ từ phía sau, cái gì mà đồ ngốc này nọ, cái gì mà mẹ cô gì đó, từ ngữ tục tĩu rất khó nghe.

“Cô trêu chọc bà ấy làm gì?” Phương Kiếm Bình không tiện nói quá nghiêm khắc, sợ rằng cô nghe không hiểu mà còn tức giận với anh.

Trương Tiểu Phương: “Chơi vui mà.”

“Không nghe thấy tiếng chửi sao?” Phương Kiếm Bình nói.

Trương Tiểu Phương gật đầu: “Bà ấy là bà nội của tôi, là mẹ của cha tôi, có mắng khó nghe hơn nữa cũng là mắng chính bà ấy. Anh không nghe thấy bà ấy ngoại trừ mắng thêm mẹ tôi vào thì chỉ có thể chửi tôi khờ, chửi tôi ngốc à.”

“Cô còn biết là bà ấy đang chửi mẹ cô à?”

Trương Tiểu Phương nhớ lại chuyện cũ: “Tôi không trêu chọc bà ấy thì cũng sẽ bị mắng thôi. Bà già đó mắng tôi ba lần một ngày, mắng bụng của mẹ tôi không biết cố gắng, mắng cha của tôi mắt mù, tìm con dâu nào không được mà lại tìm loại có nhà mẹ đẻ nghèo như vậy, còn không chịu cố gắng sinh con trai. Còn chửi cha tôi rằng có vợ đã quên mẹ.” Cô dừng lại một chút: “Có trêu chọc bà ấy hay không thì cũng sẽ mắng nhà tôi, không chọc tức bà ấy thì còn để đó làm gì?”

Phương Kiếm Bình bị cô thuyết phục, nhưng lập tức lại thấy không đúng: “Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Oan gia nên giải chứ không nên kết.”

Trương Tiểu Phương nhịn không được đánh giá anh một chút.

Phương Kiếm Bình bị cô nhìn đến mức kinh hồn bạt vía: “Cô, cô muốn làm gì?”

“Tôi đâu có đánh anh, chỉ nhìn thôi mà anh cũng bị dọa rồi.” Trương Tiểu Phương lắc đầu: “Anh nói xem, anh ngu ngốc như vậy thì về sau sao có thể rời xa tôi được. Người như bà nội của tôi thì cho dù anh có đưa mạng sống cho bà ấy thì bà ấy cũng sẽ hoài nghi rằng anh giả chết.” Cô chọc vào trán của Phương Kiếm Bình: “Anh thật là ------”

Phương Kiếm Bình vội vàng nắm lấy tay cô, nhìn quanh bốn phía, thấy không có bóng người nào thì liền nhẹ nhàng thở ra: “Đừng có chọc lung tung.” Giống như anh là một đứa trẻ ngốc nghếch vậy: “Cô không biết là không được chọc vào eo của phụ nữ và đầu của đàn ông hả?”

Trương Tiểu Phương thành thật lắc đầu, cô không biết.

Phương Kiếm Bình buông tay cô ra: “Không biết thì không nói nữa. Chúng ta nhanh về nhà đi.”

“Đi lối tắt.” Trương Tiểu Phương lôi kéo anh đi chui qua ruộng rau của nhà người khác rồi chạy về nhà.

Phương Kiếm Bình nhíu mày nhìn về phía cô, đi đường lớn không được sao?

Có thể đi đường lớn nhưng Trương Tiểu Phương không muốn đi đường đó. Đường trong thôn ở phía này tuy rằng khá bằng phẳng nhưng không thể so sánh với đường bê tông ở kiếp trước. Trên đường có rất nhiều đất và đá vụn, rất cộm chân, nếu không cẩn thận còn có thể vấp ngã nữa. Trong trí nhớ của cô thì nguyên chủ cũng chưa bao giờ đi bình thản qua con đường này.

Không chạy thì cũng phải đi giống như hành quân vậy, cố sức vung cánh tay để làm lực đỡ đi lên phía trước, vừa đi vừa tránh đất đá, mà thể lực của cô thì lại không thể bằng mấy người đi lính, đi một con đường bình thường mà giống như đi leo núi vậy.

Trương Tiểu Phương tưởng tượng đến việc phải làm những động tác kia thì bản thân cô cũng không thể chịu nổi.

“Nhìn tôi làm gì? Nhìn đường đi!” Trương Tiểu Phương trừng mắt nhìn anh: “Anh đúng là kẻ ngốc thứ ba!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play