Xuyên Vào Niên Đại Văn: Tôi Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính

Chương 25


3 tháng

trướctiếp

“Mẹ khờ ở chỗ nào?”

Trương Tiểu Phương suy nghĩ một chút: “Con có phải là con gái ruột của mẹ không? Là do mẹ sinh ra đúng không? Bà nội có phải là mẹ đẻ của mẹ không? Bà ấy cũng không phải là mẹ ruột của mẹ, cũng không phải do mẹ sinh ra, cũng không gọi mẹ là mẹ thì vì sao lại cất giữ cho bà ấy ăn mà không cho con ăn?”

Cao Tố Lan bị hỏi nghẹn.

Trương Tiểu Phương nhảy dựng lên cầm chiếc đũa chọc vào nồi gà.

Cao Tố Lan khi phản ứng lại thì lập tức muốn ngăn cản, nhưng khi vươn tay thì lại dừng một chút rồi nhìn sang bạn già, để cho con bé ăn hay là không cho ăn?

Cha Trương nghĩ đến bà mẹ già của ông đã răng rơi đầy đất rồi, không còn mấy chiếc nữa, ăn thịt cũng chỉ có thể ăn thịt cá: “Không phải còn có cá sao.”

Có hai nồi nấu thức ăn trong phòng bếp, một cái nồi lớn và một cái nồi nhỏ hơn một chút. Bởi vì có nhiều người nên Cao Tố Lan sợ canh gà sẽ thiếu không đủ uống, vì vậy đã dùng nồi to để hầm gà, bà dự định sẽ dùng nồi nhỏ để nấu món khác.

Nghe vậy, Cao Tố Lan liền mở nắp nồi nhỏ ra: “Vậy làm cá trước hay là xào bắp cải và củ cải trước?”

Trương Tiểu Phương: “Xào rau trước, rồi đặt một cái vỉ nướng vào trong nồi nhỏ để giữ nhiệt, sau đó lại nấu canh cá.” Cô bất đắc dĩ liếc nhìn bà một cái: “Sao mẹ lại ngốc như vậy chứ.”

Cao Tố Lan lại giơ tay lên.

“Thím!”

Cao Tố Lan hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy Phương Kiếm Bình thì theo bản năng muốn hỏi là sao anh lại đến đây. Nhưng lời đến bên miệng thì lại nhớ đến Phương Kiếm Bình đã là con rể của bà rồi: “Sao vậy?”

Có một cái nồi rất nhỏ ở đằng sau nồi lớn, mỗi lần nấu nồi lớn thì sẽ đổ một ít nước vào trong nồi, chờ đến khi làm xong đồ ăn trong nồi lớn thì nước ở nồi nhỏ đằng sau cũng vừa lúc sôi, dùng để rửa tay trước bữa ăn.

Phương Kiếm Bình chỉ là không muốn nhìn thấy Trương Tiểu Phương bị đánh. Nhưng bà đã hỏi thì liền nói một câu: “Có cần phải ngâm quần áo đã thay ra của Tiểu Phương với nước ấm hay không?” Sau đó nhìn về phía cái nồi nhỏ.

Trương Tiểu Phương quay sang nhìn anh, đang muốn nói là không cần, lúc sau tự cô sẽ ngâm. Nhưng nhìn thấy mẹ cô bây giờ không phải mẹ cô lúc trước, lại nhớ đến cô cũng không phải là Trương Tiểu Phương lúc đầu, nên vội vàng nuốt lại lời nói: “Tại sao phải ngâm? Anh không muốn giặt quần áo cho tôi à?”

Cao Tố Lan trừng mắt nhìn cô: “Giặt cái gì mà giặt? Tự mình giặt đồ đi!”

“Con không biết giặt.” Trương Tiểu Phương đúng lý hợp tình nói.

Cao Tố Lan lại nghẹn họng.

Phương Kiếm Bình buồn cười.

Cao Tố Lan thấy có người ngoài đang ở đây nên sắc mặt cũng không nhịn được: “Cái gì con cũng không biết nhưng lại biết ăn!”

Trương Tiểu Phương gật đầu một chút, bẻ một cái đùi gà đã chín rồi, sau đó lại nghĩ đến tính cách của nguyên chủ, lại bẻ cái đùi gà còn lại xuống: “Con một cái, Phương Kiếm Bình một cái.”

Cao Tố Lan thuận miệng hỏi: “Vậy mẹ với cha con thì ăn cái gì?”

“Ăn cánh, bay cao. Mẹ, con rất yêu mẹ đúng không?”

Cao Tố Lan lại giơ tay lên, bà cũng muốn yêu thương cô một chút.

Trương Tiểu Phương chui qua bên dưới cánh tay của bà, sau khi đi ngang qua Phương Kiếm Bình thì dừng lại một chút: “Đi mau!”

Phương Kiếm Bình không khỏi nhìn về phía hai vợ chồng già.

Cha Trương xua tay: “Đừng để con bé chạy ra ngoài ăn. Lớn như vậy rồi còn giống như một đứa trẻ, có đồ ăn ngon liền muốn chạy ra ngoài khoe khoang, khiến cho bọn nhỏ trong thôn không nhịn được sự thèm ăn nên đều chạy đến nhà.”

Phương Kiếm Bình nhớ đến sự kiện đó thì lại buồn cười: “Để cháu ra ngoài nhìn xem.” Khi đến cửa thì anh cũng rất ngoài ý muốn là Trương Tiểu Phương không chạy ra ngoài mà đứng ngay góc phòng bếp: “Ở đây làm gì vậy?”

“Chờ anh đấy.”

Phương Kiếm Bình nghe được câu trả lời đúng lý hợp tình này thì trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy rất thoải mái: “Chúng ta trở về phòng của cô đi.”

Trương Tiểu Phương một tay cầm bát, vươn ngón trỏ lên môi “Suỵt” một tiếng, sau đó liếc mắt ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Đi theo tôi.”

“Đi đâu vậy?” Phương Kiếm Bình vội vàng đuổi theo, khi đến cửa lớn thì lập tức nhắc nhở: “Cha của cô nói là không thể đi ngoài.”

Đương nhiên là cô đã sớm lên kế hoạch rồi.

Trương Tiểu Phương: “Tôi không đi khoe khoang, đuổi theo nhanh lên!”

Phương Kiếm Bình túm lấy cánh tay của cô.

Trương Tiểu Phương nghiêng đầu nhìn anh: “Anh muốn ngăn cản tôi à?”

Phương Kiếm Bình thở dài, không thể không buông tay ra, bởi vì anh không ngăn cản được.

“Không được làm bậy.”

Trương Tiểu Phương: “Tôi cũng không phải là trẻ con. Nhanh lên đi. Chậm trễ nữa thì tôi không đợi anh đâu.” Còn chưa đợi anh mở miệng thì cô đã đi dọc theo con đường lớn trước cửa, đi về phía Đông.

Phương Kiếm Bình cảm thấy bản thân đã hiểu ----- Hình như cô tính mang cho bà nội. Nhưng lại cảm thấy không có khả năng.

Sau khi đi bộ khoảng 200m thì Trương Tiểu Phương dừng lại. Phương Kiếm Bình càng ngày càng không dám tin, bởi vì bây giờ bọn anh đã vừa lúc đứng trước cửa nhà của chú Hai nhà cô.

Nhà của chú hai Trương cũng là một căn nhà có năm gian phòng chính, có phòng ngủ phụ ở hai bên, cũng giống như nhà của Trương Tiểu Phương, con cái sẽ ở phòng nhỏ hai bên, vợ chồng chú hai và bà nội sẽ ở phòng chính.

Phương Kiếm Bình thử thăm dò hỏi: “Đưa đồ ăn cho bà nội hả?”

Trương Tiểu Phương lắc đầu: “Chờ xem kịch hay đi.” Sau đó lập tức hét lớn vào trong sân: “Bà nội, bà nội, bà nội --------”

“Gọi hồn à?” Cửa lớn được mở ra, một bà lão có dáng người nhỏ bé đi ra, khoảng 70 tuổi, thân hình gầy gò, đôi chân của bà được bó rất nhỏ.

Phương Kiếm Bình biết bà ấy chính là bà nội của Trương Tiểu Phương.

Mẹ của Trương Tiểu Phương cao hơn bà ấy nửa cái đầu, còn trẻ hơn bà ấy hai mươi tuổi mà vẫn không phải là đối thủ của bà ấy.

Phương Kiếm Bình kéo Trương Tiểu Phương một chút.

Trương Tiểu Phương đẩy tay của anh ra rồi nói với bà nội: “Bà chết rồi à?”

“Cô nói cái gì vậy?” Bà lão vung cây trượng trong tay muốn đánh cô.

Trương Tiểu Phương lập tức nhảy dựng lên, sau đó nhanh chóng túm lấy Phương Kiếm Bình: “Bà nội đánh người này, bà nội đánh người này.”

Hàng xóm bưng bát ra hóng.

Sau khi Trương Tiểu Phương chạy ra xa một khoảng cách an toàn thì dừng lại, cầm đùi gà trong bát ra: “Mẹ của tôi còn bảo tôi mang đùi gà sang cho bà. Tặng cái rắm ấy!” Sau đó há mồm cắn một miếng to: “Tự tôi ăn một mình, thèm chết bà già như bà.”

Bà lão nhìn thấy đùi gà thì ánh mắt xanh mét lại.

Trương Tiểu Phương cắn ba miếng đã hết gần nửa cái đùi gà rồi, bà nội của cô chảy máu trong lòng: “Đồ không biết xấu hổ! Đứng lại cho tôi!”

“Không đứng lại đấy. Có bản lĩnh thì bà đuổi tôi đi, đuổi kịp thì tôi sẽ cho bà.” Trương Tiểu Phương không dám dẫn bà về phía Tây, liền chạy về phía Đông, chạy được tầm 10m thì dừng lại: “Đuổi theo này, bà có mệt chết cũng không đuổi kịp tôi.”

Bà lão định đi tìm con dâu cả để đòi một lời giải thích, vừa nghe thấy những lời này thì lại một lần nữa nhấc chân bó[1] của bà lên rồi ném cây trượng về phía trước.

[1] Tục bó chân là một tập tục áp dụng cho phụ nữ, nó tồn tại ở Trung Quốc trong khoảng thời gian dài hàng nghìn năm, trải qua nhiều triều đại phong kiến. Hiện tại thì hủ tục này đã bị bãi bỏ nhưng những năm 70 vẫn còn những bà lão có chân bó như này.

Trương Tiểu Phương vội vàng kéo Phương Kiếm Bình: “Chạy mau!”

Phương Kiếm Bình vừa chạy được vài bước thì “bịch” một tiếng, cây trượng đã rơi xuống đất, vừa đúng chỗ mà lúc nãy anh đã đứng. Phương Kiếm Bình lập tức hơi hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.

Trương Tiểu Phương dừng lại: “Bà già chết tiệt, muốn giết người à? Muốn giết người thì tôi sẽ đi tìm tổ trưởng Tôn để bắt bà lại.”

“Mắng đi! Tôi bảo cô tiếp tục mắng đi!” Bà già nhặt cây trượng lên rồi lại tiếp tục ném.

Trương Tiểu Phương kéo Phương Kiếm Bình tiếp tục chạy.

Chạy mấy chục mét đến đầu thôn thì không thấy bà già đó đuổi theo nữa, Trương Tiểu Phương thất vọng: “Bà già đó khẳng định sẽ nói với người khác là tôi ngu ngốc, mắng tôi khờ.”

Phương Kiếm Bình lập tức nói: “Cô không ngốc, cũng không khờ.”

Nếu là một người ngốc và ngây ngô thì sẽ không có bản lĩnh khiến cho bà nội của cô tức giận đến mức không thở nổi như vậy.

Trương Tiểu Phương: “Tất nhiên rồi, nhanh ăn đi, không ăn thì sẽ lạnh đó.”

“Cô ăn đi.”

Trương Tiểu Phương lắc đầu: “Đùi gà này là của anh. Tôi phải giữ bụng để về nhà ăn cá nữa. Ăn xong thì chúng ta sẽ chạy về nhà, đừng để cho bà già kia giành trước.”

Phương Kiếm Bình nhớ tới: “Một lúc nữa bà ấy sẽ sang nhà cô ---- nhà chúng ta ăn cơm hả?”

“Không đi ăn cơm thì cũng sẽ tìm đến cha mẹ tôi để mắng tôi. Không thể để bà ấy biết được nhà chúng ta có gà và lại còn có cá. Tôi phải chạy về nhà trước khi bà ấy đến để giấu đồ ăn đi.”

Phương Kiếm Bình: “Không để cho bà ấy ăn hả?”

Trương Tiểu Phương gật đầu.

Phương Kiếm Bình nhịn không được hỏi một câu: “Vậy mà cô lại còn bảo cha cô mua thêm cá?”

“Mua cho chúng ta ăn mà.” Trương Tiểu Phương không thể giải thích rõ ràng được, nếu ngăn cản cha của cô, thì cha cô còn có thể giết thêm một con gà mái nữa. Bởi vì nguyên chủ sẽ không hiểu những điều này.

Sau khi đã ăn xong miếng thịt cuối cùng, đang muốn vứt xương đi thì nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ ở cạnh ao cá cách đó không xa, cô liền nhớ đến chú chó Đại Hoàng.

Bây giờ nhà nào cũng không giàu có gì, đồ ăn có thể cho Đại Hoàng cũng không nhiều lắm. Đại Hoàng thường xuyên đói đến mức phải xuống ao để bắt cá hoặc là bắt chuột ăn, có đôi khi còn ăn phân nữa.

Trương Tiểu Phương lớn tiếng gọi: “Đại Hoàng, Đại Hoàng.”

Đại Hoàng đang đứng trước cửa căn nhà nhỏ lập tức ngẩng đầu lên, sau khi đánh giá cô một lúc ----- xác định là con gái ngốc nhà bí thư chi bộ thôn, không phải là người ngoài thôn thì liền vùi đầu vào bụng tiếp tục ngủ ngon.

Trương Tiểu Phương nhíu mày, đúng là mắt chó coi thường người: “Đại Hoàng, Đại Hoàng, từ nhỏ không có mẹ!”

Đại Hoàng nhảy dựng lên: “Gâu gâu! Gâu gâu!”

Trương Tiểu Phương vui vẻ, lắc lư xương gà trong tay: “Đại Hoàng, Đại Hoàng, chỉ biết kêu gâu gâu.”

Đại Hoàng giận dữ: “Gâu!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp