“Khụ!” Phương Kiếm Bình buồn cười.
Trương Tiểu Phương quay sang nhìn anh với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Còn không biết xấu hổ mà cười sao? Anh thật là một kẻ cực ngốc ----- à sai rồi, là kẻ ngốc thứ ba.”
Phương Kiếm Bình cúi đầu che giấu ý cười, trong lúc vô tình nhìn thấy người qua đường đang đánh giá anh xem anh là thật sự ngốc hay là giả vờ ngốc, liền vội vàng lôi kéo Trương Tiểu Phương đi nhanh vài bước: “Tôi là kẻ ngốc thứ ba thì ai là kẻ ngốc thứ nhất và thứ hai?”
Trương Tiểu Phương: “Cha tôi và mẹ tôi chứ ai. Một người thì một cộng với một cũng không biết bằng mấy, một người thì bị một bà già bắt nạt cũng không biết đánh trả.” Cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Mỗi ngày còn nói tôi khờ. Tôi thấy hai bọn họ đã ngốc đến mức không biết rằng bản thân bọn họ đang thật sự rất ngu ngốc.”
“Lời này cô dám nói lại với cha cô hay không?” Phương Kiếm Bình hỏi ra miệng thì liền cảm thấy anh đã hỏi một câu nhảm nhí.
Trương Tiểu Phương gật đầu: “Dám chứ. Ngốc mà còn không cho người khác nói à. Sao anh lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy?”
“Bởi vì tôi là kẻ ngốc thứ ba mà.” Phương Kiếm Bình nhịn cười nói.
Trương Tiểu Phương cố ý giả vờ không phát hiện anh đang nhịn cười rất vất vả, ánh mắt cong cong tràn đầy ý cười. Ai bảo cô là một kẻ ngu ngốc hả?!
“Biết mình ngốc thì cũng tốt rồi, nhưng đừng bao giờ nói ra ngoài đấy. Người khác có nói anh ngốc thì cũng không thể thừa nhận nhé.”
Phương Kiếm Bình muốn nghe xem cô sẽ nói ra những ý kiến bất ngờ như thế nào: “Vì sao vậy?”
“Anh ngốc à. Người khác biết anh ngốc rồi thì chắc chắn mỗi ngày sẽ lừa gạt và bắt nạt anh.” Trương Tiểu Phương trừng lớn hai mắt, sau đó thở dài: “Thôi quên đi, ai bảo chúng ta là người một nhà chứ. Về sau tôi sẽ vất vả thêm một chút để che chở anh vậy.”
Phương Kiếm Bình lại buồn cười, sao cô lại thú vị như vậy chứ?
Trước kia sao anh không hề phát hiện ra vậy.
“Trước tiên không nói chuyện này nữa, đã đến Cung tiêu xã rồi.”
Phương Kiếm Bình mua hai sợi dây buộc tóc rồi dẫn cô đến cửa hàng chụp ảnh.
Khi Trương Tiểu Phương đến trước cửa hàng chụp ảnh thì nhịn không được phải dừng lại, bởi vì cửa hàng chụp ảnh này nhìn rất cũ, phong cách chụp ảnh tương tự như thời Dân Quốc vậy: “Rách nát như vậy sao?”
Phương Kiếm Bình cũng cảm thấy cửa hàng này hơi cũ, nhìn qua thì ba chữ “Tiệm chụp ảnh” có vẻ đã hơn ba mươi năm rồi.
“Rách nát như vậy thì chứng tỏ đã mở một thời gian dài, mà thời gian dài thì chứng minh sư phụ chụp ảnh của cửa hàng đã lớn tuổi rồi. Những người có kinh nghiệm lão làng như vậy thì cực kỳ biết cách chụp ảnh.”
Trương Tiểu Phương đã bị lý do này thuyết phục: “Chúng ta vào đi thôi.” Lại lập tức dừng lại: “Nhưng mà tóc của tôi còn chưa được chải.”
Phương Kiếm Bình không quên: “Đi vào trước đã.”
Vào trong cửa hàng thì quả nhiên nhìn thấy một vị sư phụ đã lớn tuổi.
Phương Kiếm Bình mượn cửa hàng người ta một cái băng ghế đang để đồ, sau đó lấy ra một cây lược gỗ trong túi để chải đầu cho cô.
Vị sư phụ già nhìn thấy cảnh này thì nhịn không được nói: “Thằng nhóc này thật là thương vợ mình đấy.”
Trương Tiểu Phương đã biết còn cố ý hỏi: “Sao ông lại biết cháu là vợ của anh ấy?”
“Không phải vợ chồng thì ai dám chạm vào tóc của cô?”
Phương Kiếm Bình: “Không thể là anh em sao?”
“Nếu là hai anh em thì hai đứa đến cửa hàng chụp ảnh làm gì?” Sư phụ già lắc đầu bật cười: “Bao giờ kết hôn vậy?”
Phương Kiếm Bình sợ Trương Tiểu Phương lại nói mấy lời bất ngờ nên liền giành trước: “Vừa mới lấy giấy chứng nhận kết hôn ạ.”
“Chúc mừng, chúc mừng.”
Trương Tiểu Phương cũng học ông dùng hai tay ôm thành quyền rồi nói: “Cùng vui, cùng vui.”
Vị sư phụ già hơi sửng sốt.
Phương Kiếm Bình: “Chúng cháu chưa kết hôn thì không thể tới chiếu cố việc làm ăn của ông sao?”
Sư phụ già đã hiểu, liền bật cười nói: “Đúng vậy.”
Trương Tiểu Phương cố ý nói thầm: “Ông ấy có vẻ còn ngốc hơn cả anh ----- á ------ làm đau tôi rồi.”
“Do cô lộn xộn.” Phương Kiếm Bình trả đũa: “Biết rõ là tôi đang chải đầu mà còn lộn xộn, muốn càng chải càng rối tóc à?”
Trương Tiểu Phương không dám nói bậy nữa, nhưng lại thấy không cam lòng, nhịn không được bĩu môi.
Sự phụ già thấy cảnh như vậy thì nhịn không được nở một nụ cười, tình cảm của hai người thật là tốt.
Phương Kiếm Bình ngước mắt lên nhìn thấy biểu cảm của ông ta thì liền muốn giải thích, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy không cần thiết. Hơn nữa, nếu anh nói câu nào không đúng, chọc cho Tiểu Phương ồn ào thì cũng không được, khiến cho ông ta phát hiện ra Tiểu Phương không giống người bình thường thì khẳng định sẽ dùng ánh mắt kì thị để nhìn cô.
Sau khi chụp ảnh xong, hẹn rõ thời gian lấy ảnh thì Phương Kiếm Bình liền dẫn Trương Tiểu Phương trở về.
Việc tắm rửa đã chậm trễ khá nhiều thời gian, cho nên khi trở về thôn thì đã có rất nhiều nhà ăn cơm rồi.
Trương Tiểu Phương nhìn thấy có một thanh niên trí thức đang bưng bát đi ra: “Chạy mau!”
Rồi túm lấy cánh tay của Phương Kiếm Bình vội vã chạy về nhà.
Phương Kiếm Bình vội vàng nói: “Chậm một chút!”
“Không thể chậm được. Bà nội của tôi chắc chắn đã ở nhà chúng ta rồi.”
Phương Kiếm Bình nghe được hai chữ “chúng ta” thì bước chân của anh hơi dừng lại một chút. Ngay sau đó liền bị cô kéo đến mức hơi lảo đảo. Phương Kiếm Bình không khỏi quay sang nhìn về phía cô, sức lực lớn đến vậy sao?
Trương Tiểu Phương dừng lại: “Anh sao vậy?”
Phương Kiếm Bình không thể nói rằng, anh biết sức lực của cô rất lớn, cũng biết tối hôm qua là cô khiêng anh trở về, nhưng mà anh không ngờ rằng sức lực của cô lại lớn tới cỡ này. Anh chỉ tạm dừng một chút mà cô đã suýt kéo anh ngã rồi.
“Tôi cảm thấy chúng ta trước hết nên nghĩ về việc nếu bà nội của cô thực sự đã ở nhà của chúng ta thì nên làm cái gì bây giờ.”
Trương Tiểu Phương hơi khó hiểu: “Còn phải suy nghĩ gì nữa?”
Phương Kiếm Bình bị hỏi nghẹn, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đương nhiên, nếu không sau khi trở về thấy bà ấy thì sẽ nói như thế nào?”
“Nói gì?” Trương Tiểu Phương không hiểu.
Phương Kiếm Bình bị hỏi đến mức bối rối: “Chẳng lẽ khi cô thấy bà ấy thì liền nói luôn là sao bà lại tới đây, ai cho bà tới, đi ra ngoài hả?”
Trương Tiểu Phương gật đầu, đối phó với mấy người xấu mà không nói như vậy thì còn nói như thế nào nữa. Chẳng lẽ lại nói: “Bà nội, bà đã tới rồi, mời ngồi. Cháu rót cho bà chén nước.”
Phương Kiếm Bình há to miệng, rất lâu cũng không thể nghẹn ra được một chữ.
“Anh thật là khờ.” Trương Tiểu Phương thở dài: “Dùng cái đầu xinh đẹp của anh đi. Bà nội của tôi là ai? Là người không có đạo lý! Anh nói lý lẽ với bà ấy là vô dụng, đối xử tốt với bà ấy cũng vô dụng. Không có tác dụng thì sao còn phải làm nữa?” Cô bất đắc dĩ liếc anh một cái, thật sự là phục mấy người ngốc nghếch như anh.
Phương Kiếm Bình suy nghĩ cẩn thận lại, càng nghĩ càng cảm thấy lời nói của cô rất có đạo lý, chẳng lẽ Tiểu Phương thật sự là người thông minh có vẻ ngoài đần độn.
Trước kia, bà nội của anh và bà nội hàng xóm đã từng nói qua, có một số việc chỉ có những người có tâm tư đơn thuần mới có thể nhìn ra.
Tiểu Phương thuộc loại người như vậy sao?
“Đang nghĩ gì vậy?” Trương Tiểu Phương nhịn không được nhíu mày: “Lại tiếp tục lề mề thì đùi gà của tôi sẽ bị bà ấy ăn sạch đấy.”
Phương Kiếm Bình cười nói: “Cô nói đúng.”
“Chúng ta đi thôi.” Trương Tiểu Phương vội vàng kéo tay anh chạy nhanh.
Phương Kiếm Bình cũng vội vã đuổi kịp.
Khi đến cửa thì kéo Tiểu Phương một chút.
Trương Tiểu Phương dừng lại: “Lại làm sao vậy?”
“Quan sát tình hình kẻ địch.” Phương Kiếm Bình nhỏ giọng nói.
Trương Tiểu Phương gật đầu: “Đúng!” Sau đó buông tay anh ra, nằm sấp gần cửa rồi nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở nhỏ, trong sân rất yên tĩnh, không có người đang giương nanh múa vuốt: “Không có kẻ địch, các đồng chí, cùng tôi xông lên!”
Sau đó vung tay lên, “rầm” một tiếng đẩy cửa ra.
Phương Kiếm Bình hoảng sợ.
Cao Tố Lan đi ra từ phòng bếp: “Mẹ biết ngay là con mà. Các đồng chí xông vào chỗ nào? Đã mấy tuổi rồi? Chỉ biết chơi đùa vớ vẩn.”
“Mười tám tuổi. Không thể chơi à?” Trương Tiểu Phương vốn dĩ định đi bộ bình thường nhưng lại nghĩ đến hình tượng nhân vật của nguyên chủ nên liền nhảy nhót đi qua: “Đã rửa sạch sẽ nguyên liệu nấu ăn chưa?”
Cao Tố Lan nhàn nhạt liếc cô một cái rồi chuyển hướng sang Phương Kiếm Bình: “Có thuận lợi không?”
Phương Kiếm Bình phục hồi tinh thần, vừa vặn nhìn thấy Trương Tiểu Phương đang giả làm mặt quỷ với mẹ của cô, lập tức không nhịn được bật cười.
Cao Tố Lan từ khóe mắt đã chú ý tới mấy động tác mờ ám của con gái, quay đầu giơ bàn tay lên, thật sự là không thể ngồi yên được ba phút, không đánh thì cô sẽ trèo lên nóc nhà lật ngói mất.
Trước kia không thấy nghịch ngợm như vậy mà.
Hôm nay con bé làm sao vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì đã lôi được Phương Kiếm Bình về nhà, nhìn thấy người đẹp thì tâm trạng tốt hơn gấp bội hả.
Cao Tố Lan cảm thấy rất có khả năng, bà nhìn thấy Phương Kiếm Bình cũng nhịn không được cảm thấy vui vẻ hơn.
Trương Tiểu Phương né tránh, ngửi thấy mùi thơm thì liền chui vào phòng bếp, nhìn thấy cha của cô đang nhóm lửa: “Nấu món gì vậy?” Còn chưa đợi ông mở miệng thì liền mở nắp nồi ra. Mùi thịt gà nồng đậm đập vào mặt, Trương Tiểu Phương lập tức không nhịn được nói: “Cha, con đói bụng rồi.”
Cao Tố Lan tiến vào, đập vào mu bàn tay của cô: “Đói cũng không thể ăn. Bà nội của con còn chưa đến đâu.”
“Con có thể giúp mẹ nếm thử trước xem hương vị ra sao, được không?” Trương Tiểu Phương hỏi.
Cao Tố Lan trừng mắt nhìn cô: “Mẹ khờ sao?”
Trương Tiểu Phương gật đầu.