Phương Kiếm Bình không thể nói ra chữ “không”.
Cho dù sau khi tốt nghiệp vẫn bị điều về nông thôn, Phương Kiếm Bình cũng muốn đi.
Có thể đi đại học chứng minh vẫn còn có hy vọng.
Phương Kiếm Bình không muốn lừa ông: “Cháu nghe theo Tiểu Phương.”
Cha Trương hiểu: “Tiểu Phương đến rồi.”
Phương Kiếm Bình giật mình, quay đầu nhìn theo tầm mắt của ông, anh nhìn thấy Tiểu Phương một tay cầm mền một tay xách một túi đồ đi từ trong phòng ra.
Trương Tiểu Phương không thể không quan sát bản thân, không có vấn đề gì mà.
“Nhìn con làm gì?”
Cha Trương lập tức nói: “Tiểu Phương, cha hỏi Kiếm Bình có muốn đi học đại học không, Kiếm Bình nói muốn nghe theo con. Con bảo cậu ấy đi thì cậu ấy sẽ đi, không muốn để cậu ấy đi thì cậu ấy sẽ kết hôn với con.”
Trương Tiểu Phương không nhịn được cau mày, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể nói đến chuyện đi học đại học.
Mấy người bọn họ ăn no rửng mỡ sao.
Đây không phải là tìm vấn đề nan giải cho cô sao.
Đương nhiên cô không hy vọng Phương Kiếm Bình sẽ đi.
Thứ nhất hai người họ vẫn chưa có tình cảm, Phương Kiếm Bình đã bay đi rồi chắc chắn sẽ không trở về nữa. Thứ hai, hiện tại trường đại học Công Nông Binh có vẻ rất nổi tiếng, nhưng mười năm sau vẫn chưa nổi tiếng bằng các trường chuyên ngàng trước sau cách mạng mười năm.
Phương Kiếm Bình không phải là người làm việc lớn, nào có thể để lỡ trường đại học Công Nông Binh.
Nhưng có thể về thành phố thì cũng có hy vọng, một người giỏi đoán ý người và hiểu nhân tình thế thái như cô nào có thể khiến Phương Kiếm Bình tuyệt vọng.
Mùa thu trường đại học mới khai giảng.
Hiện tại có để anh đi cũng không đi được.
Trương Tiểu Phương cảm thấy cô vẫn có cơ hội: “Đi đi, sao lại không đi? Đi học đại học đi. Cha, con có thể đi học không? Thóc đâu mà đãi gà rừng, vì vậy hãy cho con vào danh sách đi.”
Cha Trương hối hận vì đã lắm lời: “Con đừng nói leo. Kiếm Bình, Tiểu Phương nói rồi đấy.”
Phương Kiếm Bình nghe thấy rồi, anh cũng không bất ngờ, bởi vì Trương Tiểu Phương không thích anh như trước, còn có thể là bởi vì anh bị Lưu Quý Tân tính kế nên cô chê anh ngốc.
“Cháu nghe thấy rồi ạ.”
Cha Trương: “Cháu có muốn đi không?”
Trương Tiểu Phương cau mày, sao cha cô lại cố chấp như vậy chứ.
“Anh ấy muốn đi thì có thể đi sao? Cha không nỡ cho con nhưng lại cam lòng cho anh ấy sao?”
“Con có thể đừng nói leo không hả?” Cha Trương trừng mắt.
Trương Tiểu Phương tỏ vẻ vô tội: “Con nào có nói leo? Phương Kiếm Bình, anh nói đi!”
Phương Kiếm Bình cảm thấy bí thư chi bộ thôn không thể để anh đi vào lúc này.
Người trong thôn tin rằng Tiểu Phương ngốc nghếch không hiểu những chuyện nam nữ, hai người họ không thể xảy ra chuyện gì. Cũng không tin anh và nhà Trương Tiểu Phương không có giao dịch gì.
Ông nội anh đã từng nói, bản chất con người là như vậy.
Bí thư chi bộ Trương cho anh vào danh sách, bề ngoài người trong thôn sẽ không nói gì nhưng cũng sẽ bàn tán ở sau lưng rằng anh đã hứa sẽ cho nhà Trương Tiểu Phương bao nhiêu lợi ích.
Nhiệm ký làm bí thư chi bộ của ông cũng sắp kết thúc rồi.
Người thông minh như bí thư chi bộ chắc chắn sẽ không làm loại mất cả chì lẫn chài lợi bất cập hại.
Phương Kiếm Bình cười rồi lắc đầu.
Cha Trương cay mày: “Tiểu Phương như vậy, chú cho con bé đi thì con bé có bản lĩnh đi sao?”
Phương Kiếm Bình bị hỏi ngược lại.
Trương Tiểu Phương hỏi ngược lại: “Cha không cho con đi sao cha biết con không thể đi?”
“Con biết một cộng một bằng mấy? Con có biết một ngày có mấy tiếng không? Một năm có bao nhiêu ngày không?” Cha Trương liên tục chất vấn.
Trương Tiểu Phương quay sang phía Phương Kiếm Bình: “Cha tôi bị ngốc hay sao ấy? Một cộng một bằng hai đến Đại Hoàng còn biết, ông ấy lại không biết?”
“Khụ!” Phương Kiếm Bình thật sự không muốn cười.
Vị thanh niên trí thức kia cũng không muốn cười, nhưng anh thật sự không nhịn được, vội vàng che miệng lại.
Cha Trương tức giận, muốn gõ lên đầu Trương Tiểu Phương: “Con bé hỗn láo này!”
Phương Kiếm Bình biết ông sẽ động thủ, liền vội vàng ngăn lại.
Cao Tố Lan thở dài, tại sao lại hỏi những chuyện rõ ràng như thế này chứ.
Phương Kiếm Bình ăn ngay nói thật càng làm tổn thương tình cảm a.
Lão già này, không biết phải hồ đồ một chút trong cuộc sống sao.
May mà cô con gái ngốc không hiểu chuyện đã thoát được rồi.
Cao Tố Lan kéo người bạn già của mình: “Ông làm gì vậy? Đừng để người khác chê cười chứ. Kiếm Bình, đây là quần áo và khăn mặt và Tiểu Phương, cháu cầm cho con bé đi. Đến cửa nhà tắm thì đưa cho con bé. Tiểu Phương, con đã dọn dẹp đồ đạc xong chưa?”
Thanh niên tri thức đi theo Tiểu Phương, nói: “Những thứ còn lại đều ở chỗ cháu rồi ạ.”
Cao Tố Lan quan sát một chút, thấy hai cái chăn và một túi quần áo, còn có chậu rửa mặt và bàn chải đánh răng: “Chỉ có một chút như vậy thôi sao?”
Phương Kiếm Bình gật đầu.
Cao Tố Lan: “Vậy được, thím về trước đây.” Bà ngừng lại một chút, rồi bổ sung thêm một câu: “Về sau có thiếu thứ gì thì lại mua, Tiểu Phương, đừng nghịch nước, tắm xong rồi thì mau chóng về ngay nhé.”
Trương Tiểu Phương nghĩ đến buổi trưa sẽ có đồ ăn ngon: “Mẹ ở nhà thịt gà rồi hầm nhé, mẹ rửa sạch rau rồi đợi con về con làm nhé.”
Cao Tố Lan thuận miệng hỏi: “Con làm giúp mẹ sao?”
Trương Tiểu Phương kiếp trước hay kiếp này đều sẽ không: “Con nói cho mẹ cách làm. Mẹ nghe thấy chưa ạ?” Nói xong còn ra vẻ nghiêm túc.
Cao Tố Lan thấy cô giả vờ tỏ vẻ nghiêm túc lại muốn trách mắng cô. Nhưng cô nghe không hiểu tiếng người, nếu nói thì lại không kết thúc được: “Nghe thấy rồi. Mẹ sẽ rửa rau, con bảo mẹ làm thế làm thì mẹ làm thế ấy.” Sau đó bà nói với người bạn già của mình: “Ông mua thêm hai con cá đi. Cho dù không báo cho em của ông, chỉ gọi nhà lão nhị và mẹ của chúng ta cũng không đủ ăn.”
Cha Trương gật đầu: “Được!”
Cao Tố lan: “Ông mang tiền chưa?”
“Tôi mang rồi.”Cha Trương nói xong thì lấy mấy đồng trong túi ra đưa cho Phương Kiếm Bình.”
Phương Kiếm Bình nói theo tiềm thức: “Cháu có tiền rồi ạ.”
Cha Trương: “Cháu cầm cho Tiểu Phương đi. Đến nhà tắm thì hỏi con bé muốn bao nhiêu thì đưa cho con bé bấy nhiêu.”
Trương Tiểu Phương cố ý trêu chọc cha của cô, cô đưa tay ra bắt lấy.
Người cha già sợ hãi né tránh.
Trương Tiểu Phương vui vẻ bật cười ha ha.
Cha Trương lại muốn đánh cô.
Phương Kiếm Bình vội vàng kéo Trương Tiểu Phương: “Đi mau!”
Trương Tiểu Phương túm lấy anh bỏ chạy.
Bốn nam ba nữ ở điểm thanh niên trí thức thấy cảnh này đều không nhịn được mà nhíu mày, Phương Kiếm Bình thật sự muốn cưới cô gái như thế này làm vợ sao?
Mười tám tuổi nhưng lại có tâm trí của một đứa trẻ tám tuổi, cuộc sống sau này phải sống thế nào đây.
Không có con thì còn tốt. Ngộ nhỡ có con, há chẳng phải Phương Kiếm Bình phải làm cha vừa phải làm mẹ mà còn phải chiếu cố cho hai người sao.
Cao Tố Lan nhìn thấy biểu cảm của bảy người thì cảm thấy xấu hổ, sau đó lại không kiềm được mà sầu muộn, con gái ngốc như vậy sau này phải làm thế nào đây.
Phương Kiếm Bình còn không cho bọn họ đánh cô.
Chẳng lẽ phải giao cho anh quản?
Cao Tố Lan đột nhiên cảm thấy cũng không phải là không thể.
Con gái thích anh mấy năm rồi, mặc dù hiện tại không thích nữa nhưng cũng nguyện ý nghe lời anh, còn biết nghiêng về phía anh. Nói không chừng nếu để anh ra mặt thì thật sự có thể khiến con gái thông minh–––Không thông minh cũng được, hiểu chút việc người là được.
Cao Tố Lan càng nghĩ càng cảm thấy cách này rất tốt, bà không khỏi nhìn về phía Phương Kiếm Bình.
“Thím, có phải chúng cháu sẽ về nhà thím trước không?” Thanh niên trí thức cầm đồ giúp không nhịn được hỏi.
Cao Tố Lan thu tầm mắt lại, cười nói: “Đi. Trưa này mọi người đến nhà thím ăn cơm đi.”
Thanh niên trí thức cười lắc đầu: “Một lát nữa chúng cháu còn phải đến kho lương thực ạ.”
Cao Tố Lan nhớ ra hôm nay bà cũng phải đi: “Cháu nói với lão Lục nhà thím một tiếng, sáng nay chúng ta không đến nhé.
Thôn họ Trương quá lớn, một thôn có hơn hai trăm hộ. Bí thư chi bộ thôn bận nên không đến tím bốn tiểu đội trưởng. Bình thường, những tiểu đội trưởng này quản công việc trong đội mình, nhưng vẫn thay nhau ghi công điểm vào sổ.
Lão Lục của nhà họ Trương là người của đội hai, Trương Tiểu Phương nhà bà thuộc đội bốn nên Trương lão Lục là người ghi cho cô. Bí thư chi bộ thôn, tức cha của Trương Tiểu Phương nói với bên ngoài, sợ hàng xóm tìm bọn họ nhờ ghi nhiều điểm hơn khiến bọn họ khó xử. Thật ra là sợ tiểu đội này không thân thiết với tiểu đội kia, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì đánh nhau đùa giỡn, như vậy thì bất lợi cho sự đoàn kết của cả thôn.