Vương Thu Hương thế nào cũng không nghĩ tới việc này có thể xảy ra, “Kiếm Bình à, nói cho chúng tôi biết thêm trong thành phố còn bỏ những cái gì nữa?”
Trương Tiểu Phương: “Nói ra để mà thím quay về đối phó mẹ chồng à, nghĩ cũng đừng nghĩ. Phương Kiếm Bình, đi, chúng ta đi thu dọn đồ đạc.”
Vương Thu Hương khinh thường cười nhạo.
Trương Tiểu Phương đột nhiên dừng lại.
Cao Tố Lan ngăn cô lại: “Trì hoãn thêm chút nữa là đến trưa đó. Kiếm Bình, thím đưa Tiểu Phương đi thay quần áo để thím giặt cho nó, hai đứa đi đăng ký xong thì về cho nó tắm gội.”
Trương Tiểu Phương trừng mắt: “Con không ngốc!”
“Được rồi, con là thông minh nhất được chưa. Lão Trương, ông có muốn đi lấy giấy tờ không?” Cao Tố Lan hỏi cha Trương
Cha Trương: “Tôi với bà quay về nhà lấy giấy tờ cần thiết, cũng không biết thủ tục bây giờ có thay đổi gì không nữa.”
Chú hai Trương nhịn không được mà hỏi: “Anh cả, anh thực sự đồng ý cho Phương Kiếm Bình làm rể nhà chúng ta?”
Trương Tiểu Phương đứng lại, cao giọng nói: “Đó là nhà tôi, không phải nhà ông. Tôi nói cho ông biết, Phương Kiếm Bình là của tôi, việc kết hôn là chắc chắn. Ông dám để cho bà già đáng ghét kia tới quấy rối, phá hoại nếu tôi không đánh cho ông kêu cha gọi mẹ thì tôi gọi ông là chú!”
Tạ Lan cười, “Cháu đánh ông ta khóc kêu cha gọi mẹ, cháu sẽ gọi ông ta là gì cơ?”
“Chú hai Trương!” Trương Tiểu Phương buột miệng nói ra mà không thèm suy nghĩ.
Tạ Lan lại cười: “Cháu thực sự là hạt dẻ cười của nhà chúng ta.”
Trương Tiểu Phương nhăn mũi trừng mắt với bà ta: “Thím mới là hạt dẻ cười, cả nhà thím đều là hạt dẻ cười.”
Vẻ tươi cười trên mặt Tạ Lan liền biến mất.
Cao Tố Lan đành nói với bà ta, “Em chấp con bé làm gì!”
Sắc mặt Tạ Lan hòa hoãn lại, cũng phải, bà ta đã mấy chục tuổi, tính toán gì với con nhóc con này chứ. Huống chi con bé này nghịch ngợm quỷ ma, ngay cả tổ trưởng Tôn của cục công an cũng hết cách với nó.
Cao Tố Lan trợn mắt nhìn Trương Tiểu Phương: “Con còn không mau đi?”
Trương Tiểu Phương kéo Phương Kiếm Bình tới điểm thanh niên trí thức.
Đi đến cửa có một nam thanh niên trí thức đứng ở đó, anh ta nhờ bạn của mình đưa Trương Tiểu Phương vào trước, còn anh ta kéo Phương Kiếm Bình sang một bên.
Trương Tiểu Phương nghi hoặc khó hiểu.
Nam thanh niên nọ xua xua tay: “Tôi có chút chuyện muốn nói với Kiếm Bình. Hai người vẫn chưa kết hôn, nói mấy câu mà cũng không được à?”
“Anh đang nói tôi hẹp hòi đấy hả? Đừng cho rằng tôi không nghe thấy.” Trương Tiểu Phương không sợ anh ta. Cha cô là bí thư chi bộ của thôn, đám thanh niên trí thức này cũng không dám bắt nạt cô, “Phương Kiếm Bình, nhanh lên!”
Phương Kiếm Bình cũng sợ cô vào trong đó rồi làm loạn lên: “Biết rồi.” lại hỏi anh chàng kia: “Có chuyện gì?”
Anh ta ngó vào bên trong, thấy Trương Tiểu Phương đã vào phòng mới hỏi: “Thực sự lấy cô ấy? Chuyện này là cô ấy sai, dù quan hệ giữa tổ trưởng Tôn với bí thư chi bộ của thôn rất tốt, cũng không thể không nói lý lẽ thế được.”
Phương Kiếm Bình liền nói: “Tôi biết cậu lo lắng cái gì. Bí thư chi bộ của thôn và Tiểu Phương không phải người như vậy. Tiểu Phương cũng không có tâm tư đó.” Ngừng lại một chút lại nói, “Lưu Quý Tân muốn đổ vấy cho tôi, không xúi giục Tiểu Phương thì cũng còn nhiều chuyện khác đang chờ tôi.”
Anh ta biết không có cách nào tính toán so đo với một kẻ ngốc: “Nhưng mà nếu như các cậu có con, muốn quay về sẽ rất khó đấy.”
Nếu như gác lại quá khứ, thì Phương Kiếm Bình sẽ nói thật, đối với anh mà nói thì cuộc hôn nhân này chẳng qua là kế sách tạm thời. Trương Tiểu Phương giúp anh là vì sợ anh bị Đoạn Y Nhiên sẽ ỷ lại vào anh.
Trải qua chuyện Lưu Quý Bình và Đoạn Y Nhiên, Phương Kiếm Bình cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là biết người biết mặt không biết lòng.
Phương Kiếm Bình: “Vậy thì mang cô ấy về cùng.”
Người thanh niên không nhịn được mà hỏi anh: “Không nghĩ tới việc quay về thành phố học đại học thì thôi. Chẳng lẽ không trở về thành phố làm việc ư? Còn phải điều tra rõ ràng chuyện của cha cậu. Việc này là vất vả nhất, có thể mất mười năm cũng có thể là hai mươi năm. ”
Nghe tới chuyện này, Phương Kiếm Bình không khỏi thở dài: “Cho dù tôi không kết hôn với Tiểu Phương, chỉ cần chuyện của cha tôi chưa được điều tra rõ ràng, thì kể cả tôi có tốt nghiệp đại học cũng có khả năng bị đẩy về nông thôn mà thôi.”
“Rốt cuộc thì cha cậu đã làm gì vậy?”
Phương Kiếm Bình: “Tôi cũng không rõ nữa.”
“Hằng ngày chung sống mà ông ấy cũng chưa từng nói ra ư?”
Phương Kiếm Bình cẩn thận nhớ lại, ấn tượng của anh với cha thực sự rất mơ hồ, “Công việc của ông ấy và mẹ tôi rất bận, tôi được ông bà nội nuôi lớn.”
“Thư tay thì sao?”
Phương Kiếm Bình: “Để tôi về xem lại.”
Nam thanh niên thở dài một hơi, vỗ vỗ vai tỏ vẻ đồng cảm với anh.
Phương Kiếm Bình buồn cười nhìn dáng vẻ của anh ta đang nghĩ rằng anh nhảy vào hố lửa, “Tiểu Phương thực ra không ngốc, chỉ là có chút đơn thuần vô tâm. Cô ấy mặc dù là người nông thôn, nhưng chúng ta bây giờ không phải cũng giống Tiểu Phương hay sao?”
Hộ khẩu cũng đã ở đây rồi, bây giờ bọn họ đích thực là người nông thôn.
Phương Kiếm Bình lại nói: “Tiểu Phương là nông dân, nhưng cũng là công nhân ở nông trường. Sau này nghỉ hưu còn có lương hưu, nói không chừng còn sống tốt hơn chúng ta.”
“Cô ấy còn có lương hưu?” Anh ta không dám tin hỏi lại.
Phương Kiếm Bình gật đầu, nhìn anh ta với vẻ mặt ngạc nhiên: “Cậu không biết sao?”
Anh thanh niên đã quên mất.
Phương Kiếm Bình vỗ vai anh ta: “Cậu nên chúng mừng tôi.”
“Chúc mừng cậu trở thành phò mã gia nhà họ Trương?” anh ta nhìn vào phòng không thấy Tiểu Phương đi ra mới dám nói tiếp: “Cậu không sợ một ngày nào đó cô ấy tức giận, liền bẻ gãy đôi tay và đôi chân gầy guộc này của cậu à?”
Phương Kiếm Bình trước đây có sợ, nhưng trải qua một thời gian chung đụng thì không sợ nữa: “Nói chuyện tử tế với cô ấy, đừng nói cô ấy đần hay ngốc, Tiểu Phương nghe có thể chấp nhận được.”
“Có thể chấp nhận được mà còn đánh cậu ngất xỉu rồi khiêng về nhà?”
Phương Kiếm Bình nghĩ lại chuyện tối hôm qua: “Tôi nói cô ấy đừng càn quấy. Nếu tôi đi cùng cô ấy, đợi sau khi cô ấy ngủ thiếp đi rồi mới quay về, có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“May là cậu không quay về. Bằng không cậu càng nói càng sẽ không rõ ràng.”
Phương Kiếm Bình: “Cậu xem cậu đó, lại nói vậy rồi.”
“Tôi ——” Anh ta nghe thấy tiếng bước chân liền vội vàng nuốt lời định nói trở lại, quay đầu lại nhìn, thấy bí thư chi bộ thôn cùng với vợ ông ấy đang bước tới bên này, “Cha mẹ vợ cậu tới rồi kìa, để nói sau đi.” Đoạn lại nói, “Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy tôi tôn trọng lựa chọn của cậu, chúc cậu hạnh phúc.”
Phương Kiếm Bình: “Không hạnh phúc cũng tốt hơn ở bên đó.”
Ít nhất ở đây được ăn ngon.
Anh ta cho rằng anh đang nói tới chuyện của Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên, “Cũng phải. Nhưng mong phía cháu của Lưu Quý Bình có thể tới tố cáo hắn ta, cho hắn ngồi vài năm.”
Phương Kiếm Bình cảm thấy khả năng này không lớn, bởi vì không tạo thành thương tổn thực chất cho anh ta. Nếu tính ra, Trương Tiểu Phương cho hắn hai cú đánh kia còn nghiêm trọng hơn cả sai lầm mà Lưu Quý Tân phạm phải.
Chỉ mong tổ trưởng Tôn nể mặt bí thư Trương, sau đó đề nghị tòa án xét xử lại, bởi vì chuyện hắn và Đoàn Y Nhiên làm có ảnh hưởng rất xấu.
Bí thư Trương đến: "Sao lại đứng bên ngoài? Tiểu Phương đâu? ”
Phương Kiếm Bình: “Ở bên trong ạ, chúng cháu ở ngoài này nói chút chuyện.”
Ông Trương nhịn không được đánh giá hai người, hoài nghi bọn họ đang nói con gái nhà ông: "Trời lạnh thế này, có chuyện gì không thể vào phòng nói? ”
Người thanh niên nghe thấy vậy sắc mặt có chút không tự nhiên.
Cha Trương thấy anh ta như vậy cũng liền đổi sắc.
Phương Kiếm Bình biết ông đang hiểu lầm, mặc dù không rõ ông đang nghĩ gì, nhưng không thể để ông hiểu lầm vậy được. Dù sao cũng sắp trở thành người một nhà, bèn nghĩ ra một lý do: “Chúng cháu đang nói về việc học đại học.”
Anh chàng kia sửng sốt, trong nháy mát không kịp phản ứng lại.
Trước mặt cha Trương, sao anh có thể nói đến việc này.
Cha Trương hỏi: “Cháu muốn đi học à?”
Phương Kiếm Bình chỉ thuận miệng lấy một cái cớ để nói, không nghĩ tới ông sẽ hỏi vậy, có chút hoảng hốt không nghĩ ra phải trả lời ông thế nào.
Trầm tư một khắc, nói: “Cháu và Tiểu Phương sắp kết hôn rồi.”
Thôn nhà họ Trương không có cây ngô đồng, Phương Kiến Bình không ở lại được.
Anh thực sự là có suy nghĩ như vậy, vừa vặn Tiểu Phương chê anh giống như một mẹ già, lần đăng ký kết hôn này sẽ không làm. Cùng lắm thì đi dạo một vòng đến nông trại rồi trở về nói với người trong thôn là xong. Qua một thời gian, Phương Kiếm Bình trở về thành phố, lại đi dạo một vòng nói bọn họ ly hôn.
Cha Trương: “Khoan hãy nói kết hôn hay không kết hôn. Trước tiên nói xem, cháu có muốn đi hay không.”