Xuyên Vào Niên Đại Văn: Tôi Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính

Chương 22


3 tháng

trướctiếp

Thanh niên trí thức vừa nghe thấy lời này, thì bà phải trở về nấu cơm: “Buổi chiều thì sao ạ?”

“Buổi chiều thì phải đi.” Trong nhà có thêm một người, nếu không kiếm được chút công điểm, thì cuối năm không được chia cá và thịt thì tết lấy gì ăn.

Mặc dù thôn nhà họ Trương đã giao cho nông trường, nhưng ví dụ như lợn trong chuồng và cá trong ao cá, đợi đến cuối năm khi mổ heo bắt cá thì nông trường chỉ lấy một phần. Những phần khác sẽ được bí thư chi bộ thôn phân chia theo điểm công việc.

Không thể phân chia theo đầu người, nếu không năm sau sẽ không có ai làm việc.

Thanh niên trí thức vừa nghe thấy khẩu khí của bà thì liên tưởng đến công điểm, lại không nhịn được mà hâm mộ: “Sau khi Kiếm Bình chuyển đến nhà thím là có thể hưởng phúc rồi.

Cao Tố Lan thầm nghĩ, nếu cho cậu phúc này cậu có muốn không.

“Phúc gì chứ. Đừng ba ngày thì cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày cãi nhau một trận lớn với Tiểu Phương là thím thắp hương cảm tạ ngay.”

Thanh niên trí thức nghĩ đến sự ngốc nghếch của Trương Tiểu Phương, nhất thời cảm thấy lời nói của anh ấy không thích hợp: “Thím, ở chỗ bọn cháu còn có mấy đôi giày đang phơi bên ngoài của Kiếm Bình, cháu về đợi phơi khô rồi mang đến cho cậu ấy.”

Cao Tố Lan nói: “Lát nữa thím sẽ đến lấy.”

“Không phải thím phải nấu cơm sao?”

Cao Tố Lan nói: ‘Rất nhanh thôi. Con bé Tiểu Phương rất ham chơi, không biết được khi nào mới về.”

Trương Tiểu Phương của trước đây rất ham chơi, nhưng Trương Tiểu Phương của hiện tại biết việc nào nặng việc nào nhẹ. Hơn nữa, cô cũng sợ nếu về trễ, mẹ cô sẽ gọi bà nội cô đến ăn gà.

Người ở nông thôn dậy rất sớm, trời vừa tờ mờ sáng đã dậy rồi, họ dắt vật nuôi ra ngoài để tránh đi vệ sinh bậy trong nhà.

Thôn nhà họ Trương cách nông trường cũng gần, mặc dù buổi sáng vì chuyện của Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên làm mà trì hoãn một lúc lâu, đoàn Trương Tiểu Phương đến nông trường cũng mới mười giờ.

Phương Kiếm Bình ngẩng đầu nhìn mặt trời, thấy trời vẫn còn sớm, hỏi: “Chú, hay là để Tiểu Phương đi tắm trước, sau đó chúng ta đi lĩnh chính được không ạ?”

Cha Trương nhìn mái tóc bết dầu của con gái mình: “Vậy tắm rửa sạch đi. Chú nhớ hình như không cần phải chụp ảnh. Hai đứa có chụp không?”

Trương Tiểu Phương vội vàng nói: “Chụp ạ!”

Ở kiếp trước hay kiếp này thì đây cũng là lần đầu tiên cô kết hôn, không thể làm qua loa được.

“Con biết như thế nào là chụp ảnh không?”

Trương Tiểu Phương lườm ông, cha cô có ngốc không vậy, ngay cả chụp ảnh cũng không biết.

Cha cô lại hối hận vì lắm chuyện: “Vờ như cha chưa hỏi đi. Kiếm Bình, cháu đưa con bé đi tắm đi, sau đó cháu đi chợ với chú. Sau này nếu chú không có thời gian thì cháu đi mua rau nhé. Còn phải mua kem đánh răng và bàn chải đánh răng cho Tiểu Phương. Lúc về chú sẽ nói cho cháu biết tiệm chụp ảnh ở đâu.”

Phương Kiếm Bình cũng không định chụp ảnh, bởi vì công việc ở nông thôn quá mệt, nếu có chút thời gian thì chỉ muốn đi ngủ, cho nên mặc dù đã ở đây gần ba năm, nhưng thật ra số lần đến nông trường cũng ít ỏi gần như có thể đếm được trên mười ngón tay giống như số lần đến huyện thành Thanh Hà.

Phương Kiếm Bình nghĩ sau này hai vợ chồng già gần năm mươi tuổi, Trương Tiểu Phương lại có tính tình trẻ con, sau này sẽ có rất nhiều chuyện mà anh phải ra mặt: “Cháu đi ngay.”

Đưa Trương Tiểu Phương đến cửa, Phương Kiếm Bình không yên tâm, nhìn thấy có đồng chí nữ đang định đi vào, Phương Kiếm Bình nhỏ giọng nhờ người ta giúp anh nhắc nhở Trương Tiểu Phương một chút.

Trương Tiểu Phương không thật sự ngốc, cô cũng là người phương bắc, cô biết khi đi tắm phải ngâm nước trước rồi mới kì cọ.

Nước trong bể có hơi nóng, cô chống đỡ một lúc mới quen với nhiệt độ nước, một lúc sau thì gần như ngâm trong nước.

Bốn mươi phút sau, Trương Tiểu Phương quấn khăn khô đi ra ngoài.

Phương Kiếm Bình vừa đến cửa nhà tắm thì nhìn thấy cô, anh không nhịn được hỏi: “Nhanh như vậy đã đi ra rồi, cô tắm sạch chưa?”

Trương Tiểu Phương đảo mắt, nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: “Anh nhìn giúp tôi xem?”

“Tôi–––––” Cảnh tượng không cẩn thận nhìn thấy vào buổi sáng đột nhiên xuất hiện trong đầu, mặt Phương Kiếm Bình đỏ bừng: “Đừng nói bậy.” Anh nhanh chóng chuyển đề tài: “Gội đầu chưa?”

Trương Tiểu Phương lấy khăn ra.

Phương Kiếm Bình nhìn thấy tóc cô vẫn ướt sũng liền vội vàng quấn khăn lại cho cô: “Đừng để gió lạnh thổi vào, cảm lạnh đấy. Khi nào chụp ảnh thì lấy xuống. Chúng ta đi lĩnh giấy kết hôn trước.

Trương Tiểu Phương đưa túi xách cho anh.

Phương Kiếm Bình nhận lấy rồi mở ra: “Đã cầm hết đồ đạc chưa?”

Trương Tiểu Phương liếc mắt nhìn anh: “Tôi không có ngốc.”

Phương Kiếm Bình cười nói: “Là tôi ngốc. Đi thôi.”

Trương Tiểu Phương đi theo, cô thấy trên mặt anh không có chút biểu cảm không cam lòng nào, cô không nhịn được hỏi anh: “Anh thật sự muốn kết hôn với tôi sao?”

Bước chân Phương Kiếm Bình dừng lại, không thể không quay đầu nhìn cô: “Lại muốn đổi ý rồi sao? Tiểu Phương, mẹ cô đã thịt gà rồi, người trong thôn cũng biết hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

“Người trong thôn ai cũng đều nói tôi ngốc, tuyển con rể cũng không tuyển được. Anh đẹp trai như vậy, kết hôn với tôi, anh không cảm thấy thiệt thòi sao?”

Trên đường đến, Phương Kiếm Bình tự hỏi bản thân một lần nữa, rằng anh có thật sự muốn kết hôn với Tiểu Phương không? Nếu vấn đề của cha anh được điều tra rõ ràng, anh có thể về thành phố, nhưng nếu Trương Tiểu Phương không muốn ly hôn còn không muốn về thành phố cùng anh, những thôn dân dũng mãnh ở thôn nhà họ Trương không thả anh đi thì anh nên làm gì.

Anh thật sự muốn sống cả đời ở nông thôn sao?

Phương Kiếm Bình nghĩ đến Đoạn Y Nhiên. Nếu sau khi anh trở về thành phố không may cưới phải một người phụ nữ như Đoạn Y Nhiên, thì anh tình nguyện sống một cuộc sống với Trương Tiểu Phương.

Bây giờ lại nghe thấy lời Trương Tiểu Phương nói, Phương Kiếm Bình cảm thấy anh không nhìn nhầm người: “Cô có thể nói ra những lời này chứng tỏ cô không ngốc. Cô làm việc lợi hại như vậy, mà còn không cần tôi chiếu cô, thì tôi thiệt thòi cái gì chứ?”

Trương Tiểu Phương gật đầu một cái: “Đúng! Tôi là người giỏi nhất.”

Phương Kiếm Bình bị sự tự tin của cô chọc cười: “Đúng vậy.”

“Chúng ta đi thôi.” Trương Tiểu Phương kéo anh.

Phương Kiếm Bình: “Cô có biết ở đâu không?”

Nguyên chủ không biết.

Trương Tiểu Phương mới đền càng không thể biết được.

“Anh biết mà.”

Nói vô cùng hùng hồn.

Phương Kiếm Bình lại buồn cười: “Tôi biết là được rồi sao?”

“Đúng vậy.” Trương Tiểu Phương gật đầu, khăn ở trên đầu rơi xuống.

Phương Kiếm Bình vội vàng bắt lấy: “Quấn cẩn thận vào.”

Trương Tiểu Phương quấn lại.

——

Nhân viên làm việc nhìn diện mạo của Phương Kiếm Bình, rồi lại nhìn Trương Tiểu Phương đang mặc một chiếc áo bông, khăn trắng quấn trên đầu, hai tay đút vào ống tay áo như một bà cụ non, không chắc chắn hỏi: “Hai người kết hôn sao?”

Trương Tiểu Phương bị xem thường nên tức giận, cô lất khăn mặt ném về phía cô ta: “Hai chúng tôi không được kết hôn sao?”

Nhân viên làm việc giật mình, vội vàng nói: “Được, được.”

Phương Kiếm Bình lấy khăn quấn lại cho cô.

Sau đó Trương Tiểu Phương trợn tròn mắt, nguyên chủ không biết viết chữ.

Vậy sao có thể làm việc này đây.

Phương Kiếm Bình chỉ có thể hỏi nhân viên làm việc: “Tôi có thể ký thay không?”

Nhân viên làm việc nhất thời không nhịn được đánh giá Trương Tiểu Phương, tuy rất xinh đẹp, nhưng cô lại là một cô gái ở nông thôn, còn là một cô gái nông thôn không biết chữ. Còn chàng trai này vừa nhìn là biết anh là một phần tử trí thức.

Hai người này sẽ không kết hồn là vì muốn vào danh sách đi học đại học–––Nên cưới con gái của bí thư chi bộ thôn đấy chứ.

Phương Kiếm Bình không thích ánh mắt của cô ta, anh kéo Trương Tiểu Phương ra sau lưng.

Nhân viên làm việc nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy bản thân đã hiểu lầm nên có chút xấu hổ: “Được, được.”

Trương Tiểu Phương quay đầu quan sát cô ta: “Cô là ai. Lãnh đạo của các cô đâu, tôm muốn tìm lãnh đạo của các cô, cô khinh thường nhân nhân dân lao động.”

Sắc mặt của nhân viên làm việc lập tức thay đổi, cô ta vội vàng xin lỗi.

Phương Kiếm Bình rất bất ngờ, hiện tại dễ dùng thân phận nhân dân lao động như vậy sao.

Xem ra sau này nếu anh gặp phải chuyện gì giải thích không rõ hoặc không thể giải thích thì có thể dùng chiêu này.

“Tiểu Phương, được rồi.” Phương Kiếm Bình đưa giấy kết hôn cho cô.

Trương Tiểu Phương mở to mắt quan sát, trông giống như giấy khen vậy––– Đây chính là giấy kết hôn đầu thập niên bảy mươi.

Kiếp trước, ngay cả tay của bạn học nam cô cũng chưa từng chạm vào, đến nơi này mới có một ngày mà cô lại có thể kết hôn rồi.

Hoá ra nữ sinh ở thời đại này chỉ cần đủ mười tám tuổi, nam sinh đủ hai mươi tuổi là có thể đi đăng ký kết hôn.

Thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Phương Kiếm Bình tò mò: “Cô đọc có hiểu không?”

“Đương nhiên là hiểu rồi!” Trương Tiểu Phương thu hồi suy nghĩ, cô chỉ vào tên Phương Kiếm Bình: “Đây là anh, còn đây là tôi.”

Phương Kiếm Bình vui vẻ: “Nhìn tôi viết mà vẫn không biết, cô đúng là ngốc mà. Đưa cho tôi đi, để tôi cất.”

“Tạo sao chứ?” Trương Tiểu Phương biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

Phương Kiếm Bình: “Cô hay quên trước quên sau. Tôi không muốn ngày nào cũng phải đến đây làm lại giấy kết hôn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp