Điểm này Vương Thu Hương có thể hiểu được, “Khi nào đi đăng ký kết hôn?”
Trương Tiểu Phương nói: “Chờ Phương Kiếm Bình chuyển hết đồ sang nhà tôi, sau đó sẽ đi đăng ký kết hôn,”
Vương Thu Hương vô ý thức gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy, nhưng sau khi hiểu được hết ý của câu này bà ta lại hỏi: “Không xây một ngôi nhà khác sao?”
Đừng nói Trương Tiểu Phương la hét nói không muốn lấy chồng, cho dù cô không phải Phương Kiếm Bình không thất thì với cái bộ dạng ngu ngốc này của cô, cha Trương và Cao Tố Lan làm sao có thể yên tâm cho cô và Phương Kiếm Bình ra ở riêng.
Cao Tố Lan nói: “Kiếm Bình đến ở nhà chúng tôi.”
Tạ Lan không khỏi nói: “Đó không phải là ở rể sao?”
Trương Tiểu Phương đang muốn phủ nhận, nhưng khi nhìn thấy chú Hai đang một mực đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt cô lại đổi ý nói: “Đúng vậy, chính là ở rể.”
Không ngoài dự đoán của Trương Tiểu Phương, chú Hai vừa nghe cô nói vậy thì nhanh chóng chen vào nói: “Tôi không đồng ý!”
Vương Thu Hương nghe thế thì sợ hết hồn, quay sang nhìn thấy bộ dạng chú Hai hung hăng thì nháy mắt hiểu rõ, nếu như Phương Kiếm Bình ở rể, thì con của ông ta làm sao có thể làm con thừa tự của anh cả.
Không còn kẻ địch, đoàn kết cũng mất.
Vương Thu Hương người này ngoại trừ hay ghen tị với người khác, còn thích xem náo nhiệt đã thế còn không chê chuyện lớn.
Nếu Phương Kiếm Bình không ở rể, thì việc làm con thừa tự cũng không tới phiên nhà bà ta. Bà ta có một trai một gái không có cách nào đưa con đi làm con thừa tự.
Năm 1960, nhà Trương Tiểu Phương khặp khó khăn, Vương Thu Hương đến vay lương thực, nhà họ Trương không có để cho bà ta vay, nhưng lúc nấu cháo sẽ mang đến cho bà ta một bát để bà ta cho đứa bé mới ra đời ăn.
Mấy năm gần đây, Vương Thu Hương càng không ít lần ăn bánh bột ngô của nhà Trương Tiểu Phương.
Chú Hai Trương tuy ở trong thôn nhưng lại cách xa nhà Vương Thu Hương, hơn nữa ông ta làm người keo kiệt đến cha ruột cũng không quản, cho nên Vương Thu Hương gả đến nhà họ Trương mười hai năm cũng chưa bao giờ được uống một ngụm nước của nhà ông ta.
Cho nên có để con nhà ai đến nhà Trương Tiểu Phương, Vương Thu Hương cũng không muốn cho con của chú Hai Trương đến.
Chỉ nghĩ đến việc hàng xóm nhà bà ta sau này sẽ biến thành một nhà chú Hai Trương, Vương Thu Hương đã không chịu nổi: “Anh hai không đồng ý có ích lợi gì? Anh cả là con trai anh, hay Trương Tiểu Phương là con gái anh? Tiểu Phương, Phương Kiếm Bình thím đồng ý, chị dâu Năm, chị có đồng ý không?” Vương Thu Hương lập tức quay sang hỏi Tạ Lan.
Tạ Lan đã sớm chướng mắt bộ dạng của chú Hai, nhưng bà ta lại sợ vợ của chú Hai, thím Hai là một người lợi hại, bà ta có thể mắng chửi người một ngày một đêm cũng không thấy mệt. Cho nên Tạ Lan không muốn dính vào chuyện này.
Nhưng sau đó bà ta lại nghĩ đến tổ trưởng Tôn của đồn công an trước kia là lính dưới quyền anh cả, sau này đi làm hộ khẩu gì đó cũng không cần nhờ vả người ngoài, Tạ Lan lập tức nói: “Tôi cũng đồng ý. Chú Tám, nhà chú thì sao?”
Chú Tám Trương là anh em cùng mẹ cùng cha với chú Năm Trương nên thấy chị dâu đồng ý, ông ta cũng theo sau nói: “Tôi cũng đồng ý.”
Vương Thu Hương lập tức nói: “Anh hai, chúng tôi đều đồng ý, anh không đồng ý cũng vô dụng.”
Chú Hai Trương không nghĩ tới Vương Thu Hương mỗi ngày đều nói xấu đại ca sẽ đột nhiên phản chiến. ông ta trở tay không kịp nên trong chốc lát cũng không biết nói gì.
Ông ta quay sang nhìn Phương Kiếm Bình hai mắt sáng ngời nói: “Mấy người đồng ý cũng có ích gì, việc này phải hỏi Phương Kiếm Bình. Đồng chí Phương, cậu ở thành phố đến nên có lẽ sẽ không biết quy củ ở nông thôn chúng tôi, nếu cậu ở rể nhà họ Trương thì sau này con sinh ra sẽ mang họ Trương nhà chúng tôi.”
Phương Kiếm Bình cười nói: “Trong thành phố cũng có ở rể.”
Chú Hai nóng nảy: “Cậu có ý gì?”
Người khác càng không vui thì Vương Thu Hương lại càng vui vẻ.
Thấy mục đích của chú Hai Trương không đạt được, Vương Thu Hương bật cười nói: “Ý gì anh còn không hiểu sao, anh so với Tiểu Phương còn ngu hơn.”
Lông mày Phương Kiếm Bình cau lại, rõ ràng là anh nói, sao lại nói đến trên người Tiểu Phương rồi.
Trương Tiểu Phương đẩy bà ta một cái: “Bà nói ai ngu?”
Vương Thu Hương lảo đảo lùi về sau một đoạn, đụng vào người Tạ Lan.
Tạ Lan đỡ bà ta.
Vương Thu Hương vừa đứng vững liền mắng: “Cái đồ không phân biệt tốt xấu! Không phát hiện thím đang giúp cháu sao?”
Sao Trương Tiểu Phương có thể không hiểu.
Cô sao lại không biết Vương Thu Hương đang đánh chủ ý gì, “Bà giúp tôi còn nói tôi ngu?”
“Cháu không ngu ngốc? Cháu không ngu ngốc thì thôn chúng ta sẽ không có ai ngu ngốc.”
Trương Tiểu Phương kéo Phương Kiếm Bình qua nói: “Tôi có ngu ngốc thì Phương Kiếm Bình cũng là của tôi không phải của bà.”
Vương Thu Hương nghẹn lời.
Những người khác phản ứng lại liền cười ầm ĩ.
Tạ Lan cười rũ rượi tới mức không đứng thẳng lưng được, “Bà cô của tôi ơi, sau này không thể gọi là cô bé Tiểu Phương ngốc nghếch nữa rồi. Tiểu Phương là cô gái thông minh nhất trong thôn chúng ta.”
Trương Tiểu Phương nâng cằm ra vẻ đắc ý.
Cao Tố Lan không thấy thế, bà cảm thấy việc đánh người tới ngất xỉu rồi khiêng về nhà có gì mà làm con bé đắc ý tới vậy.
Cha Trương cũng nhìn không nổi nữa: “Kiếm Bình, cháu đi thu dọn đồ đạc đi. Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên phạm phải chuyện không quá nghiêm trọng, nói không chừng giáo dục một chút liền thả bọn họ ra. Nếu như vẫn ở cùng một chỗ thì không thích hợp, cũng không được tự nhiên. ”
Mọi người nghe thấy vậy nên cũng không trêu trọc Trương Tiểu Phương nữa.
Cao Tố Lan không nhịn được hỏi ông: “Không phải là bị nhốt nửa tháng sao?”
Cha Trương: “Đây là tôi nói vậy. Cụ thể tình hình thì tùy theo pháp luật, nếu như không có luật quy định, thì khả năng chiều nay sẽ được thả, cũng có thể sẽ bị nhốt một ngày một đêm.”
Cao Tố Lan: “Bọn họ vẫn sẽ hãm hại Kiếm Bình thì sao?”
Cha Trương lắc đầu: “Bọn chúng từ đầu đến cuối chưa từng nói là do Kiếm Bình làm.”
Tạ Lan không khỏi thắc mắc: “Nếu mặc quần áo của Phương Kiếm Bình thì sao?”
Cha Trương: “Lưu Quý Tân nhìn thấy quần áo của cậu ấy được sao? Mặc trộm quần áo của cậu ấy hay là không mặc trộm quần áo của cậu ấy, tình tiết này vẫn chưa nghiêm trọng đến mức báo cảnh sát.”
Tạ Lan chau mày: “Quá dễ dàng cho bọn chúng rồi, có thể nào nói với nông trường đuổi bọn chúng đi không?”
Những người khác nghe thấy vậy cũng nghĩ tới điều gì đó, ngay lập tức nói: “Đại gia, phải đuổi bọn họ đi. Tôi cứ nghĩ đến chuyện sau này phải tiếp tục làm việc với bọn họ, là cảm thấy đáng sợ rồi.”
Cha Trương nói: “Tôi cùng với Tiểu Phương và Kiếm Bình tới nông trường, hai đứa nó lên đăng ký kết hôn, tôi sang bên ủy ban cách mạng hỏi xem thế nào.”
Có người hỏi: “Hôm nay có hẹn đi đăng ký kết hôn à?”
Cao Tố Lan gật gật đầu.
Chú hai Trương nóng nảy hỏi: “Vội vàng như vậy làm sao được? Chị dâu, chuyện lớn thế này mẹ có biết không? Tiểu Phương là cháu gái ruột mẹ, giấu mẹ như vậy đâu có được.”
Cao Tố Lan có chút do dự, bà nhìn sang người bạn già của mình.
Trương Tiểu Phương lớn giọng nói: “Chuyện này thì có gì liên quan quái đến bà ấy chứ?”
“Bà ấy là bà nội của cháu đó.”
Trương Tiểu Phương nghĩ tới bà già kia liền cảm thấy buồn nôn.
Bà nội cô cũng có rất nhiều tật xấu, ví dụ như trọng nam khinh nữ, luôn cố tình xét nét mẹ cô. Nhưng sau khi mẹ cô sinh cô ra liền coi cô như bảo bối. Khi còn bé vừa không nhìn thấy cô đâu liền la làng, Tiểu Phương nhà tôi đâu, có ai nhìn thấy Tiểu Phương nhà tôi không. Khi cô lớn lên đi học ở trường, mẹ cô cho tiền sinh hoạt phí, bà nội cô còn lén cho thêm, thậm chí còn cho nhiều hơn mẹ cô cho.
Bà ta không chỉ coi thường cô, còn coi thường cả cha cô nữa.
Vậy mà còn có ý định can thiệp vào chuyện nhà cô nữa.
Ai cho bà ta mặt mũi đó!
Trương Tiểu Phương hét lớn, để cho mọi người đều nghe thấy: “Bà ta không coi tôi là cháu gái. Các người đừng cho rằng tôi không biết. Ngày ngày gọi tôi Tiểu Phương ngốc nghếch này Tiểu Phương ngốc nghếch nọ, vậy mà ngày Tết, đến cửa nhà tôi cũng không được bước vào. Cha, nếu cha dám quan tâm bà ta, con liền… con liền không nhận người cha này nữa! Cũng không cho Kiếm Bình nhận.” Cô chỉ vào Phương Kiếm Bình, “Anh nói đi!”
Phương Kiếm Bình không quen biết ba người chú họ Trương, nhìn thấy Vương Thu Hương đứng về phía Trương Tiểu Phương thì cũng hiểu ông ta có đức hạnh gì. Anh nói với cha Trương: “Chú, xã hội mới đề cao quyền bình đẳng và tự do hôn nhân của mỗi người.” Anh quay qua nhìn chú hai Trương: “Lời bà mối nói đều là mê tín, trong thành phố, những phong tục cũ này đều dần dần bị xóa bỏ từng cái một. Chú hai Trương, vậy chú muốn anh cả chú phạm sai lầm, hay là hi vọng mẹ chú phạm sai lầm?”
Thôn họ Trương cách nông trường rất gần, bên nông trường náo loạn ầm ĩ tới mức nào thì chú hai Trương cũng đã chính mắt nhìn thấy, nhất thời không dám có ý kiến gì nữa.
Đám người chú chín Trương với chú năm Trương không khỏi đánh giá Phương Kiếm Bình, không hổ danh là người trong thành phố, không mắng chửi không đánh đập cũng có thể trị được chú hai Trương khó chơi này.
Tạ Lan không thể không nói: “Người được đi học tới cấp ba đúng là khác biệt.”