Toàn Vũ Trụ Đều Đang Nạp Tiền Nuôi Dưỡng Tôi

Chương 10


3 tháng

trướctiếp

Trên đảo hi vọng, hàng vạn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bầu trời màu cam ấm áp cách rất gần họ kia, tựa như đang ở trước mắt nhưng lại xa không với tới được, chỉ trong chốc lát mây đen kéo đến, gió bão nổi lên.

Mây đen dày nặng tựa như lớp bông bị dao cắt vụn ra, trong chớp mắt nứt ra một lỗ to lớn, gió mạnh tàn sát bừa bãi, hỗn tạp gió cát, gió bụi cuốn theo vô số những vật chất ô nhiễm ùn ùn tấn công tới. 

Tầm mắt bị gió cát thổi tới không ngừng lăn lộn, trời đất như quay cuồng, không ít mãnh thú trong gió bụi mịt mù, mơ hồ nhìn thấy nhà mới của Tể Tể.

Đó là một cây cổ thụ tựa như chỉ xuất hiện trong câu chuyện cổ tích, cửa gỗ hoàn hảo, hẳn không phải là hốc cây hôm qua đã bị gió tuyết tàn phá. 

“Tốt quá rồi, Tể Tể tìm được chỗ ở mới rồi!”

Có mãnh thú vừa mới mở miệng liền bị cát được mô phỏng chân thật của màn hình tin tức xộc thẳng vào miệng, kịch liệt ho khan. 

Nhiệt độ lạnh băng ngay lập tức giảm xuống, có phệ hồn thú lúc nãy đã cởi tấm thảm mỏng ra, giờ phút này có chút luống cuống tìm thảm của mình trên mặt đất. 

“Xì xì’ một tiếng, củi dưới bếp đá nhỏ đang gặp nguy hiểm, dưới ánh mắt lo lắng của đàn thú, Tể Tể dáng người rất nhỏ bé so với bọn họ đã nhanh tay lẹ mắt, động tác nhanh cóng nhặt lên hai nhúm cỏ cô, bưng vỏ sò lên đi về phía trước hai bước, bò vào trong cửa gỗ mở ra một nửa của hốc cây.

“Giữ được thức ăn rồi!”

“Hù chết hổ hổ rồi, may là vỏ sò không bị lật.”

“Tại sao thời tiết đột nhiên lại biến thành như vậy, đáng chết, tại sao màn hình tin tức đến cả cát cũng mô phỏng theo a??”

“Đây không phải là cát.” Lạc Phong vẫn luôn trầm mặc nhìn màn hình tin tức dưới đuôi lại truyền tới cảm giác đau nhức, móng tay sắc nhọn không ngừng vuốt ve tạo ra âm thanh chói tai, hai tròng mắt mơ hồ có chút đỏ thẫm, “Đây là vật chất ô nhiễm.”

Ùn ùn kéo đến, đủ để chôn vùi tất cả cảm xúc tốt đẹp của gió bão, giống như xảy ra trên cô đảo khi đó, chỉ trong chớp mắt, liền khiến tộc nhân thụ tộc vẫn luôn bảo vệ bọn họ hoàn toàn ô nhiễm thành một quái vật chỉ biết bạo lực. 

Nghe được lời hắn nói, cô báo tuyết mặc quân trang liền tiếp lời: “Thời tiết thay đổi nhanh như vậy, ít nhất phải là hành tinh ô nhiễm cấp B trở lên.”

Thố Lôi Lôi lập tức trở nên nóng này, hai tai che mũi miệng lại, hai lỗ tài dài bị gió thổi bồng bềnh: “Tể Tể! Tể Tể mau trốn vào trong đi!”

Máy quay phim có lẽ đã bị cuốn vào trong gió bụi, tất cả mãnh thú chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhiệt độ lạnh cóng kèm theo cát đá thổi qua thân thể, mang đến trải nghiệm thật sự tồi tệ. 

Mạng tin tức làm hết bổn phận của mình, thuận theo cơn gió, đem từng con từng con mãnh thú đã thâm nhập ý thức thổi bay.

Hùng Nguyệt bị gió manh cuốn lên, bộ âu phục sạch sẽ chỉnh tề màu trắng cùng lớp lông màu trắng nhanh chóng bị nhuộm thành màu vàng đen, để cho cả đầu thực thiết thú hắn nhìn cũng đen thui. 

Hùng Nguyệt và Lạc Phong bị thổi tới một chỗ, anh ấy vốn dĩ vẫn trấn định, rốt cuộc thì đây cũng chỉ là mạng tin tức mà Tể Tể cũng phản ứng thật nhanh đã quay về chỗ ở tạm thời, nhưng khi Hùng Nguyệt chợt nghe được một trận tiếng bước chân hoảng loạn dồn dập, cả đầu thực thiết thú cũng sắp nổ tung rồi. Trong tầm mắt không ngừng cuồn cuộn kia, xuất hiện một đôi chân nhỏ. Giờ phút này, đang lảo đảo chạy về phía bọn họ.

“Tể Tể! Chạy mau a!!!” Hùng Nguyệt sắp phát điên rồi, mặc dù anh ấy cũng không hi vọng máy quay phim sẽ bị hỏng, nhưng cái thời tiết này nhìn một cái cũng biết không ổn, vạn nhất Tể Tể đuổi không kịp, cũng giống như máy quay vậy bị gió mạnh cuốn lên thì làm thế nào?

Hùng Nguyệt cùng mấy chục mãnh thú bị cuốn lên, cơ thể không chịu không chế bị gió cát cuốn lên chen chúc vào nhau, đang lúc lo lắng, vừa mở mắt ra, họ có thể nhìn rõ hơn bầu trời bị nứt.

Vô số cạnh băng sắc nhọn nhô ra từ trong tầng mây nứt trên bầu trười gào thét xuống, hung hãn hướng bọn họ đập tới.

Cạnh băng so với dùi sắt còn sắc nhọn hơn cùng với lá rụng không biến cuốn từ chỗ nào tới, trong khung cảnh tối tăm ảm đạm xen lẫn tiếng gió xào xạc, mặc sức ồn ào ở bên tai, tựa như một điệu van vui vẻ của cạnh băng và lá rụng. 

Cạnh băng bén nhọn không ngừng ép tới, có một ít tâm hạch sinh mệnh từ quốc gia khác chạy đến xem trực tiếp hình ảnh của Tể Tể bj dọa sợ ngây người tại chỗ, một cô hươu sao chẳng qua là kinh hoàng mở to con mắt tròn vo, lông mi dài dài run rẩy, nhưng là quên ngắt kết nối với mạng trên quang não.

Lạc Phong tâm hạch kịch liệt nhảy lên, sắc mặt tái nhợt đỏ lên, cả thân cá tựa như đã quay lại cái đêm ác mộng kinh hoàng đó. Cũng cát bụi như vậy, đen tối tuyệt vọng, còn có cảm giác nôn nóng bất lực vô hạn. 

Cạnh băng nhọn hoắt xung quanh lấy tốc độ không thể tượng tượng nổi hạ xuống, rất nhanh phạm vi tầm mắt của các mãnh thú được phóng đại, mang theo sương mù lạnh buốt và hiệu ứng âm thanh kinh khủng.

Tiểu thư hươu sao theo bản năng co người lại, khóe mắt ẩm ướt, hốt hoảng né tránh. Lạc Phong cũng thống khổ nhắm mắt lại, chờ đợi cạnh băng xuyên thấu qua cơ thể. 

“Ầm!”, “Ầm!!”

Âm thanh cạnh băng va vào vật thể rõ ràng, nhưng cơn đau trong dự đoán lại chậm chạp không đến. 

Vốn là thế giới mờ nhạt không ngừng quay cuồng đã hoàn toàn rơi vào một mảnh bóng tối an ổn, cát bụi và gió rét cũng bị ngăn cách hơn phân nửa, chung quanh là một vòng hơi ấm nhàn nhạt.

Trong khoảng khắc ác mộng và sự nôn nóng bất tận như trong hồi tưởng được tái hiện lại, giữa đôi vây vàng kim của Lạc Phong, mơ mang có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, như nước biển nhỏ giọng thầm thì. “Đừng sợ.”

Đừng sợ.

Nỗi lo lắng đang lan tràn trong tâm hạch như những mũi kim đều rút đi, người các tóc vàng mắt xanh chậm rãi mở hai mắt ra, hai cánh tay nổi đầy gân xanh dần dần khôi phục bình thường, nơi cổ họng ê ẩm, đuôi mắt nhòe đi đám mây màu hồng.

Lời nói nhẹ nhàng như trong mơ thắp sáng lên bóng tối, rất nhiều thú ăn cỏ sợ hãi lặng lẽ mở mắt ra, lỗ tai run rẩy vẫn có thể nghe thấy âm thanh của những cạnh băng không ngừng chạm đất. 

Các chất ô nhiễm kinh khủng vẫn quanh quẩn trong tầm nhìn, nhưng lại không có một tia nào rơi vào trên người họ. 

Bụi đất và cãi lạnh khủng khiếp đã bị bỏ lại rất xa phía sau, chỉ thỉnh thoảng vang lên âm thanh cạnh băng chạm vào đồ vật gì đó “tinh tinh tang tang”.

Mấy giây sau, cùng với tiếng ‘ầm’ giống như âm thanh cửa gỗ bị đóng lại, bóng tối an ổn bao phủ đám mãnh thú mới dần thối lui. 

Ánh sáng ấm áp từng chút từng chút sáng lên, tiểu thư hươu sao chớp chớp đôi mắt, nhìn thấy gương mặt Tể Tể chậm rãi hiện lên trên màn hình tin tức. Đôi đồng tử đen như mực của cô in dấu ánh sáng của quang thạch, hàng mi đen hơi khép lại, cô đưa tay vỏ sò đội trên đầu như sắp nứt ra. 

Một vệt máu từ trên gương mặt của Tể Tể chậm rãi chảy xuống, lông mi đen dài khẽ nhúc nhích, chỉ giơ tay lên nhẹ lau đi vết máu, tựa như không thèm để ý. 

Cô vén tóc mái lên, con ngươi trong suốt sáng ngời, mang theo khí chất mạnh mẽ, đang không để ý hết thảy, lo âu nhìn về phía bên này, thật giống như, giống như …

Tể Tể là một hiệp sĩ dũng cảm không hề sợ hãi trong tinh hải, vừa nãy đã vượt qua vô số gió mạnh tinh hải, đạp vỡ ti tỉ tinh thần vì cô mà tới. 

Tiểu thư hươu sao tim đập rộn ràng, tầm mắt hoàn toàn không có cách nào dời mắt khỏi Tể Tể, mở miệng ra nhưng trừ “a a a a”, cái gì cũng đều không nói được.

Trong ánh sáng ấm áp, toàn bộ màn hình tin tức chậm rãi mờ đi, nỗi kinh hoàng từ vũ điệu van của cạnh băng và lá rụng tựa như vẫn quanh quẩn bên người, có thể giờ khắc này, các thú nhỏ hệ ăn cỏ cũng đã không còn sợ hãi nữa.

“Đông”

Bầu trời bị nứt đã khôi phục như bình thường, toàn bộ đảo hi vọng lại biến thành khung cảnh mùa xuân thư thái, nhưng sau khi yên tĩnh mấy giây hàng vạn mãnh thú lại bắt đầu náo loạn, reo hò. 

“A a a a a a a!!!”

“A a a a a a a a a a a Tể Tể của tôi thật mạnh mẽ, tôi muốn té xỉu rồi !!!!!”

“Tể Tể của tôi như một hiệp sĩ siêu cấp đẹp trai ô ô ô!!”

Lạc Phong nghe vô số tiếng gầm kích động run rẩy của mãnh thú bên tai, rõ ràng phải cảm thấy chán ghét như bình thường, nhưng giờ phút này, lại giống như sắp tiền vào trong mộng, cảm giác mệt mỏi và an toàn dâng lên, giống như được nước biển ấm áp bao quanh, từng chút từng chút xâm nhập vào ý thức. 

“Quản gia bạch tuộc …” tiểu hoàng tử người cá của quốc gia biển sâu đã rất lâu mới lại tôn kính gọi quản gia bạch tuộc đang hò hét không ngừng, đôi mắt xanh tràn đầy uể oải cùng ôn hòa: “… Ta …”

“Điện hạ, ngài muốn cái gì?” quản gia bạch tuộc rõ ràng cảm thấy sự biến hóa của tiểu hoàng tử, giọng nói có chút kích động, liền hỏi. 

Nhưng hắn không chờ được câu trả lời của Lạc Phong, bởi vì tiểu hoàng tử trước mặt đa nhẹ nhàng khép mi mắt đi vào giấc ngủ như chìm vào biển sâu.

….

Ở nơi cách xa đám mãnh thú đang gào thét kích động 10 triệu năm ánh sáng, trong hốc cây miễn cưỡng có thể ngăn cản gió cát và giá rét, Tang Manh Manh đang loay hoay kiểm tra qua máy quay, thấy nó không có bị rơi vỡ, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn trên bàn tay phải bị băng đâm tạo thành vết thương, nhịn đau, bưng xương rồng đã nướng xong, chậm rãi cuộn mình vào trong góc gió lạnh không thổi tới, nuốt xuống cây xương rồng không hề ngon miệng nhưng lại cho dạ dày đang khô đét thoải mái hơn rất nhiều, cố gắng kiềm chế cổ tay không ngừng run rẩy, dùng thanh âm nhẹ nhàng chỉ bản thân nghe thấy nói: “… Đừng sợ.”

Tang Manh Manh, đừng sợ.

Đừng sợ hãi.

Vô số con số thật nhanh tăng vọt, ở phía sau bảng điều khiển màu trằng của hệ thống sinh tồn, ‘Giá trị yêu thích’ cuối cùng sắp tiến đến ngưỡng:

155717, 178461, 204378….

214727, 248218…

356571….

500000.

[Giá trị yêu thích hiện tại của kí chủ: 500001]

[Giá trị yêu thích đạt đến 5 vạn, phương thức nạp tiền sắp online, đang tìm kiếm máy thu tín hiệu.]

….

[Vị trí máy thu tín hiệu đã xác định, quốc gia mãnh thú, hành tinh thực thiết, thị trấn rác, phòng thu ‘phát hiện loài người’, thực thiết thú Hùng Tiểu Đóa.]

[Đang kết nối với máy thu tín hiêu … đếm ngược thời gian kết nối 05:59:59]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp