“Sếp à, đừng nổi giận, tức bực hại thân.” Viên Hiểu Hiểu nói mà chả để tâm gì: “Cư dân sống trên đống phế liệu hóa học, mỗi hơi thở đều là chất độc trong không khí đấy. Nhưng dù đã pha loãng thì nó đã bị tích lũy từng ngày, nên mới sinh ra độc tính mạnh như vậy.”
“Anh thì khác. Nghe nói gần đây thùng bằng kim loại dưới đất của khách sạn đã xuất hiện mấy vết nứt, ngụm nước anh uống là loại cô đọng nên độc tính lớn hơn nhiều.”
“Bác sĩ bảo nếu không cấp cứu kịp thời thì có khả năng anh đã chết ngay tại chỗ rồi.”
An Trạch tức đau cả gan.
Không đợi anh ta nói chuyện thì Viên Hiểu Hiểu lại bảo: “Là Vân Hân quyết tâm truy tìm nguồn gốc, điều tra rõ ràng nên ông chủ khách sạn mới đi lấy mẫu. Nếu không có Vân Hân tìm tới thì có lẽ bình nước đấy sẽ không xuất hiện. Cái này chắc là chạy trời không khỏi nắng nhỉ?”
Nghe tới đây, An Trạch đột nhiên ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Vân Hân.
“Nói thật thì thực ra tôi khắc sếp mình lắm.” Vân Hân thẳng thắn: “Trước khi gặp anh thì tôi đã tiễn hơn mười người đi rồi. Đi tù tự kiểm điểm nè, phá sản nè, mất mạng nè, người từ chức rồi mấy tháng sau ra đi nè… Nhiều lắm đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT