Không Thật Lòng

Chương 1: Quyết định của mẹ


3 tháng


        Tôi cảm nhận cái tiết trời vào xuân trượt trên làn da. những vạt nắng nhạt rọi chiếu khắp nẻo,không khí se lạnh cùng từng đợt gió cuối đông lùa qua khung cửa gỗ cũ kĩ

    Chợt rùng mình, bất giác đưa tay lên mắt che đi những tia nắng len lỏi. Tôi hưởng thụ khoái cảm tạo hóa ban tặng, cảm giác rất dễ chịu.

*Cốc Cốc*
Tiếng gõ cửa làm tôi giật mình, nhịp tim cũng vì thế mà hẫng đi một nhịp,đập dồn dập.Vọng ra từ ngoài là giọng nói nhẹ nhàng của mẹ tôi- Hạ Huệ

"Nám nám, con đang học à? ra ăn cơm đi rồi vào học"
(nám nám là tên gọi của tôi khi ở nhà)
Tôi đáp lại mẹ
"vâng ạ , con ra ngay đây,mẹ đợi con một chút"

Tôi bước vội ra mở cửa,cánh cửa gỗ cũ dù mở nhẹ vẫn phát ra nhưng âm thanh *cót két*

Cửa mở ra, xuất hiện là gương mặt quen thuộc của mẹ,người phụ nữ dịu dàng nhưng không vượt qua nổi cái đáng sợ của thời gian.
Tôi nhìn mẹ kĩ hơn,vùng dưới mắt và đuôi mắt bà đã có thêm vài nếp nhăn.Ẩn hiện trên làn da rám nắng là những vết chân chim, môi mẹ vẫn nở nụ cười dịu dàng, lấy bàn tay chai sạn xoa đầu tôi

       Ánh mắt mẹ nhìn tôi luôn là như vậy, vừa dịu dàng lại thập phần là tự hào. Vì muốn mãi nhìn thấy ánh mắt này mà bao năm qua tôi phải nỗ lực bao nhiêu cơ chứ?
Cùng mẹ xuống lầu,mùi hương ngào ngạt của nồi thịt kho phảng phất trong không khí, tôi hít lấy hít để ,bước chân ngày càng nhanh.

         Nhà tôi vốn rất nghèo, dưới tôi còn có một em trai . Ngày trước mẹ tôi làm Bác Sĩ Quân Y cho những chiến sĩ thời kháng chiến,cha tôi là một trong những chiến sĩ bị thương trong cuộc chiến tranh được mẹ tôi chữa. Duyên phận hai người bắt đầu từ đó, hai người như định mệnh của nhau ,lấp đầy những khoảng trống, vết thương trong tim người kia.Nhẹ nhàng bên nhau ở cái độ tuổi đẹp nhất,khi chưa gánh nặng nào đè lên vai. Sau đó, hai người có ý định kết hôn .
        Cha tôi là trẻ mồ côi mà mẹ tôi lại sinh ra trong một gia đình gia giáo, có truyền thống văn hóa từ lâu.Đương nhiên,ông bà ngoại không chấp nhận cha tôi,không đồng ý về hôn sự này.

Cái định kiến môn đăng hộ đối cũng không thể chia rẽ nổi cha mẹ tôi. Bà quyết định bỏ nhà theo cha tôi sang thành phố khác lập nghiệp
     Cuộc sống tự lập lại không dễ dàng như họ tưởng,bà xa gia đình cũng dần nhìn thấu được những luật ngầm ,định kiến của xã hội,nhận ra thế giới của họ có bao nhiêu là đáng sợ .Nhận ra không quyền không thế thì họ chẳng là gì. Có thể chết dưới lưỡi dao bén của người khác bất cứ lúc nào.lúc nào cũng chỉ như con kiến , nơm nớp lo sợ từng ngày

Nhưng ông trời  không phụ lòng người , cha mẹ kiếm dần k được việc làm ổn định ,gom góp được một khoản tiền để mua nhà,không còn phải sống trong khu ổ chuột rách nát, ngày ngày gặp phải đủ mọi thể loại. Không lâu sau thì mẹ có tôi.Từ sau khi có tôi, cha thành người trụ  cột duy nhất, đi sớm về khuya để lo cho gia đình nhỏ. Chứng minh cho tất cả thấy lựa chọn của mẹ khi chọn ông là không sai.

Tôi nhìn bàn ăn,hôm nay ông cũng không ăn cơm ở nhà.Nhìn vào trong bếp mẹ đã phần sẵn cơm cho ông thì yên tâm ngồi vào bàn.Nhìn thằng em tôi -Trần Tinh Dương ngồi đối diện đang nhìn bát thịt kho thèm mà chảy cả nước dãi thì buồn cười.Nhìn thấy tôi và mẹ ngồi xuống ,như chỉ trực chờ điều này,nó  nhanh nhảu xới một bát cơm nóng thật to ,quay sang tôi và mẹ nói rồi chọn miếng thịt to nhất gắp vào bát

" Con mời mẹ , em mời chị ăn cơm"
Tôi mời mẹ ăn cơm, nhìn mâm cơm ấm cúng mà lòng lâng lâng,không khỏi vui vẻ
      Nhà tôi giờ đã có đủ khả năng để thích thì có thể nấu món thịt kho bất cứ lúc nào, đó là ước mơ của chị em tôi từ bao lâu nay. Còn nhớ lúc trước phải cách vài tháng nhà tôi mới thỉnh thoảng có món này,nhưng lần nào mẹ tôi cũng cho em tôi phần nhiều hơn, nói là con gái không nên ăn nhiều.

Nhưng dần lớn lên tôi mới hiểu, cán cân trong lòng mẹ từ lâu đã nghiêng về em tôi

Chìm trong dòng suy nghĩ mà không biết ngoài trời đã mưa từ lúc nào.Tiếng mưa đập vào mái *lộp độp* ,xộc vào mũi kéo tôi về thực tại là mùi ẩm mốc quen thuộc cùng hương nhài phảng phất .Trận mưa phùn kéo dài không lâu, khi mưa dần ngớt tôi nghe thấy tiếng gọi

"Nám nám, Dương Dương cha về rồi đây"

A! Cha tôi-Trần Du đã về.Bữa cơm có đầy đủ người trong gia đình, có cả cha.


Thật tốt quá.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play