Rốt cuộc đi vào tầng mười bảy, cửa điện tử tối hôm qua ngăn cản Hách Bằng lúc này đã mở rộng, bên trong một mảnh đen kịt, động tĩnh gì cũng không có, nhưng lại làm cho Bạch Khương nảy sinh ra nản lòng thoái ý.

"Tôi cảm thấy ở đây có thứ gì đó rất nguy hiểm!" Bạch Khương khẽ nói, cô lùi lại hai bước.

Hách Bằng nuốt nước miếng: “Tôi cảm giác tim mình nhảy loạn xạ, chúng ta trước hết...”

"Rút lui." Từ này chưa kịp nói, từ trong cửa điện tử ầm một phát lao ra xúc tua dài ngoằng!

Chiếc xúc tu hung hăng lao tới, chớp mắt Bạch Khương kịp thời phản ứng, lập tức dơ cây gậy inox đỡ đấy!

"Xì xì!" Cô cảm nhận được cây gậy đâm vào một khối thịt dẻo dai rắn chắc!

"Grào!!!" Sau cửa vang lên tiếng thét chói tai, xúc tua rụt lại, Bạch Khương bị lôi đi một đoạn, cô vội vàng thả tay ngã xuống đất trượt hơn hai mét mới va vào cửa điện.

Nổ đom đóm mắt!

Hách Bằng chạy được vài bước quay đầu lại nhìn thấy Bạch Khương đang vịn cửa đứng dậy, hắn khẽ cắn môi quay lại kéo tay Bạch Khương, lôi cô đi khỏi cửa điện tử.

"Nhanh nhanh nhanh nhanh! Đứng dậy đi chúng ta mau rời khỏi đây!" Hách Bằng cuống cuồng nói.

Bạch Khương bị đập đầu, lúc này thấy buồn nôn nhưng không dám chậm trễ nên đành phải dùng túi trị liệu.

“Đi!”

Thấy cô hồi phục sức lực Hách Bằng thở phào nhẹ nhõm, mình chạy trước Bạch Khương chạy theo sau.

Hai người phi như bay, Bạch Khương quay lại đóng cửa sau khi trèo lên sân thượng, vừa quay người lại xúc tu kia đã vụt tới. Bạch Khương tránh được, rút ra một cây gậy inox khác ở bên hông đâm qua.

Đâm trúng rồi!

Nhưng giây tiếp theo xúc tu trước mặt cô đã xé thành bốn nhánh, cái nào cũng đâm về phía cổ cô.

Có lẽ là lần đầu tiên tiếp cận cái chết gần như vậy nên màn này chợt biến thành cảnh quay chậm trước mắt Bạch Khương.

Sống chết trong nháy mắt nhưng Bạch Khương không hoảng loạn, thậm chí cô còn cực kỳ bình tĩnh, ý thức nhanh chóng chìm vào trong bách hoá Bình An,"chạy" vào cổng, vọt tới đống "vũ khí" đặt ngay ngắn ở cửa…

Những "vũ khí" đó đều là dao, dao chặt xương, dao thái hoa quả, tua vít... vót nhọn hai đầu thành gậy, cây lau nhà, còn có cả que xiên nướng, nĩa... Bạch Khương lấy tất cả những thứ có thể làm vũ khí trong siêu thị đặt ở trên khoảng trống thuận tiện cho ý thức của mình để có thể lấy được ngay khi vào siêu thị.

Sự chuẩn bị thông thường lại phát huy tác dụng vào thời điểm quan trọng, Bạch Khương nhanh chóng lấy một con dao sắc bén kéo căng cánh tay cùng cơ bắp bên hông, gắng sức chặt bỏ!

Sau khi Hách Bằng lên lầu thì không dừng lại, định quay về chỗ cũ nhưng sau khi nghe thấy tiếng động thì không quay lại nữa. Hắn thầm nói với bản thân, đủ rồi! Mình đã hết lòng hết dạ! Hắn vịn lên lan can, cũng không quay đầu lại mà bò xuống, hắn phải rời khỏi tầng mười bảy đầy rẫy nguy hiểm này.

Hắn hít sâu một hơi bò xuống hai tầng lầu, víu vào cửa sổ tầng mười lăm tròn mắt Trần Thành bên cạnh.

"Anh! Hu hu hu!" Trần Thành tìm lại được cọng rơm cứu mạng ở tầng mười lăm, nhìn thấy Hách Bằng xuống dưới không khác gì nhìn thấy thiên sứ.

Hách Bằng tưởng Trần Thành đã chết mà không ngờ đối phương còn sống. Hắn ngửa đầu lên, hơn mười giây trôi qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô em gái kia, thấy như vậy là lành ít dữ nhiều. Trần Thành là kẻ vô dụng nhất vẫn còn sống mà em gái đáng tin nhất lại chết, ôi chao!

"Đi, đi theo tôi, chúng ta tới lầu chín." Hách Bằng nói.

Trên tầng thượng rải rác mấy cái xúc tu, Bạch Khương ngồi bên cạnh đó, hít sâu vài hơi, gắng sức vác lên vai một cái xúc tu, máu tươi hôi thối phun ra, cô nhanh chóng lấy oxy già đổ ào xuống.

"Xì!" Mắt Bạch Khương tối xầm lại trong mấy giây, mọi thứ trước mắt như hóa thành hai, sau khi rửa qua loa vết thương cô lại xịt bột Vân Nam lên trên, cuối cùng dùng khăn mặt quấn chặt vết thương.

Nghiêng đầu nhìn về phía cửa sân thượng, cánh cửa này đã bị cô khoá lại, cô mơ hồ nghe thấy bên trong có thứ gì đó đang rú lên. Tiếng kêu khác với tiếng của tang thi, cô nghi ngờ là tang thi đột biến.

Lúc đang ngồi nghỉ ngơi Bạch Khương vẫn nhìn chằm chằm vào xúc tu trên mặt đất, ngẫm ra hình như đó không phải xúc tu mà là đầu lưỡi.

Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Bạch Khương an ủi bản thân đây là phó bản chạy trốn nếu đã có tang thi vậy xuất hiện tang thi kì quái với đầu lưỡi dài cũng không có gì khó hiểu.

Không, vẫn có chút kỳ lạ, cô có thể dùng dao chặt đứt đầu lưỡi tang thi vậy rõ ràng thứ này cũng không phải không có cách nào khống chế. Tình trạng bi thảm của hành lang tầng mười bảy cùng sự tĩnh lặng đã nói cho cô biết tầng mười bảy đã thất thủ, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Khương vẫn muốn tiếp tục điều tra tầng mười bảy nhưng lý trí lại nói với cô rằng nên dừng lại đi tới tầng chín! Hách Bằng nói đã từng nghe thấy người ở sân thượng đề cập tới tầng chín, chắc nơi đó có manh mối.

Nhìn vết thương trên vai mình, có một phân nhánh của đầu lưỡi gặm vào bả vai cô, thật không ngờ đầu lưỡi mềm dẻo lại có lực sắc bén như vậy.

Nghỉ ngơi một lát cô quyết định tới tầng chín, tạm thời bỏ cuộc ở tầng mười bảy.

Không ngờ vừa mới tới gần lan can xuống lầu, cô lại nghe thấy cửa sân thượng phát ra âm thanh bị va đập, quay đầu nhìn lại, cánh cửa hợp kim dày như vậy mà lại xuất hiện mười mấy góc lồi ra, chỉ trong vài giây những chỗ lồi ra đó đã bị xuyên thủng, hơn mười cái xúc tu chui ra từ bên trong.

Bạch Khương lập tức tái mặt xoay người chạy tới lan can dùng tốc độ nhanh nhất leo xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play