Một là sống hai là chết, Bạch Khương thuận lợi trèo ra ngoài, quyết định trèo lên sân thượng.

Hách Bằng chỉ đường không sai, cô thoăn thoắt trèo lên sân thượng, quả nhiên thấy sân bay.

Sân thượng đóng cửa, có thể thấy được dấu vết cạy mở, hẳn là kiệt tác của Hách Bằng. Cô không biết cạy khoá, chỉ có thể đợi Hách Bằng trèo lên. Lúc đang đợi, dường như cô nghe thấy đằng sau có động tĩnh.

Hừ, hừ, hừ, hừ hừ hừ…

Bạch Khương nhíu mày dán lỗ tai lên cửa, âm thanh hừ hừ hừ càng ngày càng rõ, nhưng cô không đoán ra được đó là gì.

Rời khỏi cửa sân thượng, Bạch Khương đi vòng quanh xem xét tình hình.

Khắp nơi đều là tang thi lắc lư, đường ở cổng bệnh viện bị xe con bỏ hoang chặn kín, phần còn lại của loài người hoà quyện cùng màu đỏ. Cô còn thấy trong toà nhà khác vẫn có dấu vết của sự sống, không biết là NPC hay người chơi.

Sau khi xem xét một vòng vẫn chưa thấy Hách Bằng lên, Bạch Khương không thể không thò đầu ra nhìn. Vừa nhìn thì thấy Hách Bằng nửa người bên ngoài mặt hướng vào trong, hình như đang tranh chấp với ai đó.

Trong phòng kia còn có thể có ai chứ? Trần Thành đang làm cái gì vậy?

Trong tầng mười ba Hách Bằng thật sự đang nổi giận, hắn nhảy về phòng đẩy ngã Trần Thành!

“Coi như tao mù quáng, ông đây cũng xem như đã chăm sóc mày, còn dạy mày không ít cách qua phó bản! Những thông tin đó mày phải tới trạm trung chuyển để mua còn chưa chắc đã mua được! Mẹ nó, còn có mặt mũi để khóc, không tự thân vận động thì ai có thể giúp đỡ mày đã thế còn kéo tao lại không cho tao đi, cái quái gì vậy!”

Sau khi phẫn nộ, Hách Bằng quay người rời đi, Trần Thành khóc lóc thảm thiết, cho tới khi bóng dáng Hách Bằng đi mất mới kìm cái bụng đau đớn đứng dậy theo sau.

“Anh! Anh đừng bỏ em lại mà! Hu hu hu em không dám, không dám nữa... đợi em với, đợi em với anh ơi!”

Hách Bằng thành thục trèo lên sân thượng, cúi đầu nhìn lại thấy Trần Thành đang thò đầu ngửa mặt lên trên, dường như hắn có thể nhìn thấy ánh mắt cầu xin cách khoảng mấy tầng lầu của Trần Thành.

"Hắn có lên không?" Bạch Khương hỏi.

"Hắn không dám, cái tên vừa gầy vừa mù kia mới trèo lên được hai bước đã sợ tè ra quần." Hách Bằng phun nước miếng: “Tôi nói làm mẫu cho hắn thì hắn lại sợ tôi đi rồi bỏ mặc hắn ở đấy, còn túm tôi lại không cho tôi đi, làm tôi tức chết đi được.”

Thì ra là như vậy, Bạch Khương thấy vô vị, nói Hách Bằng ra tay: “Anh mở được cánh cửa đó lần nữa không?”

“Được chứ! Chúng ta không xuống tầng chín điều tra manh mối sao?”

“Trước khi xuống tầng chín chúng ta có thể kiểm tra tầng mười bảy trước.”

Hách Bằng nghĩ cũng đúng, dẫu sao đã tới đây rồi: “Được, để anh cậy.”

Trong phòng bệnh, Trần Thành sợ hãi nhìn cánh cửa càng ngày càng biến dạng, thấy song cửa đã gãy, một con tang thi thò đầu vào gào cái mồm dữ tợn về phía hắn.

Cái giường phía sau cánh cửa đã sắp không trụ nổi.

Hắn không thể kìm lại nỗi sợ hãi mà khóc nức nở.

Ầm!

Cánh cửa cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa.

"Hờ hờ hờ!" Zombie xộc vào.

Trần Thành hấp tấp chạy về phía cửa sổ.

Có lẽ là sức lực tiềm tàng bộc phát giữa tình thế khẩn cấp, hắn nhảy một phát ra ngoài ngay trước lúc tang thi tóm được hắn.

"Hờ!" Zombie thò tay ra mặt sau cửa sổ, Trần Thành nhũn người suýt thì trượt tay ngã xuống dưới.

“Cứu, cứu mạng... Cứu mạng ah...”

Không có người nghe thấy hắn kêu cứu.

Không biết Hách Bằng khi còn sống đã làm cái gì, công phu nạy cửa thật sự rất lưu loát, Bạch Khương còn chưa thấy rõ, cánh cửa trước mắt thoáng cái đã mở ra.

Cô không có ý nhìn trộm kinh nghiệm sống còn của người ta, chỉ hỏi: “Quay đầu lại tôi dùng một túi trị liệu đổi kỹ thuật mở khóa với anh, anh nguyện ý không?”

Hách Bằng sửng sốt một chút: “Cô gái như cô học làm gì vậy.”

"Nơi này là phó bản trò chơi, kỹ năng này là thứ tốt." Bạch Khương nhìn thẳng hắn.

Hách Bằng dời ánh mắt: “Vậy được rồi, cô muốn học tôi sẽ dạy cô. Nhưng một cái quá ít, năm cái.”

Bạch Khương lắc đầu: “Năm cái không được, nhiều nhất là hai.”

“Ba cái.”

"Hai cái." Hai cái là chốt nên từ đầu Bạch Khương đã cố tình báo một để có dư cho Hách Bằng nâng giá.

Hách Bằng đành bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, hai cái thì hai cái, khi về tôi sẽ dạy cô.”

Nói qua loa được mấy câu hai người bắt đầu bước vào cầu thang.

Vừa bước vào Bạch Khương đã khựng lại: "Có máu, mới xuất hiện." Lại nhìn vách tường, bên trên lớt phớt vài lỗ thủng, trong đó cũng có vết máu, cô nhớ tới âm thanh hờ hờ hờ vừa rồi.

"Toi rồi, không phải tới tầng mười bảy cũng thất thủ rồi chứ! Trong tòa nhà có cảnh sát vũ trang đấy!" Lúc đám tang thi chặn kín cổng chắc người trên tầng cũng đã có dự tính, cho dù, cho dù sau này toà nhà bị công phá cũng không tới nỗi nhanh như vậy chứ.

“Có khả năng, cô có thấy lâu lắm rồi không nghe thấy tiếng súng không.”

Hách Bằng phân tích: “Cũng có thể đã dùng hết đạn.”

Hai người cảnh giác đi xuống dưới, tường cầu thang đầy máu nhưng không thấy xác người. Tim Bạch Khương đập rất nhanh, tay nắm chặt vũ khí, lượng máu chảy ra nhiều như vậy ở đây ít nhất phải chết mười người!

Thế nhưng mà không có thi thể, một mảnh cơ thể cũng không có.

Từ hai đoạn bậc thang trên sân thượng đến tầng mười bảy này, bình thường chỉ mất vài giây là có thể đi đến cùng, lúc này đây Bạch Khương cùng Hách Bằng lại đi mất vài phút, mỗi một bước chân đế giày sẽ giẫm vào trong vũng máu, âm thanh "Òm ọp" rất nhỏ vang lên, không khí cũng thấm đầy mùi tanh ẩm ướt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play