Trần Thành tự bụm miệng lại ngồi xổm xuống đất, không dám phát ra động tĩnh.
Tang thi bên ngoài đập phá một lúc thì đổi mục tiêu sang phòng bên cạnh.
Phòng bên cạnh có NPC hét toáng lên, kích thích tang thi đập bể cửa phòng vang lên những tiếng loảng xoảng.
Bạch Khương tiếp tục theo dõi, cuối hành lang có tiếng bước chân mới, có rất nhiều tang thi đi qua, chúng chầu chực, gào thét bổ nhào bên ngoài phòng bên cạnh, tư thế phá tan cửa phòng đó.
"A! A a a a!" Một NPC khác ở phòng bên cạnh dường như không thể khống chế được chợt hét toáng lên.
"Hừ hừ hừ!" Tiếng rít của đám tang thi cũng càng ngày càng lớn, Bạch Khương chỉ nghe thấy tiếng âm thanh bị đè nghẹn, cửa phòng bên cạnh bị phá rồi!
“Cứu mạng!”
“Tất cả là tại mày gọi gọi gọi! Gọi cái con mẹ mày!”
“Cứu mạng, cứu. .”
“A!”
Nghe động tĩnh phòng bên cạnh Trần Thành biến sắc: “Chúng ta, chúng ta không, không cứu họ sao?”
Hách Bằng xoay người khinh khỉnh: “Đó là NPC, cứu cái gì mà cứu, cho dù là người chơi thì cậu định lấy cái gì để cứu họ?”
"Các, các người..." Trần Thành nhìn Hách Bằng lại nhìn Bạch Khương.
Bạch Khương đi tới nhẹ nhàng nói với Hách Bằng: “Nói khẽ thôi, nhấc giường lên, chúng ta gia cố cái cửa.”
Hách Bằng vội gật đầu.
Chỉ một mình hắn là nâng được cái giường, Bạch Khương cũng vậy.
Hai người vừa mới nâng được cái giường qua đó, vậy mà lại có một NPC bên cạnh chạy ra ngoài hành lang, điên cuồng đập cửa phòng bọn họ.
“Mở cửa cứu tôi với, cứu tôi! Mở cửa đi!”
Bạch Khương nhận ra gương mặt này, tối qua lúc cô trèo cửa sổ có nói chuyện với hắn mấy câu.
Trên mặt hắn có vài vết cào sâu mà hiển nhiên là vết tích của móng tay, một đường từ cánh mũi trái đến cổ máu tươi phun ra.
"Thảm rồi, hắn sẽ dụ bọn tang thi tới!" Hách Bằng biến sắc.
"Lấy giường chặn cửa nhanh lên." Bạch Khương vội vã nói.
Hai người bọn họ không mở cửa, kê hai chiếc giường xong thì chạy lại nhanh chóng cùng nhau khiêng chiếc giường thứ ba tới.
Trần Thành sốt sắng: “Thật sự không mở cửa sao, anh ta bị ăn thịt mất.”
Chẳng ai có thời gian nói nhảm với anh ta.
Bạch Khương hợp lực với Hách Bằng đặt ba chiếc giường vào cửa, cả những thanh giường hôm trước phá ra cũng mang tới chống đỡ, hy vọng có thể đè cửa càng chặt càng tốt.
Trong lúc này lũ tang thi đuổi tới ép NPC vào cửa ngấu nghiến gặm.
Trần Thành không chịu nổi cảnh này, con ngươi co lại, đầu óc trống rỗng, từ hôm qua tới hôm nay vẫn cứ kìm nén, cuối cùng không chịu được nữa mà hét lên.
"Chết tiệt! Hét cái gì vậy!" Hách Bằng tức giận tiến tới bụm miệng hắn.
“Hu hu hu...”
"Cái đồ ngu." Hách Bằng không thể không giận, từ lúc quen biết tới giờ Trần Thành biểu hiện rất nghe lời, tuy có hơi hèn nhát một chút nhưng người mới mà, ai mà chẳng từ người mới đi lên? Có thể dạy sẽ dạy một chút, ai mà ngờ ở thời điểm mấu chốt Trần Thành lại như xe tuột xích!
Ngoài cửa đám tang thi gặm con cá lọt lưới tới nỗi chỉ còn lại bộ xương khô đầy máu, mặt đất ở cửa đều là máu, động tĩnh trong phòng phát ra đã được chúng nhắm đến vậy nên ăn xong bữa tiệc này bọn chúng cũng không vội vã mà bắt đầu đập cửa.
Bình bình! Bình bình bình! Bình bình!
Bạch Khương nghĩ không còn cách nào khác, cô nói với Hách Bằng: “Bỏ anh ta ra đi, chúng ta ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một lát còn chuẩn bị rời khỏi nơi này.”
Hách Bằng tức giận buông tay, thấy Bạch Khương bắt đầu ngồi xuống đất uống sữa ăn bánh mỳ, hắn cũng nén giận lấy bánh mỳ trong túi ra hung hăng cắn một miếng.
Sau khi phát tiết cảm xúc, Trần Thành khôi phục lý trí trở lại, đám tang thi chen chúc nhau quan sát động tĩnh trong phòng, những thứ đỏ trắng dán vào cửa, dạ dày hắn ùng ục chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Hách Bằng xoay người khinh thường, bây giờ hắn cực kỳ chán ghét Trần Thành.
"Còn hắn làm sao bây giờ? Tôi không muốn dẫn theo hắn nữa, trễ hết việc." Hắn nói với Bạch Khương.
"Lát nữa chúng ta trèo qua lối cửa sổ, hắn đi cùng được thì đi, không đi cùng được thì cũng hết cách." Bạch Khương thừa nhận bản thân lạnh lùng, nhưng ở trong phó bản mỗi người cũng chỉ có thể tự có trách nhiệm với bản thân, không thể gánh thêm người khác.
Hách Bằng hơi bất ngờ, cô em gái này lạnh lùng hơn so với tưởng tượng của mình.
“Được rồi.”
Đợi Trần Thành nôn xong, Bạch Khương cũng đã ăn xong. Cô bước tới cửa nhìn, đám tang thi thấy cô càng thêm kích thích, đập cửa thùng thùng, Bạch Khương thấy trên cửa đã xuất hiện vết nứt, bản lề đã trễ xuống nhiều, cũng may sau đó có giường chắn nên tạm thời có thể giữ lại.
"Lấy vũ khí đi." Bạch Khương quay lại trước giường bắt đầu lựa chọn, cuối cùng lấy hai ống inox, vì để tiện tay thêm chút còn lấy thêm đầu nhọn. Hách Bằng cũng vậy, hai người đều chuẩn bị vì trận chiến sinh tử sắp tới, hắn còn nghĩ tới con đường hắn đi tối qua: “Tầng mười bốn cũng là buồng cách ly, có mấy gian có tang thi... Tầng mười lăm mười sáu mười bảy toàn bộ cửa sổ đều đóng chặt, khá an toàn.”
Trần Thành xấu hổ đứng cách đó không xa không dám tiến lại gần, mãi cho tới khi Bạch Khương bắt đầu trèo qua cửa sổ hắn mới vội vàng chọn lấy cây gậy đuổi theo.
"Anh thứ hai, đi thôi." Thấy thế Hách Bằng vẫn mềm lòng, ra hiệu tỏ ý bảo Trần Thành đi trước: “Tôi đi sau cùng, anh cẩn thận chút.”