"Sân bay?" Bạch Khương sửng sốt, sau đó kinh ngạc: “Anh Bằng, phát hiện của anh thật khó tin.”
Sao bệnh viện bình thường lại có sân bay trên sân thượng? Không nghi ngờ gì nữa đây là manh mối móc nối quan trọng trong phó bản.
“Anh còn phát hiện ra gì nữa, sao lại cho rằng có liên quan đến tầng chín.”
"Khi tôi đi lên, vừa hay thấy có người nói chuyện ở cửa sân thượng!" Hách Bằng giải thích: “Gió lớn không nghe rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói đến tầng chín sau đó thì họ khoá cửa xuống lầu. Anh dùng mánh khoé cạy cửa sân thượng chuồn xuống dưới.”
Đây là đoạn hành trình mạo hiểm, bây giờ nghĩ lại tim Hách Bằng vẫn còn đập mạnh.
“Sau khi anh xuống thang bộ thì không thể đi tiếp vì có mật mã cửa, anh ngồi chồm hổm canh rất lâu nhưng không có người lên sân thượng, không còn cách nào khác chỉ đành phải xuống dưới.”
"Tầng chín à..." Bạch Khương nghĩ một lúc, tầng chín không khác những tầng khác là mấy, chủ yếu là bệnh nhân bình thường, cô còn nghe thấy người nhà bệnh nhân ở trong nhà vệ sinh gọi điện báo bình an cho người ở nhà."
"Vì sao họ phải đi qua cửa sân thượng có mật mã để nói chuyện tầng chín chứ? Tôi thấy tầng chín có vấn đề." Hách Bằng nhận định tầng chín có manh mối.
“Tôi nghỉ ngơi đã rồi kiểm tra tầng chín sau.”
Bạch Khương vừa dứt lời thì tầng dưới bỗng vang lên tiếng súng, cô lập tức nhảy xuống giường thò đầu ra cửa sổ nghe ngóng.
Dưới lầu đám tang thi xô đẩy chen vào cổng toà nhà.
"Cổng toà nhà đã bị phá, tang thi vào đây rồi." Bạch Khương quay đầu nghiêm trọng nói.
Trần Thành sợ hãi la lên: “Phải làm sao đây!”
"Chúng ta tạm thời an toàn, nhưng chúng ta thiếu thực phẩm." Hách Bằng rầu rĩ: "Tôi không muốn bị đói chết phải dùng túi trị liệu, quá lãng phí điểm tích lũy." Trần Thành không hiểu ra làm sao, hắn vẫn chưa thông quan nên chẳng có tí tích lũy nào. Nhìn Trần Thành, Hách Bằng có chút do dự, kêu hắn mua túi trị liệu cho Trần Thành hắn cũng tiếc, nếu không thoả thuận với Trần Thành đến lúc hắn thông quan thì trả lại cho mình? Nhưng hắn không thể chắc chắn Trần Thành có thể thông quan hay không! Nếu Trần Thành không thành công thì chẳng phải điểm tích lũy của hắn coi như công cốc hay sao?
Hắn không nghĩ mình nghĩ như vậy có gì sai, không phải điểm tích lũy của mỗi người đều do họ liều mạng đổi lấy hay sao?
Lúc này Bạch Khương không quan tâm tới chuyện thực phẩm, có cơ hội cô sẽ lấy đồ ăn ra, cái này không khó, trèo qua cửa sổ đi một chuyến về nói mình tìm thấy đồ ăn là được.
Hách Bằng đề nghị: “Bây giờ chúng ta đi gọi cửa, xem bọn họ sắp xếp như thế nào.”
"Chỉ sợ bây giờ cổng bị phá bọn họ không thèm để ý tới chúng ta, không phải lúc gần tối chúng ta gọi bọn họ nhưng chẳng ai trả lời đó sao." Bạch Khương cảm thấy bọn họ nên xử lý mối nguy dưới lầu trước.
Quả nhiên đập cửa nửa giờ, ban đầu còn rất nhiều âm thanh cảnh sát bác sĩ chạy bên ngoài hành lang sau đó thì chẳng còn bóng dáng người nào nữa.
Phụt!
Toà nhà bị cắt điện, tất cả các căn phòng chìm vào bóng tối.
"Tiêu rồi!" Hách Bằng lẩm bẩm.
"Chúng ta có thể đập cửa ra ngoài chứ?" Trần Thành lại nảy ra ý mới: “Không phải lúc trước chúng ta sợ bị NPC phát hiện nên mới cạy cửa sổ sao? Bây giờ NPC còn chưa lo nổi thân mình, chúng ta phá cửa chắc chắn có thể chạy.”
Hách Bằng liếc hắn: “Người anh em, đầu óc cậu cũng nhanh đấy.”
“Cũng đúng, vậy chúng ta ngủ trước đi, nghỉ ngơi lấy sức, trời sáng rồi tính tiếp.”
Thấy Bạch Khương cùng Hách Bằng đều bò lên giường ngủ, Trần Thành: “... Sợ thật, vậy mà còn ngủ được, cứ ngủ một lát cái đã!”
Hắn không thể ngủ được, vừa đói vừa buồn ngủ lại sốt ruột, không thể khống chế được, Trần Thành ăn nốt cái bánh mỳ còn lại sau đó đầu óc mê man mà ngủ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng thấy có người vỗ vai hắn, hắn bị doạ sợ hét toáng lên, lại có bàn tay khác che miệng hắn lại, khẽ giọng nghiêm túc cảnh báo hắn: “Không được hét!”
Nhận ra giọng nói của Hách Bằng, Trần Thành cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ có hơi chói mắt, hắn nheo mắt lại nhìn Hách Bằng đang ngồi trước mặt, sắc mặt đối phương cực kỳ khó coi, khiến hắn lo lắng theo.
"Tỉnh chưa? Không được phép phát ra âm thanh." Hách Bằng dặn đi dặn lại mới buông tay.
"Tôi..." Giọng Trần Thành khàn khàn, nói được một chữ thì khựng lại.
Biết hắn muốn hỏi gì, Hách Bằng nói nhỏ: “Hành lang bên ngoài có tang thi.”
Trần Thành trợn tròn mắt.
Cạnh cửa, Bạch Khương đang ghé tai nghe động tĩnh.
Năm giờ hơn cô đã thức dậy, bấy giờ trời vẫn chưa sáng, nghe dưới lầu có tiếng động cửa thì cô đã hoàn toàn tỉnh giấc.
Rất nhanh, tầng này cũng có tiếng phá cửa, cô đợi ngay phía sau cửa, quả nhiên không lâu sau đó hành lang phát ra tiếng bước chân loẹt xoẹt, những âm thanh đó đang hướng tới phòng bên cạnh.
Một cái đầu xuất hiện bên cửa kính quan sát bên ngoài song cửa, vết máu trên mặt nhanh chóng dính lên tấm kính thành vệt màu đỏ.
"Ầm ầm ầm!" Cái đầu này bắt đầu phá cửa, ánh mắt giăng kín tơ máu trừng lên như thể sắp rơi ra khỏi hốc mắt, lúc phá cửa còn tham lam quan sát phòng bệnh.
Bạch Khương nghiêng người trốn ra sau vẻ mặt không hề thay đổi, còn tranh thủ quay lại nhìn để chắc rằng Hách Bằng có thể ngăn Trần Thành phát ra tiếng động.